Editor: Waveliterature Vietnam
Ellen dựa theo tác dụng của thuốc, cơ thể ngày càng cường tráng, dễ dàng ôm một đống củi lớn trở về.
Anh nhìn thấy Hagrid trong nháy mắt, Hagrid đang cúi đầu ngồi bên đống lửa đang cháy hừng hực, giúp những tiểu phù thủy duy trì ngọn lửa.
"Lớp học của anh hôm nay rất tuyệt." Ellen đặt bó củi lớn xuống, đi về hướng của Hagrid.
"À!" Cảm ơn bạn, Ellen! » Hagrid dường như có một tinh thần nhỏ.
Ellen liếc nhìn tài liệu chính thức nhăn nheo trong tay anh, chỉ chỉ, và nói: "Ta có thể xem nó được không?"
"À, đương nhiên rồi!" Hagrid đem tài liệu trong tay đưa cho Ellen.
"Ngày diễn ra phiên tòa dự kiến vào ngày 24 tháng 4, anh cần đem theo con thú có cánh đầu đại bàng mình ngựa, Buckbeak đi đến văn phòng của Ủy ban động vật Nguy Hiểm ở Luân Đôn." Ellen khẽ nói.
Dường như khi Hagrid nghe đến thông báo này liền không chịu nổi, và những giọt nước mắt sáng bóng kia rơi xuống bộ râu mép không gọn gàng của anh.
"Bạn không biết, đối phó với những người của Ủy ban Động vật nguy hiểm," Hagrid nức nở nói, dùng tay lau nước mắt, "Họ thường đối nghịch với những con thú!"
Mặc dù Ellen rất thích Buckbeak, nhưng anh hoàn toàn không đồng ý với Hagrid về quan điểm thứ mà anh ta gọi là "Động vật thú vị".
Những "động vật thú vị" này chỉ trong mắt của Hagrid, còn trong mắt của người khác chính là "Động vật đáng sợ."
Tất nhiên, Ellen người đã tiếp xúc qua Buckbeak có đầu đại bàng mình ngựa kia thì hoàn toàn không có nguy hiểm gì cả. Trên thực tế, theo tiêu chuẩn thông thường của Hagrid, nó thực sự dễ thương.
"Anh biết không, Hermione đang chuẩn bị cho anh bản thảo biện hộ không?" Ellen vỗ nhẹ vào cánh tay kiện tráng của Hagrid.
"Đương nhiên, Hermione thật sự rất tốt, cô ấy đã làm rất nhiều việc vì ta." Hagrid nháy mắt, cố gắng kìm chế nước mắt nước mũi.
"Thế nhưng cũng chỉ vô ích mà thôi!" Hagrid nức nở nói, "Đám ma quỷ của ban xử lý kia, rất cả điều dưới sự chỉ đạo của Lucius Malfoy! Nếu như ta thua, Buckbeak…"
Hagrid nhanh chóng dùng ngón tay của mình bóp ở yết hầu, nghẹn ngào buồn bã – Hagrid rất sợ hãi, rất buồn bã.
Nhìn thấy ánh mắt dò xét xung quanh, Ellen kín đáo đưa cho Hagrid một lọ thuốc trấn an, thuốc thư giãn tinh thần, anh liền tranh thủ nói kế hoạch của mình cho Hagrid nghe.
"Cảm ơn bạn, Ellen. Ta có một vài món đồ có thể đem đi cầm, đổi lấy một vài kim Kanon. » Hagrid chớp đôi mắt thật to, Hagrid nhìn qua những vật không tầm thường kia, nhưng tài năng của anh đã mang lại cho anh rất nhiều đồ vật có giá trị - mặc dù một phần lớn của Bộ Pháp thuật không cho phép bán hàng ngẫu nhiên.
Chuyện này trong mắt của Ellen không khó khăn, anh chỉ cần gửi cho ông Owen một lá thư, trong Bộ Pháp thuật, người cha có giọng nói ngày càng cao sẽ làm điều tốt nhất cho con trai mình.
Khi anh tìm được một luật sư phù hợp đã báo tin cho Hermione, anh ta thấy rằng Hermione dường như đã trút bỏ được một gánh nặng lớn và thoải mái - biết rằng bài tập về nhà của Hermione đã quá nặng nề, gần như Cô ấy không thể chịu đựng được.
Mỗi ngày vào buổi tối, Ellen nhất định có thể thấy Hermione ngồi trong một góc nhỏ của thư viện, trên mặt bàn lớn điều bày ra những cuốn bói toán số học, như từ điển Niven, minh họa về Muggle di chuyển các vật nặng, và còn có một phần bảng sao dày đặc.
Cô không chịu học trong phòng nghỉ chung của Gryffindor và Ellen hoàn toàn có thể hiểu được.
Một mặt, những con sư tử nhỏ thực sự tích cực trong việc tạo ra tất cả các loại chuyển động, mặt khác, anh nghe nói rằng Hermione và đám người Harry gần đây đã trở nên xa cách nhau.
Vô thức cũng đã qua hai tháng, thời tiết lạnh lẽo đến thấu xương cũng không có chuyển biến gì.
Khi Allen biết được từ miệng Edward, anh thấy Harry Potter lấy được một Firebolt từ chính giáo sư McGonagall, lập tức thực hiện ảo ảnh di hình rời khỏi Ravenclaw.
Đầu tiên anh ta gửi con cú Benny, gửi một lá thư bí mật cho Albert, và sau đó một
mình bước ra khỏi lâu đài Hogwarts.
Đi qua một quảng trường không một bóng người, Ellen núp sau một bụi cây và niệm chú ngữ.
", Yêu tinh Maggie xuất hiện trước mặt anh ta.
"Chủ nhân, con chuột đã trốn vào khu rừng cấm, nó không có chết." Maggie không đợi Ellen hỏi, liền nhanh chóng nói hết những chuyện mà mình biết.
Mặc dù, nội tâm của cô cũng rất ngạc nhiên, ại sao chủ sở hữu của cô ấy biết con chuột của Ron trước kỳ nghỉ - con chuột kia sẽ giả chết để trốn thoát.
"Dẫn đường phía trước," Ellen không nói gì nhiều, bây giờ, điều quan trọng hơn là phải nắm bắt được con chuột.
Ellen vội vàng đi đến khu rừng cầm, anh không chú ý đến, ở phía sau anh cậu bé tóc đỏ đã quay lưng lại đi chuyển ra xa.
Đó là Ron Weasley, người đã ra khỏi lâu đài cùng Hermione.
Ron ngoan cố tin rằng Crookshanks của Hermione đã chết vì con chuột kia, anh cũng khó chấp nhận con chuột cưng của anh đã rời đi, dưới tình huống như của Hermione, anh chạy ra khỏi lâu đài.
Trong lúc vô tình, anh đã nhìn thấy Ellen cũng đang vội vã rời khỏi lâu đài, tò mò, anh đã ẩn thân hình dáng của mình.
"Xem ra, Ellen là muốn đi đến rừng cấm? Nhưng tại sao bạn ấy lại nuôi một đám tiểu tinh linh trong nhà?" Ron lặng lẽ lẻn ở phía sau.
Thế nhưng Ron không biết rằng, sau lưng anh cách đó không xa, Draco Malfoy cũng lặng lẽ đuổi theo.
Nhìn thấy Ron, Draco cứ nghĩ xung quanh không có ai, nên đã trừng trị cậu bé tóc đỏ một lúc, nhưng sau khi nhìn thấy bóng dáng lén lút của Ron, anh cũng không làm điều đó nữa mà đi theo.
Thế nhưng Draco không biết, phía sau hắn, một người đàn ông với chiếc áo choàng đen, nhợt nhạt và u ám, lặng lẽ đi theo anh ta.
Đó là giáo sư Severus Snape, ông ta thấy cậu bé của Malfoy đang theo dõi Weasley, nghĩ rằng Malfoy muốn làm trò nghịch ngợm với Weasley, nên đã đi theo đằng sau Malfoy, để đảm bảo rằng Malfoy về sau không trêu chọc bạn.
Trên tòa tháp của phòng nghỉ chung của Ravenclaw ở nơi cao, Luna đã thở dài trước cửa sổ mở toang: ""Súng trường của Hamel?"
Maggie tốc độ rất nhanh, Ellen nhanh chóng đuổi theo phía sau.
Ron đã cố gắng hết sức để đuổi kịp theo hướng của Ellen.
Draco cũng rất ngạc nhiên, làm thế nào mà Weasley này chạy điên cuồng? Trong lòng của hắn có chút phấn khích, có phải Harry Potter đang vi phạm nội quy của trường không?
Gần ở nơi cây liễu đánh người, Ellen đã thành công chặn con chuột kia.
Ellen giả bộ tò mò nói: « Ồ, đây không phải là con chuột thú cưng của Ron sao? Tại sao lại chạy đến nơi này?"
Nó đứng tại chỗ, dường như đang do dự có nên chạy trốn hay không.
Tình hình của nó có vẻ không được tốt lắm, nó trở nên gầy gò và mất một phần lông, khiến người nhìn trông rất khó chịu.
Dưới sự che lấp của áo choàng, Ellen lặng lẽ bật đũa phép ra khỏi dây đeo cổ tay, và trong lúc con vật này không kịp phản ứng đã nhanh chóng hướng về nó phát ra lời nguyền "Lời nguyền mê cung!"
Loang lỗ nhanh chóng biến mất tại vị trí, phép thuật này có thể được trục xuất đến một mê cung không đồng nhất của các mặt phẳng trường lực.
Trừ khi anh ta có thể bước ra khỏi mê cung bằng trí thông minh của riêng mình, hoặc triệu tập một ngưu đầu nhân Minos dẫn đường. Bằng không chỉ có chờ đợi người thi triển lời nguyền mê cung dời nó đi mà thôi.
Thế nhưng cho dù như thế nào, nó cũng đủ để tiêu hao rất nhiều thời gian, do đó Ellen chờ đợi người giúp đỡ đến, và không để cho con chuột tà ác này cắn phá thành nghiêm trọng.