EDIT: YURI
BETA: KIU
- --
Godric vẫn luôn bơi xuống, cái hồ này có chút kì quái, không có rong không có cá, loáng thoáng có thể thấy dưới đáy hồ có thứ gì đó giống với san hô, cậu cảm thấy không ổn, nhưng trong lòng không hiểu sao lại sinh ra một suy nghĩ, đi xuống, xuống chút nữa.
Godric không biết mình đã bơi bao lâu, thời gian trở nên mơ hồ không rõ, Godric gần như có thể khẳng định, cái hồ này đã bị người ếm pháp thuật, trong lúc hoảng hốt, cậu cuối cùng cũng đến được đáy hồ, cậu thấy một đoàn lốc xoáy màu trắng thưa thớt, tựa như những bản vẽ mờ ảo được tạo nên từ sao trời vào ban đêm.
Không cầm lòng được, Godric vươn tay, vào khoảnh khắc vừa chạm tới, cả người cậu lập tức bị hút vào, khi phục hồi tinh thần, cậu phát hiện mình đang đứng trong một khoảng bóng tối, duỗi tay không thấy được năm ngón.
Godric vội vàng lấy đũa phép tính dùng một cái ánh huỳnh quang lập loè, nhưng đọc thần chú mấy lần cũng không có phản ứng.
Trái tim Godric lập tức rơi vào động băng, không thể dùng ma lực?
Nơi này không phải đáy hồ, không có chút nước nào, hẳn là nơi giống với hang động hoặc đường hầm, Godric đè bất an trong lòng xuống, hòng muốn đưa ra phán đoán chính xác, đồng thời tự kiểm điểm vì sự không cẩn thận của bản thân, lấy tác phong của cậu, chắc chắn sẽ không bất cẩn dưới tình huống biết rõ không ổn như thế, nhưng vừa rồi cậu giống như bị ma nhập, khó có thể khống chế.
Ngay lúc Godric nỗ lực phân tích tình hình hiện tại, một vật nặng không hề báo trước rơi xuống người cậu.
"Ai?" Godric cực kì mất hình tượng bị áp trên đất, bóng tối che mất sự chật vật của cậu.
Cậu kêu to đồng thời nhanh chóng nhận ra được thân phận người đè trên người mình: "Ariel?"
Người nọ nhanh chóng đứng dậy khỏi người Godric.
Godric sờ soạng qua: "Cậu cũng xuống?" Nói xong, Godric buồn bực hiểu ra cậu không thể nhận được bất kì phản ứng gì từ Ariel.
Nhưng mà, tốt xấu gì cũng bắt được người, đầu tiên Godric đụng bả vai đối phương, sau đó hướng lên trên sờ mặt và tóc, từ hình dáng mặt và xúc cảm tóc, là Ariel không sai.
Những lúc này, có người làm bạn, an tâm hơn lúc trước nhiều.
Godric chậm rãi đứng lên, thuận tiện kéo Ariel theo tới: "Đi thôi, luôn có cách đi ra ngoài." Godric thể hiện chủ nghĩa lạc quan.
Nhưng mới đi được một bước, Godric đã dừng lại, cảm giác phương hướng cậu luôn tự hào giờ hoàn toàn không nhạy, cậu vậy mà không biết nên đi đâu, bình tĩnh lại, bình tĩnh lại, đây không phải là đường cùng, chắc chắn có nơi nào đó đã bị cậu bỏ qua.
Ngay lúc Godric do dự, bàn tay đang rủ xuống của cậu bị một cái tay khác bắt lấy.
"Ariel?" Godric lắp bắp kinh hãi, xúc cảm trên tay khá lạnh, chẳng lẽ Ariel sợ tối? Godric chỉ có thể giải thích như vậy.
"......!Đi cùng tớ." Âm thanh nhẹ nhàng, xen vào giữa trẻ nhỏ và thiếu niên có vẻ hơi rè, truyền vào trong tai Godric như truyền lại từ nơi rất xa.
Godric há to miệng: "Tiếng của cậu?"
"Chỗ này đã bị người dùng pháp thuật làm lẫn lộn nơi phát ra âm thanh." Âm thanh lần thứ hai vang lên từ bốn phương tám hướng tới chỗ Godric.
Godric nháy mắt hiểu ra nguyên nhân Ariel muốn nắm tay, tự mình nghe âm thanh của mình thì không sao, nhưng nếu là âm thanh người khác vậy căn bản là không thể định vị, nếu không phải lúc Ariel rơi xuống cậu còn chưa rời đi, chỉ sợ họ căn bản không tìm được nhau.
"Không, từ từ, cậu có thể nói?" Godric nhấn mạnh trọng điểm.
"......!Phải."
"Tốt lên từ bao giờ?" Godric hỏi.
"......!Hiện tại." Ariel trả lời ngắn gọn, sau đó hắn kéo Godric đi theo phương hướng nào đó.
"Nè, cậu muốn đi đâu?" Godric đang cảm thán giọng nói của Ariel thật êm tai, đồng thời cũng cực kì hoài nghi tính chuẩn xác khi đối phương dẫn đường, xét thấy cảm giác phương hướng rối tinh rối mù kia.
"Cửa ra."
"Cậu biết cửa ra ở đâu?" Godric càng kinh ngạc: "Cậu đã tới nơi này à?"
"Không có."
"......" Godric muốn đâm tường, hít sâu một hơi, cậu nói: "Cậu chắc chắn mình không đi nhầm chứ?"
"Không chắc chắn."
Hơi thở của Godric thật vất vả mới bình ổn xuống được lại tức khắc nảy lên, suýt nữa nghẹt chết cậu.
Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, Godric mặc niệm, mới mở miệng lần nữa: "Vậy sao cậu chắc chắn nên đi như vậy?"
"Không chắc chắn."
Godric đầu đầy hắc tuyến, kiểm điểm lại phương thức hỏi chuyện của mình, rất nhanh, cậu châm chước hỏi: "Vì sao lại đi hướng này?"
"......!Có mùi nhân loại."
Khóe miệng Godric run rẩy, có chút hoài nghi cậu và Ariel là hai chủng tộc khác biệt.
Có lẽ là phát hiện mình tìm từ không chuẩn lắm, vài giây sau, âm thanh lạnh nhạt lần thứ hai vang lên: "Mùi Black và Hufflepuff."
Godric sửng sốt: "Họ cũng đến đây?"
"Không biết." Có mùi không liên quan tới việc người có tới đây hay không.
Godric trầm mặc.
Cậu bắt đầu hoài niệm lúc Ariel không thể nói chuyện.
Sau đó hai người cũng không nói chuyện thêm.
Godric vì đánh mất cảm giác phương hướng nên để Ariel dẫn đường, trong sự mất mặt mang theo nhè nhẹ chờ đợi, mùi vị gì mà không rõ, dù sao cậu cũng không ngửi được mùi gì, có lẽ là người khiếm khuyết thị lực, Merlin sẽ bồi thường nhất định ở khứu giác?
Trong bóng đêm, các giác quan khác của Godric dần dần trở nên trì độn, mà xúc cảm trên tay