Editor: Waveliterature Vietnam
Ellen cùng với giáo sư McGonagall nhanh chóng lùi ra ngoài, rời khỏi phạm vi tấn công của cây liễu, lần nữa lùi về phía sau, và rút lui ra xa.
Lời nguyền bong bóng đã bị hủy bỏ, và không khí trong lành tươi mát của khu rừng cấm được ngửi thấy, cả bọn không ngừng hô hấp, dường như muốn xóa bỏ đi mùi hôi thối trước đó.
Ellen thậm chí càng hơn thế, anh ta bị thiếu khí như một con cá trong nước bị thiếu oxy, mọi tế bào trong cơ thể được đắm mình trong không khí trong lành này.
"Ta không thể tin được, họ tại sao lại chật vật như vậy, họ vì sao không thanh lý đổi mới hoàn toàn? Vì sao mà cứ nằm ở một chỗ? Họ đến cuối cùng đã ăn bao nhiêu thứ?!" Hermione khó có thể hiểu được cảnh tượng gây sốc mà cô vừa thấy.
Hình ảnh điên rồ, kinh tởm lại xuất hiện trong tâm trí của một số người làm cho họ buồn nôn.
Ellen cảm thấy rằng anh ta không thể kiểm soát được xúc động nữa, vô cùng muốn dùng một ngọn lửa kia để đốt đi đường hầm này, và dọn dẹp sạch mọi ô nhiễm.
Thật lâu sau, Harry dìu Ron, giáo sư Lupin dìu Malfoy bước ra - những cây đũa phép tương ứng của họ cũng được tìm thấy.
Hai người họ đã được làm mới hoàn toàn, vẻ mặt không khỏe và tái nhợt, và họ bất lực níu lấy giáo sư Lupin và Harry.
Vừa đối mặt, đám người Ellen không thể nào không bịt kín mũi và lùi về phía sau.
Trên thực tế, Ron và Draco không có sức so đo, sau khi ra ngoài hít thở không khí trong lành, chiếc mũi vốn đã tê liệt của họ giờ đây có thể ngửi thấy mùi hôi thối của chính họ.
Một cảnh tượng ác mộng như vậy được bắt gặp, thật sự rất ô nhục.
Họ thậm chí không đủ can đảm để nhìn lên khuôn mặt của người khác. Mùi hôi trên người họ, nhất định chỉ có khiến người khác buồn nôn.
Mặc dù các vết bẩn nhầy nhụa, cứng màu trên cơ thể họ đã được làm rõ, họ vẫn cảm thấy rằng chúng bẩn đến mức họ cảm thấy ngứa ngáy và cảm thấy khó chịu, giống như hàng ngàn con bọ bò qua.
Draco và Ron than thở trong lòng, tại sao những điều tồi tệ đó lại xảy ra với chính họ? Tại sao họ lại được nhiều người nhìn thấy như vậy?
"Mọi người, ta hy vọng những chuyện hôm nay chớ nên nói ra ngoài." Giáo sư Lupin đề nghị, là một người sói, anh ta biết mùi vị của việc bị cười nhạo, anh ta không muốn hai học sinh của mình có cùng trải nghiệm như anh ta – Có lẽ kinh nghiệm tồi tệ của anh có được là đến từ danh tính người sói?
Ellen gật đầu hiểu ý. Ngay cả khi điều đó không bình thường, anh ta sẽ không sử dụng giai thoại của người khác như một trò đùa, và thuyết giảng khắp nơi.
"Không sao đâu, các bạn có thể quay về và rửa sạch chúng là tốt rồi," Thấy họ chán nản, vẻ mặt ủ rũ, Hermione không nhịn được liền nhẹ lời an ủi nói.
"Ít nhất hai giờ." Giọng nói như ca sĩ của Luna khẽ vang lên.
Giáo sư McGonagall không muốn nói chuyện, cô đã nín thở và kiểm soát để bản thân được bình thường, khống chế cho sinh viên Weasley và Malfoy đến "Nước trong", như thế mới có thể rửa sạch, và bây giờ họ đang chỉnh chu lại cách ăn mặc.
Cứ như vậy, và cả đám người cùng trở về tòa thành.
Mặc dù Malfoy và Weasley không thể không lẻn trở lại phòng vệ sinh và tránh né lên.
Tuy nhiên, McGonagall và Lupin khăng khăng đưa họ đến bệnh viện trường để kiểm tra.
Là hai phù thủy, bộ dạng chật vật kia vô cùng hiếm thấy!
"Cô có thể điều trị nó, phải không?" Ron hỏi, "Tôi sẽ không bị tiêu chảy nữa..."
"Tất nhiên." Bà Pomfrey nói ngắn gọn, và sau đó hiếm khi mang cho mình một chiếc khẩu trang.
"Đây là một loại thuốc nghiêm trọng có thể gây tiêu chảy!" Giọng nói của bà Pomfrey vang lên sau chiếc khẩu trang hơi mơ hồ, ""Tiếp xúc với da nhẹ đã gây ra hiệu ứng này, nhưng may mắn là bạn đã không nuốt nó..."
Lúc này, Harry và Ron bất ngờ nhìn nhau và ngậm miệng lại. Tất cả đều nghĩ đến hai người - cặp song sinh của gia đình Weasley.
Lúc đầu, Harry vô tình nhìn thấy hai anh em sinh đôi đang bí mật nghiên cứu các loại thuốc nhuận tràng mạnh mẽ, và họ còn được món đồ tặng từ tình bạn của họ.
Xem ra, an hem song sinh này điều đem bã thuốc vứt hết dưới gốc cây liễu, nhưng không nghĩ đến sẽ làm hại chính bản thân em trai của mình.
Sau khi uống thuốc của bà Pomfrey, mọi người đi một ngả.
Khi các tiểu phù thủy đi qua với ánh mắt khác thường, Ron và Malfoy trốn về ký túc xá như thể họ đã bị kết án, nhặt quần áo lên thay, rồi lại vội vàng chạy thẳng vào phòng tắm.
Harry lo lắng khi nhìn qua thì thấy vẻ mặt tái nhợt có chút thất thần của Ron, nên
nhỏ nhẹ thì thầm an ủi: "Không sao, không sao, cũng đã qua rồi mà."
Rất ít khi nhìn thấy Ron đem toàn bộ quần áo của mình ném đi - anh ta đã góp nhặt tiền tiêu vặt nhiều năm để mua cho mình một bộ đồ mới, và anh ta đã tắm đến 10 lần mới có cảm giác như chính mình đã được sống lại.
"Chúng ta phải đến khán phòng sớm hơn một chút, vì giờ ăn cơm đã sắp hết." Harry ở bên ngoài phòng tắm của Ron nhìn vào để đảm bảo Ron không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, và đề nghị.
Mặc dù Harry không có ý muốn ăn, thế nhưng anh biết Ron thì lại rất cần bổ sung đồ ăn.
Khóe miệng của Ron gật, mặc dù anh cảm thấy khoảng thời gian lần trước mình ăn là rất gần, nhưng cũng cảm thấy chuyện xảy ra như một thế kỷ, cho nên anh không có một chút khẩu vị nào.
Trong khán phòng những ngọn đuốc sáng trưng, Ellen và Luna cũng chạy đến khán phòng, chuẩn bị đi ăn cơm.
Ellen rất nhanh ngồi vào chỗ mình và ngạc nhiên khi thấy rằng chiếc bàn dài luôn chứa đầy thức ăn chỉ còn lại một mớ hỗn độn.
Có rất nhiều tiểu phù thủy rời khỏi khán phòng với vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
Tại một phần đồ ăn vẫn còn giữ nguyên vẹn, Ellen cầm lấy một phần gà lạnh, một bánh mì cuộn, đã bị rơi xuống một ít, thêm hai cái chén dĩa và một bộ dao nĩa.
Anh ta chỉ vội vã trở về chỗ ngồi của mình với những chiến lợi phẩm này, tất cả thức ăn trên bàn, chén và đĩa đều biến mất.
"Cũng tốt, ăn uống trong môi trường sạch sẽ như thế này cũng sẽ thoải mái hơn." Ellen tự an ủi chính bản thân của mình.
Bỗng dưng, Ellen cảm thấy có một người ngồi xuống bên cạnh mình, chính là Michael.
"Bạn đã bỏ lỡ những món ăn ngon!" Michael ngồi vui vẻ ở phía bên kia của Ellen.
Ellen gật đầu và khi nhìn thấy cảnh này trong khán phòng, anh hoàn toàn đoán được điều này.
""Có xúc xích thơm từ Arles, Pháp, tôm hùm sáng, rèm vỏ màu hồng, nhím biển như hạt dẻ, và một loạt các món ăn nhẹ rất ngon khác..."
Michael khoe khoang dường như xưng danh các món ăn, và anh đã thành công.
Nhìn miếng thịt gà lạnh trong mâm đồ ăn, bánh mì khô cằn, Ellen bỗng nhiên cảm thấy không còn khẩu vị nữa.
Trên mặt Luna xuất hiện một thần thái tựa như đang nở một nụ cười, "Bỏ lỡ, đó cũng là một điều tốt." Cô rất ít khi an ủi Ellen.
Thế nhưng Ellen đã buông bộ dao nĩa xuống.
Michael thấy vậy gãi đầu, cười trêu chọc, nhanh chóng đứng lên, và rời khỏi khán phòng.
Khi Harry, Ron, Draco đến khán phòng, chiếc bàn dài sạch sẽ và không còn bất cứ cái gì, và trong khán phòng chỉ còn có mấy người bọn họ.
"Thật tốt quá, có thể quay về nghỉ ngơi." Ron thở dài một hơi, đôi khi được bạn bè quan tâm quá mức cũng sẽ trở thành gánh nặng.
Harry nhún vai một cái, vừa lúc định trở về, Ron đột nhiên dừng lại
"Này, Malfoy!" Ron đột nhiên gọi Malfoy lại.
Malfoy quay lại và nhìn Ron. Thực tế, anh ta cũng có vài điều muốn nói với Ron.
"Chuyện ngày hôm nay …" Lời Ron chưa nói xong, anh đã phát hiện vẻ mặt của Draco đối diện đã tái nhợt.
"Weasley! Đừng đồn nó ra ngoài!" Malfoy hiếm khi có giọng điệu kéo dài và hung hăng nhìn chằm chằm vào Ron.
Sau đó, Malfoy quay sang Ellen, trong giọng nói có chút mềm yếu, "Ellen, tôi xin bạn…"
"Đương nhiên, ta đã hứa khi ở trong rừng cấm rồi." Ellen không có ý định đợi Malfoy nói xong, liền dứt khoát đưa ra lời hứa, anh thậm chí cũng không muốn nhớ lại cảnh tượng đó, "Chính các bạn cũng đừng đề cập đến chuyện đó."
Tuy nhiên, hai kẻ thù thông thường có sự hiểu biết ngầm định về cùng một dải tần số, sau đó sẽ tác động lẫn nhau - Ron và Malfoy cùng lúc quay đầu lại, muốn đi ra ngoài, nhưng kết quả lại đụng vào nhau.
Bọn họ hừ lạnh một tiếng và nằm vặn vẹo một bên.
Hai người cùng cảm thấy rằng, đối phương chính là khắc tinh của mình, nếu cùng ở một chỗ nhất định sẽ không có chuyện tốt.