Translator: Waveliterature Vietnam
Cho dù là dượng Vernon hay dì Penny họ cũng đều không gõ cửa, mà chỉ trực tiếp mở bản cửa sổ, sau đó đưa vào một chút đồ ăn canh thừa cơm nguội. Về phần Dudley, hắn ngược lại sẽ gõ cửa để cố tình công kích Harry, nhưng lực của hắn không mạnh lắm, gần như da sẽ sẽ bị chấn động bởi tường, tuyệt đối không bao giờ có một tiếng gõ cửa văn minh và nhịp nhàng trên cánh cửa như vậy.
"Là ai?" Harry nghe thấy âm thanh lạ nên cảm thấy lo lắng.
« là ta, Ellen » âm thanh trước sau của Ellen điều rất bình tĩnh.
"Cảm ơn Chúa, Ellen, bạn thật sự có thể đến thật quá tuyệt! Tôi đã bị dượng Vernon nhốt ở đây trong ba ngày. Đói không phải là vấn đề, mà tôi lo lắng nhất là không ai biết tôi bị nhốt ở đây, không thể trở về Hogwarts. "Harry liếm môi và cảm thấy một trái tim rơi xuống đất.
Nhưng Ellen nắm bắt được từ ngữ mấu chốt của Harry – đói bụng. Anh từ trong kho lưu trữ lấy ra một túi đồ ăn lớn, từ khe hở của cửa nhét vào cho Harry.
"Bạn đã cứu tôi!" Harry nhai trong miệng một miếng Sandwich gà lớn,vừa nhai vừa nói.
"Harry, bạn hãy lùi ra sau, tôi sẽ nghĩ cách mở cánh cửa ra!" Ellen cảm thấy đây không phải là một cách, nhắc nhở Harry.
Ellen phản xạ có điều kiện rút cây đũa phép thuật ra rồi thực hiện lời nguyền Alla để mở rộng cánh cửa, nhưng rồi lại lắc đầu rồi bỏ cây đũa phép thuật xuống, rồi lui về phía sau vài bước để lấy đà, dồn lực đạp một cái… "Đùng"! Chỉ một tiếng vang lớn, cánh cửa trong chớp mắt đã mở ra, "Rầm" một tiếng cửa đã bay về phía sau tường.
Harry nhìn chằm chằm vào hành vi thô bạo của Ellen, và quên nuốt luôn miếng Sandwich đang nhai trong miệng, sau một hồi chờ đợi, anh đã phát ra một tiếng mơ hồ, "Cảm ơn bạn, Ellen!"
"Không có gì." Ellen chỉ nói điều này, rồi đi đến trước nơi lồng sắt nơi giam giữ tuyết Hedwig của Harry và thở dài: "Thật kinh khủng!"
"Tôi đã không được ăn, mà Hedwig càng đáng thương hơn! Ellen, hiện tại có thể phóng thích nó ra ngoài, nó có thể tự mình tìm đồ ăn." Harru tiếp tục nhai đồ ăn trong miệng, đây là món Sandwich ngon nhất mà anh được ăn!
Ellen vươn tay ra và mở lồng, thả Hedwig. Con cú mèo thông minh nheo mắt, liếc nhìn ngón tay của Ellen như một lời cảm ơn anh ta, sau đó bay ra khỏi phòng và bay ra khỏi cửa sổ và biến mất.
"Được rồi, hành lý của bạn ở đâu?" Ellen vỗ tay và hỏi với giọng điệu thoải mái.
"Những thứ tôi đi học, cây đũa phép thuật, cây chổi đã bị khóa trong tủ tối ở tầng dưới." Harry nhìn Ellen, và rõ ràng vẫn cần Ellen tiếp tục trượt.
Hai người đàn ông chạy đến tủ tối ở tầng dưới, và Ellen đã đã dùng chiêu cũ và đạp mở cửa ra. Harry và Ellen vội vã nhét đồ vào vali và đi ra ngoài cửa..
"Bạn có muốn để lại một ghi chú gì không?" Khi đi qua phòng khách, Ellen hỏi Harry. Ellen tuy không đồng ý với sự ngược đãi của gia đình dượng Vernon với Harry, nhưng sau tất cả, Penny đã nhận nuôi em gái trước nguy hiểm biết rằng cô có thể phải đối mặt với nó, ngay cả khi bị Dumbledore uy hiếp nhất định phải làm.
"Bọn họ sẽ không lo lắng cho tôi đâu!" Vẻ mặt Harry không biểu cảm, nhưng suy nghĩ rồi, anh lại lấy cây bút lông bút ký, viết lên một tờ giấy: "Tôi đến nhà của một người bạn – Harry."
Bức thư rất ngắn gọn, và tờ giấy được đặt trên bàn nơi họ thường ăn cơm.
Ellen và Harry bước ra khỏi cửa và rời đi.
Khi Harry đẩy một chiếc vali lớn, họ dự định bắt một chiếc taxi đến gần lò sưởi bằng lưới bay kết nối.
Đặt một chiếc vali lớn vào cốp sau của chiếc xe, chiếc xe giống như một chuỗi mũi tên, đạp phanh rất nhanh và chạy ra khỏi nơi này. Nhìn vào con đường số 4 cây Râm đang dần trôi đi, Harry nghĩ thầm chỉ muốn không bao giờ quay lại đó nữa.
Khi mượn lò sưởi từ một cửa hàng một phù thủy để bay đến Ellen, thấy biệt thự với những cửa sổ màu đỏ gạch quen thuộc này, hít thở không khí trong lành và tự nhiên, Harry, sự tuyệt vọng và bất lực bị ném lại phía sau, anh cảm thấy ở đây tất cả mọi thứ đều rất tự do tự tại, không có sự quản thúc nào.
Đẩy cửa nhà ra, không có ai ở nhà. Ellen dẫn Harry đi đến phòng của mình thu xếp hành lý. Sau đó, anh đi pha cho Harry một bình Hồng Trà.
"tại sao bạn lại bị nhốt?" Ellen biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi, nhìn thấy Harry có điều muốn nói.
Từ đầu đến cuối, Harry đã nói với Ellen rất nhiều về điều đó, một cái bánh Pudding bị ném vỡ.
"Khi tôi họ họ tại sao lại muốn làm điều này đối với tôi, họ luôn đập đầu tôi vào tường!" Harry với vẻ mặt nghi ngại, anh nghĩ là ai không muốn anh quay trở lại Hogwarts.
"Tuy trong nhà có nuôi một tiểu tinh linh có phép thuật rất cao, nhưng nó sẽ không tùy tiện tiết lộ bí mật của chủ nhân. Nếu như tiết lộ ra ngoài, thì sẽ tự trừng phạt mình." Ellen giải thích về hành vi tự hại chính mình.
"Tôi nghĩ là do Malfoy đã sai khiến họ, chỉ có hắn mới hy vọng tôi không trở lại Hogwarts, hắn sẽ rất vui khi không thấy tôi." Harry đi đến kết luận.
Thật sự là chung suy nghĩ với Malfoy, tuy cùng điều muốn ngăn cản Harry trở lại Hogwarts, nhưng với suy nghĩ của Harry không đúng cho lắm.
Harry lật tờ báo trên bàn và thấy số báo mới nhất của "Nhà tiên tri hàng ngày", tự tiện mở ra, thấy bức ảnh của gia đình Ellen được trao huy chương. Đây là một bài báo được đưa tin rất dài, nhưng một số ít câu nói giới thiệu lý do tại sao ông Harris được trao huy chương đoàn hạng ba tước sĩ Mai lâm, và sau đó kèm theo một bức ảnh lớn của bức ảnh, bức kia nằm trong tuyên bố ân xá của gia đình Harris trong Bộ Pháp thuật, trong đó nói về bản thân của Fudge cũng không ngắn.
"Ellen, bạn thực sự đã đánh bại một con Hải Xà! Như đã biết, đó là một con vật được đánh giá ma thuật ba sao!" Harry than thở không phải không biết sức mạnh của Ellen, mà là trải nghiệm kỳ nghỉ tuyệt vời của Ellen.
Không lâu sau khi họ trò chuyện. Con cú mèo của Harry, Hedwig bay vào từ cửa sổ vào, đung đưa đôi cánh trên kệ thuộc về con cú Benny, uống một ít nước, thỏa mãn đứng vuốt lấy bộ lông vũ của mình.
"Tôi nghĩ rằng bạn nên gửi cho Ron một lá thư, không thể liên lạc với bạn, họ nhất định rất sốt ruột." Ellen nhìn Hedwig và đưa ra một lời đề nghị.
Ánh mắt của Harry sáng lên, lấy ra một tấm da dê và cây bút lông, và viết lên tờ giấy trên bàn, "Tôi đang ở nhà Ellen, mọi thứ đều bình an!" Nội dung tương tự Harry viết ba bản, để Hedwig trao cho Ron, Hermione và Hagrid.