EDITOR: YURI OZAKI
BETA: KIU
- o0o-
Đứa trẻ không ngủ lâu lắm, có lẽ là tầm lúc ngoài cửa sổ tờ mờ sáng, cậu bé tỉnh lại.
Salazar rũ mắt, nhìn cặp mắt màu xám tràn đầy sự mê mang kia, chớp chớp mấy cái, đứa trẻ chống người ngồi dậy, sau đó bất động.
Hai người một lớn một nhỏ nhìn nhau, Salazar không nói lời nào, đứa trẻ còn yên tĩnh hơn.
Một lát sau, Salazar xuống giường, duỗi tay với qua, lần này đứa trẻ phản ứng nhanh hơn tối hôm qua nhiều, cậu bé nhanh chóng đáp một tiếng, đi theo xuống giường, sau đó theo Salazar ra ngoài, cậu bé bây giờ đã có thể đuổi kịp tốc độ bình thường của Salazar.
Salazar chậm chạp đi ra sân, tính đi tìm Godric, chuyện này cũng không phải quá khó khăn, mặc dù cảm giác phương hướng của Salazar khá kém, nhưng không có nghĩa là hắn bị mù, đặc biệt là mấy cái sân lộ rõ như vầy.
Mới vừa bước đến cổng sân chỗ Godric, hắn đã thấy thiếu niên tóc vàng đang quỳ rạp trên đất thu thập cái gì đó.
Salazar nghiêng đầu, có lẽ là dược liệu ma dược nào đó? Salazar đã quen chuyện đối phương yêu thích tùm lum loại cỏ dại, mặc dù hắn vẫn không rõ mấy thứ bị thu nhặt rồi bỏ vào bình thủy tinh đó có lợi ích gì.
Godric thính tai, vừa nghe thấy tiếng bước chân vọng đến từ phía sau, cậu lập tức quay đầu lại nhìn, đang chuẩn bị chào hỏi mấy câu thì phát hiện tự nhiên có thêm một đứa trẻ, cậu lập tức nhảy lên, tò mò thò lại gần: "Đây là ai vậy?"
Đứa trẻ bị hành động quá lố của Godric dọa sợ, lập tức co rụt thân thể lại, trốn sau lưng Salazar.
"Tinh linh nhỏ tuổi?" Godric nghiêng đầu nhìn qua: "Hả? Lỗ tai cậu bé không nhọn."
"Là phù thủy." Salazar trả lời.
Đứa trẻ tiếp tục né tránh ánh mắt của Godric, thân thể trốn qua một bên khác của Salazar.
"Nhặt được từ vũng bùn hả?" Godric vẫn không thấy rõ diện mạo: "Sao trên người không có chỗ nào sạch sẽ vậy?"
"Nhặt được từ hang động." Salazar nghiêm túc trả lời, sau đó quay đầu qua nhìn đứa trẻ, hình như thật sự hơi dơ, ngày hôm qua hắn cũng không chú ý tới vấn đề này.
"Hả?" Godric hơi khó hiểu.
Đứa trẻ vì tránh né ánh mắt của Godric nên đã cuộn tròn mình lại, đến khi Godric nghiêng đầu qua nhìn thêm lần nữa, đứa trẻ gần như muốn khóc, vùi cả đầu vào áo chùng của Salazar.
Chuyện này ngược lại khiến Godric hoảng sợ, cậu không khỏi sờ sờ mặt mình, cậu lớn lên nhìn hung dữ lắm hả?
"Tớ đang thu thập một ít sương sớm, lát nữa nói chuyện sau nha." Godric thở dài một tiếng, lùi ra phía sau vài bước, quyết định tạm thời vứt cái sự thật người nào đó đột nhiên nhặt được một đứa trẻ không hiểu nổi ra sau đầu.
Sương sớm nơi này ẩn chứa luồng khí rất thuần túy, chỉ có thể gặp không thể cầu, Godric lại quỳ rạp trên đất thu thập chúng lần nữa.
Salazar ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đứa trẻ, suy nghĩ một chút, rồi lấy một tấm vải dệt màu trắng ra lau lau mặt đứa trẻ, một hồi sau, sau khi lau mặt xong, hắn bắt đầu lau lau cánh tay lộ ra ngoài, đến khi lau xong toàn bộ, hắn bắt đầu vỗ vỗ tro bụi trên áo choàng của đứa trẻ, vỗ hai cái xong cảm thấy tác dụng không lớn lắm, lại quay đầu nhìn Godric đang chăm chú không rảnh quan tâm bên cạnh, Salazar xoay người dùng ngón tay chỉ vào áo choàng của đứa trẻ, lập tức, áo choàng biến thành màu trắng tinh, không dính một hạt bụi.
Chờ đến khi Godric vội xong, cậu kinh ngạc nhìn thấy đứa trẻ dơ bẩn khi nãy đã hoàn toàn thay hình đổi dạng, biến thành một cậu bé chói sáng, đứa trẻ chói sáng đó đang ghé vào đùi thiếu niên tóc đen ngồi dưới đất.
"Cậu chắc chắn không phải tinh linh?" Godric không thể tưởng tượng nổi.
Salazar thấy Godric đã xong, bèn đứng lên, lắc đầu.
"Hơi bị xinh đẹp quá rồi." Godric đánh giá.
Salazar nhìn đứa trẻ, lại nhìn Godric, cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ.
Godric nhướng mày: "Xinh đẹp có nghĩa là rất đẹp, ý là nhìn thuận mắt á, tương tự, xấu xí ý là nhìn đến chết cũng không vừa mắt." Cậu đã quen với việc giải thích bất kì lúc nào, đặc biệt là giải thích tính từ.
Salazar có lẽ đã hiểu, quay đầu nhìn về phía ngoài sân: "Khó coi."
Godric sửng sốt, vài giây sau, tinh linh Garr cười tủm tỉm xông ra.
Godric cứng họng.
Garr cũng không nghe được gì, y lễ phép mời bọn họ tới đình viện.
Godric trộm lui về sau vài bước, kéo khoảng cách với Garr, nhỏ giọng kề tai bạn mình nói nhỏ: "Rất xấu?"
Salazar gật đầu, cực kì không vừa mắt, đứa trẻ đi ở một bên khác của Salazar xem xét liếc mắt qua Godric một cái, sau đó lập tức rụt về, nhưng cũng không còn sợ hãi như trước nữa.
Godric tỏ vẻ cực kì bối rối, thậm chí còn hơi nghi ngờ đây có phải là đang ghen ghét hay không, tốt thôi, giải thích như vậy cũng không thông lắm, một đứa con trai thì ghen ghét người khác lớn lên xinh đẹp làm gì, quá đẹp cũng không phải chuyện tốt lành gì mà, đối với mấy chuyện nghĩ không ra này, Godric rất ít chấp nhất, nhưng có một việc cậu còn chưa biết rõ ràng: "Này, tên."
Salazar nghi hoặc nghiêng đầu.
"Tên của cậu." Sau khi biết được đối phương có tên, Godric không gọi Ariel nữa.
Sắc mặt Salazar lập tức trắng bệch.
"Sao vậy?" Godric thấy rất kỳ.
Lông mày của Salazar một hồi nhướng lên, một hồi lại hạ xuống.
Godric càng cảm thấy kỳ quái, vẻ mặt kì lạ kiểu này là có ý gì: "Cậu gọi là gì?" Không nhụt chí hỏi lại.
Salazar mở miệng: "Sala......" Âm thanh rất nhỏ, hắn nói có vẻ hơi khó khăn, chậm rãi.
Godric lập tức dán lỗ tai qua, vội vàng xác nhận: "Saar?"
Salazar lập tức ngậm miệng lại, ngốc ngốc nhìn Godric.
Godric cho rằng đây là đồng ý, cậu vỗ vỗ bả vai đối phương: "Rất dễ nghe." Che che giấu giấu cái gì, cậu còn tưởng là tên khó nghe lắm.
"Dòng họ thì sao?" Godric hỏi.
Salazar lại trưng ra vẻ mặt ngốc ngốc lần nữa.
"Không có hả." Godric nghiền ngẫm, cậu lập tức nói: "Không sao, việc này rất bình thường."
Trong khi Salazar còn đang suy nghĩ xem có nên giải thích sự hiểu lầm của Godric không thì mấy người đã đến đình viện, ở nơi đó, Elvis và Helga đã tới, cảm xúc của nam nhân cao lớn có vẻ đã ổn định xong, không còn suy sụp như trước nữa.
"Đây là?" Helga liếc mắt một cái đã thấy đứa trẻ kế bên Salazar.
Salazar không trả lời, chuẩn xác mà nói, hắn căn bản là chẳng nhìn ngó tới Helga.
Garr quay đầu lại quét mắt, nói: "Cậu bé là phù thủy nhỏ rơi xuống đây một năm trước, gọi là Laneley, đúng lúc có thể rời đi theo bọn họ."
Trong khi đang kinh ngạc với sắc đẹp của đứa trẻ, Helga đồng thời nghi ngờ mở miệng: "Định mang theo cậu bé?"
Đây là một đứa trẻ chứ không phải chó con hay mèo con, mang theo ai chăm? Còn là một đứa trẻ lớn như vậy nữa.
Salazar rốt cuộc cũng nhìn về phía Helga, lạnh nhạt.
Helga im lặng, ánh mắt Elvis đánh giá bọn họ một phen, cũng không nói gì.
"Sẽ luôn có cách mà." Godric xem như là đã biết lai lịch của đứa trẻ, cậu thân thiện nhìn về phía cậu bé rồi nhếch miệng cười, cũng không nghi ngờ hành động của Salazar, là một phù thủy nên việc trở về thế giới bên ngoài cũng bình thường thôi.
Đứa trẻ lại lần nữa trốn ra sau lưng Salazar, giảm bớt cảm giác tồn tại mình.
Garr coi như không nhìn thấy tranh chấp nhỏ