Editor: Waveliterature Vietnam
"Penelop,"
Ellen bỗng nhiên nghiêm mặt, nhìn về phía Penelop, "Ta cảm thấy chúng ta nên giữ kín chuyện này."
"Vì sao?" Penelop vẫn nghi ngờ không rõ, "Thế nhưng hắn là tội phạm bị truy nã mà?"
"Đôi lúc chính mắt thấy, tận tai nghe vẫn không phải là chân tướng, Penelop." Ellen xúc động nói một câu.
Penelop nhìn chằm chằm Ellen, nàng cảm thấy câu này còn có hàm ý khác.
"Ừ ----- Ngươi cũng không muốn bị đám bị đám Ma Pháp Bộ kia hỏi tới hỏi lui chứ? Còn có thể bị dùng Thổ Chân Tề, Chiết Tâm Trí Thuật nữa chứ! Thậm chí còn có khả năng bị nhiếp hồn…" Ellen nói ra những kết quả xấu nhất mà mình có thể tưởng tượng được ra, "Ngươi biết, thật ra Ma Pháp Bộ đâu có chú ý tới những tiểu vu sư không có bất kỳ bối cảnh gì chứ…"
Penelop bỗng nhiên cười rộ lên, nụ cười rất xinh đẹp, "Ellen, ta không phải là con nít nữa, Dumbledore sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh đâu. Tuy ta không biết tại sao ngươi lại giữ bí mật thay Sirius, nhưng ta chắc chắn sẽ giữ kín chuyện này."
Bây giờ Ellen còn rất khó khăn để dời mắt khỏi người Penelop, không khỏi cười xấu hổ vì tâm tư của mình bị người khác khám phá.
"Ừ, xem ra cái xác động vật mà chúng ta vừa phát hiện, chính là tác phẩm của Sirius Black." Penelop chuyển chủ đều nói về cái xác để giúp cho Ellen đỡ xấu hổ.
Ellen mang theo lòng biết ơn gật đầu cám ơn Penelop, nói tiếp, "Chắc mấy người Michael rất lo lắng, chúng ta nhanh đi lên đi."
"Sirius sẽ không ra tay với bọn họ chứ?" Penelop bước nhanh hơn.
"Chắc không đâu, sợ bây giờ bọn họ còn cho rằng Black là một con chó đen. Chuẩn bị cho tốt, Penelop, chúng ta phải lao ra rồi."
Ellen tiếp tục dắt tay của Penelop, trong hang động tối đen như mực, mấy ngàn con dơi bay múa, va đập vào nhau, tạo thành những bóng đen kỳ quái, Ellen lôi Penelop xông về phía trước, giày của bọn hắn dẫm lên mặt đất ẩm ướt. Nhưng nằm ngoài sự dự liệu của bọn họ, đám dơi kia lại không quan tâm tới hai người đang chạy trốn, chỉ bay tới bay lui trêu đầu bọn họ, rít lên những tiếng kêu bén nhọn mà thôi.
Ellen cùng Penelop cúi đầu xuống, chạy dưới bọn chúng.
Chuẩn bị ra khỏi cửa động, ánh mặt trời càng lúc càng sáng ngời, Ellen thấy Edward đang cầm tay Michael, đứng trước cửa động, lấm lét thò đầu ra nhìn.
"Haha, Ellen, các ngươi ra được rồi! Vừa nãy có tiếng bước chân, ai ngờ đấy lại là một con chó chạy ra rồi!" Edward duỗi tay, kéo Penelop lên, chỉ về phía Michael, "Chúng ta lo lắng quá trời."
"Cảm ơn, may mà tất cả mọi người đều không có chuyện gì." Penelop nói.
Edward còn muốn kéo Ellen lên, nhưng Ellen đã đặt tay lên mặt đất, tính làm dáng nhảy lên mặt đất.
"Chúng ta ở trên này thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?" Edward tò mò nói.
"Ách ---- Dù sao cũng là một con chó lớn như vậy! Ta sợ nó tấn công các ngươi." Penelop kinh ngạc, lập tức nói lý do, "Với lại, ai biết các ngươi có thể kéo Michael lên hay không, hay là cả hai người đều bay lên trời!"
Trên đường trở lại thôn Hogsmeade, cuối cùng Michael mới có thể kiểm soát được bản thân, mới cảm thấy cuộc sống này tốt đẹp biết bao.
Tiếp theo, mấy người Ellen tiếp tục vui chơi như chưa từng xảy ra chuyện gì, trắng trợn mua sắm, sau đó thưởng thức một chút nước anh đào cũng sô-đa ở quán bar ba cây chổi.
Trên con đường nhỏ xuôi theo hồ quay về tòa thành Hogwarts, Michael liên tục phàn nàn, nếu nhưng không phải các giáo sư cũng tới quán bar ba cây chổi, thì bọn họ có thể đi vào nhấm nháp vài ly bia mỡ bò, thứ mà đám tiểu vu sư các cậu chưa từng thử bao giờ.
"Chỉ cần đợi tới lần tập huấn chủ nhật, là chúng ta lại có thể uống được." Trong nháy mắt, Michael lại hớn hở nói ra.
"Mới nãy có thấy ánh mắt của nàng kia không? Nàng cứ nhìn chằm chằm ta đó! Hơn nữa nụ cười của nàng còn rất mê người nha!" Michael mười ba tuổi tưởng chủ quán bar quyến rũ vừa nãy đã thích mình.
Ellen cùng Penelop, Edward nhìn nhau cười cười, ai cũng không nói cho hắn biết, bây giờ tóc của hắn rối bù lượn vòng nhìn giống như một cái tổ chim.
"Dù sao ta cũng là một nam nhân có thể bay lên trời!" Thấy được ánh mắt này của ba người lại khiến cho Michael hiểu nhầm, cho rằng bọn họ không tin mình, nên mới nói ra những lời này.
Ba người khác cũng không nhịn được nữa, cười thành tiếng.
"Ellen, vì sao buổi sáng ngươi lại không giúp Harry?" Giọng nói của Ron phá vỡ bầu không khí hòa hợp của mấy người bọn họ, "Còn không cho người khác gia nhập lớp tập huấn!"
Ellen nhún nhún vai, "Ron, ta nghĩ các ngươi nên học cách tự giải quyết những phiền phức nhỏ đi, ta đâu có quyết định được quy định của lớp tập huấn, với lại ta nghĩa giáo sư Lupin sẽ
rất vui như dạy các ngươi đó."
"Hừ!" Ron, Ellen đang đứng trước mặt nổi giận đùng đùng bước tới, "Ta thấy ngươi không muốn làm bạn với những người đứng đắn như bọn ta à!"
Hermione đang đứng sau Ron lúng túng gật đầu với Ellen, "Xin lỗi, vừa rồi Ron bị Malfoy ép buộc."
Sau đó nàng thì thầm nói cái gì đó với Ellen.
"Hắn tức giận cái gì?"
Edward cảm thấy kỳ lạ.
"Chắc là tức giận vì chuyện hồi sáng nha." Penelop nhìn bóng lưng của Ron đang dần dần đi xa, nheo mắt nói.
Dù sao cũng là bạn cùng phòng với Ellen, Edward biết, Ellen cũng giúp đỡ mấy người Harry rất nhiều: "Hắn đến đây là cái gì, bình thường Ellen không có giúp bọn hắn sao? Bây giờ hắn lại cho rằng việc Ellen giúp mình là việc nàng phải làm vậy?"
"Gryffindor của bọn họ chính là như vậy, lúc ngươi quan hệ tốt với bọn họ thì bọn họ sẵn lòng hy sinh tính mạng vì ngươi." Ellen chắp tay sau lưng, sau đó liên tục nhún vai lắc đầu, "Nhưng nếu có cái gì không đúng, học viện của bọn họ cũng là người trở mặt nhanh nhất, thậm chí còn nhanh hơn cả Slytherin, các ngươi còn nhớ năm nhất Harry bị đã bị trừ điểm và năm thứ hai vì sự kiện con rắn mà Gryffindor đã có thái độ với cả người của mình. Trên thực tế, nếu như ngươi muốn có một mối quan hệ tốt với bọn họ cũng được, nhưng muốn bọn họ hiểu được ý của mình thì phải kiên nhẫn và chủ động một ít ---- tất nhiên ta đâu phải loại người kiên nhẫn giống Harry mà chờ thấy ưu điểm khuyết điểm của bọn hắn, chuyện này không mang lại một chút ý nghĩa nào với ta cả… Hắn nghĩ thế nào là chuyện của hắn."
"Tấm lòng của Ellen quá tốt, chờ tới giải Quidditch, chúng ta phải đánh cho bọn họ đẹp mặt!"
Michael giống như một con sư tử tức giận, bây giờ Ellen người cứu tính mạng hắn đã trở thành thần tượng sùng bái của hắn, hắn không thể chấp nhận việc Ron tức giận được.
Filch canh giữ trước sảnh, tỉ mỉ đánh giá những tiểu vu sư trở về từ Hogsmeade, sợ có tên nào to gan sẽ mang hàng cấm vào thành.
Mrs Norris đi tới đi lui dưới chân của hắn, cảnh giác nhìn bọn họ.
Đối với vị tiểu vu sư Ellen thường xuyên giúp đỡ chính mình, Filch chỉ dò xét sơ một lần rồi cho đi, mà cặp song sinh của Gryffindor thì đã trở thành đối tượng gặp phải sự kiểm tra nghiêm ngặt nhất.
Đương nhiên, Ellen biết Filch nhất định sẽ không dò thấy gì, nhưng nghĩ đến hậu quả của trò đùa dai đợt nghỉ hè mà George cùng Weasley cùng mang lại, Ellen đang cảm thấy không vui trong người quyết định cho bọn họ một bài học ---- nàng bước nhanh tới một phòng học, gọi Maggie từ trong sủng vật không gian ra ngoài, cũng dặn nó một chút chuyện, Maggie nghe xong hai mắt sáng lên.
Maggie cảm thấy, việc mà vị chủ nhân mới của mình cho là xấu, lại khiến nàng cảm thấy đáng yêu ---- chỉ hơi nghịch ngợm một chút mà thôi.
Sau khi dặn dò Maggie, Ellen vui vẻ đi tới lễ đường, Penelop đã mặc áo choàng Ravenclaw, đang đứng trước cửa lễ đường chờ.
Trong lễ đường có hàng trăm hàng ngàn cây nến bí đỏ được đốt lên, một đám dơi bay tới bay lui, còn có rất nhiều ngọn lửa màu da cam bay lượn, màu sắc chúng sặc sỡ như rắn nước, đang lười biếng lượn trên trần nhà.
"A, ta ghét cách trang trí năm nay." Penelop nhìn đám dơi đang bay trên lễ đường, nhíu mày chê.
"Hi vọng chúng không phải rắc ma thuốc để trị bỏng." Ellen nói một câu thanh lịch hơn.
"Ma thuốc?" Penelog không hiểu, nhưng sau khi nghĩ tới ma thuốc trị bỏng cần dùng phân dơi làm nguyên liệu chính, mới hiểu được câu nói là Ellen, nhếch môi, cười vui sướng.
Ellen nhanh chóng phát hiện được một ánh mắt bất thiện đang nhìn chăm chăm vào người của mình, lập tức bắt được chủ nhân của nó ---- Là Percy đang ngồi trên bàn nhà Gryffindor.
Nghĩ tới tiếng hừ lạnh lúc trước của Ron, và những việc mình dặn Maggie, Ellen cảm thấy quan hệ giữa mình và đa số những sinh viên nhỏ tuổi hơn rất khó khôi phục như cũ.