Editor: Waveliterature Vietnam
Khi đến Ai Cập, giống như nhảy vào một hồ nước ấm. Ellen cảm thấy được bao bọc trong một cơn sóng đầy nhiệt, và mặt trời Cairo đặc biệt rực rỡ.
Chỉ trong một lát, Ellen cảm thấy môi mình bị lưỡi làm cho khô.
Cho dù các phù thủy có áo choàng điều hòa nhiệt độ, nhưng Ellen vẫn cảm thấy mùa hè nóng bức không chịu nổi.
Bà Molly Weasley quá bận rộn, không phải chỉ vì thời tiết quá nóng bức.
Mà còn là vì những đứa trẻ, cô quan tâm chúng để chúng không chịu ảnh hưởng.
Nhất là hai anh em sinh đôi, khi vừa xuống máy bay một chút, liền chạy tán loạn khắp nơi.
Một phương diện khác, có hết thảy bảy túi hành lý, bất kỳ cái túi nào cũng không ít đồ! Nếu bình thường trong hành lý chỉ có sách ma pháp và vật phẩm ma pháp của Muggle, thì cái này tương đối phiền phức hơn nhiều!
Ellen đi lên trước, từ trong tay ông Arthur Weasley nhận lấy một túi hành lý lớn.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"A, Ellen, con thật hiểu chuyện!" biểu cảm lo lắng của bà Weasley trong chớp mắt thay đổi thành hiền lành.
Rồi lại dữ tợn hét to với hai anh em sinh đôi ở đằng xa" ""George, Fred, đừng chạy lòng vòng! So với các con Ellen còn biết giúp mẹ phụ xách hành lý!"
Ron nhìn thấy vậy, cũng muốn gây chú ý đối với phụ huynh, cho nên học Ellen, chủ động phụ trông coi một hành lý – nhưng không may, họ lại không chú ý đến anh.
Percy bĩu môi, lấy hai cái túi lớn từ ông Weasley và đắc ý liếc nhìn Ellen một cái.
Quả thật là một điều kỳ lạ! Ellen không biết Percy đang đắc ý chuyện gì.
Nếu như không gây sợ hãi cho mọi người, anh có thể chỉ huy cho bảy chiếc túi kia trôi nổi.
Trong quá trình kiểm tra an ninh, con chuột cưng của Ron - ở trong vạt áo thò đầu ra nhìn, liếc ngó xung quanh.
Ron nhanh chóng đưa nó trở vào, nhưng chú chuột này dường như không chịu nổi sự cô đơn, muốn ngó ra để nhìn cảnh xung quanh.
Một nhân viên bảo hộ sân bay dường như nhìn thấy sự loang lỗ, anh ta sải bước đi tới, dùng cây gậy canh gác để rà soát người Ron, "Trong người bạn là cái gì?"
Arthur thì đang di chuyển hành lý về phía trước, nên không thể đi đến đó.
Ellen nhân cơ hội rút đũa phép, và gây cho nhân viên bảo hộ một câu thần búa xáo trộn.
Người bảo an đáng thương gãy đầu, có chút bối rối, bộ dạng không biết làm sao.
"Này, nhà vệ sinh ở đâu vậy ạ?" Ellen sử dụng tiếng Ả Rập đối với đám người Anh, để làm giảm sự bối rối của người nhân viên bảo an này.
"Từ ngã tư, rẽ trái và đi thẳng." Nhân viên bảo vệ chỉ đường cho Ellen và bước đi.
"Ellen, may mắn có bạn!" Ron với vẻ mặt chưa hoàn hồn.
"May mắn, ông Weasley đã xin phép cho chúng ta cầm theo đũa phép!" Ellen mỉm cười, "Mặc dù có phù thủy trưởng thành bên cạnh, nhưng họ không thể tìm thấy chúng ta nếu không có phép thuật."
"Ludo Bagman thuộc Đội thể thao ma thuật có thể giúp đỡ một chút. Anh ấy có người quen ở khắp nơi trên thế giới." Arthur vội vã chạy lại đến bên những đứa trẻ.
"Ellen, tiếng Ả Rập của bạn thật tuyệt! Có bạn chắc sẽ không sao đâu?" Ginny vẻ mặt thể hiện sự sùng bái.
"Giọng nói còn nặng nề một chút." Ellen hơi bối rối trước ánh nhìn nóng bỏng của Ginny, chỉ hướng về phía Ginny gật đầu, vội vàng bước nhanh về trước, đuổi theo bà Weasley.
Họ đã vượt qua kiểm tra an ninh với sự lo lắng, và sau đó đi ra khỏi sân bay với một mớ hỗn độn.
« Mẹ, con đang ở chỗ này! » Một chàng trai trẻ cao, có một mái tóc đỏ sành điệu như nhà Weasley, đang bước tới.
Anh ta có một bím tóc đuôi ngựa thật dài, trên lỗ tai đeo hai vòng tai, có một cái đồ vật nhỏ giống như hình quạt ở trên.
"Là Bill!" Ron vui vẻ hét với người nhà.
Molly ôm lấy đứa con trai cả, điều này khiến Bill rất cảm động và một chút xấu hổ.
« Mẹ, con cảm thấy khát nước! » Ginny nhẹ nhàng thọt vào eo của mẹ mình.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Trước khi xuống máy bay không phải con đã uống qua đồ uống của Muggle rồi sao?" Molly buông Bill ra và tìm nước cho cô con gái nhỏ đáng yêu của mình.
Bill vui vẻ nháy mắt vài cái với Ginny, Ginny trao lại một khuôn mặt vui vẻ ngọt ngào tươi cười.
"Bạn có phải Ellen Harris không? Cảm ơn bạn đã cứu Ginny." Sau khi chào hỏi những người thân khác, Bill hướng mắt về phía Ellen.
"Chuyện này chẳng là gì cả."
Ellen khẽ mỉm cười.
"Tôi đã mượn một chiếc xe vận chuyển tiền vàng từ đơn vị, và không gian đủ rộng!" Bill đưa mọi người đến chiếc xe có hình dáng ngắn, Lốp xe thể thao lớn Dã Xa phía trước.
"Điều này thật tuyệt!" Ông Weasley vuốt ve thân xe với sự kinh ngạc.
Dường như cho dù đó là Muggle hay phù thủy, nó cũng không thể cưỡng lại sự quyến rũ của chiếc xe!
Không gian bên trong của ô tô đã thi triển lời nguyền co giãn, cho nên nó tương đối khá rộng.
Bảy hộp lớn được mã hóa gọn gàng trong thân xe, nhưng chúng chỉ chiếm một phần không gian nhỏ của thân xe.
Ellen, Ron và năm chàng trai khác thoải mái ngồi cạnh nhau ở hàng ghế phía sau.
Bà Weasley và con gái Ginny ngồi ở hàng ghế phía trước, với tay vịn lớn, chỗ ngồi cực kỳ mềm mại và thoải mái.
Arthur nghiên cứu bảng điều khiển ngồi bên cạnh người tài xế, và Bill phụ trách lái xe.
"Thật là quá thoải mái!" Khi nhiệt độ trong xe giảm xuống khiến mọi người cảm thấy mát mẻ, bà Weasley nhịn không được phát ra một tiếng thở dài.
"Không Bill làm thế nào để đánh giá được không gian bên trong và không gian bên ngoài để có điều chỉnh số cho phù hợp." Ellen trong lòng có chút lo lắng về tốc độ cuồng dã của Bill vì khung cảnh ngoài kia đã bị kính che chắn gió.
Họ đi qua thành phố nhộn nhịp của sự hỗn loạn giao thông, trên đường đi qua tháp Rotta cao vút trong mây, nhà thờ Hồi giáo linh thiêng và trang nghiêm và bầu không khí tao nhã của nhà hát opera.
Không ai quan tâm để nói chuyện phiếm, mà chỉ chiêm ngưỡng phong cảnh hữu tình quyến rũ bên ngoài.
Ô tô ra khỏi nội thành, vừa mới ra khỏi đã nhìn thấy những hàng cây thưa thớt và thấp, sau đó chạy đến một vùng sa mạc rộng lớn bao la.
Cách đó không xa, Ron ngạc nhiên chỉ ra ngoài cửa sổ và hét lên: "Nhìn kìa, kim tự tháp!"
Kim tự tháp và tượng Sphinx đứng vững vàng, toát lên ánh vang trong sa mạc, vô cùng đẹp!
"Đợi chúng ta thu dọn ổn thỏa, chúng ta sẽ đi đến kim tự tháp để tham quan!" Bill ở phía trước nói.
Đã lâu không gặp người thân, nên anh vô cùng hạnh phúc.
Họ đi trong sa mạc một thời gian dài và dừng lại ở một ngôi làng hẻo lánh bên bờ sông Nile.
Chiếc xe lao đến một ngọn tháp ở cuối làng, một ngôi biệt thự nhỏ có hình dáng rất khác biệt.
"Đến rồi!" Bill ra khỏi xe, mọi người lần lượt cũng đứng bên cạnh anh.
Thời tiết thật sự rất nóng bức, mặt trời đang cháy, không có mây trên bầu trời, cũng không có chút gió nào.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những cái cây nhìn thấy trên đường hơi nhếch nhác, và chỉ có mấy cành cây lưa thưa thả xuống những cái bóng mờ.
Nhưng thực vật trước ngôi nhà nhỏ này, lại vô cùng tươi tốt, sức sống cực kỳ tốt.
Hai bông hoa cúc xanh được trồng đối xứng trước cổng. Cây hoa giấy cao đang trèo trên cổng, những bông hoa màu trắng sữa đang sôi sục và toàn bộ cánh cửa bị nó che phủ, như một đám mây trắng lớn.
"Đây là phòng của người bạn đồng nghiệp ở Cổ Linh các, Mạnh Đức, chúng ta có thể ở đây một tháng." Bill vui vẻ giới thiệu nói.
Hai anh em sinh đôi vui mừng và dẫn đầu vào biệt thự.
Bước vào phòng, mọi người thở phào nhẹ nhõm, và cùng ở một nơi, không có nắng, thật sự nó quá tuyệt!
Ellen và Ron đến căn phòng đã được bố trí, căn phòng tại lầu ba, có một ban công rộng đối diện với sông Nile.
Một lượng ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng nhưng lại không có cảm giác nóng bức.
"Nhất định có máy điều hòa nhiệt độ ma thuật ở đây!" Ron nói với Ellen.