Đương V Đại Ngận Tân Khổ
(Làm V đại mệt mỏi quá)013 | Vô đề"Riddle?" Khẽ gọi, khiến Riddle hồi hồn, cậu nhìn ánh mắt lo lắng của hai người bạn học. Màu lam và màu đen. Giơ lên nụ cười mang theo lực lượng trấn an lòng người.
"Không sao, tôi thất thần."
"Vâng!" Moody nhu thuận gật đầu, không nói gì nữa, móc ra sách giáo khoa kể lại mấy phát hiện nhỏ của mình, sau đó ánh mắt sùng bái vững vàng thăng cấp dưới sự bác học của Riddle.
Thomas thoáng co quắp một tí, nhưng sùng bái dành cho Riddle cũng thăng cấp, nào có ai vô lễ thất thần ở khi người khác tự giới thiệu mình, còn lẽ thẳng khí hùng, thậm chí làm người không tức được. So với hai người thảo luận học thuật đối diện, cậu lại liếc về phía điểm tâm của Riddle.
"Anh Riddle lợi hại quá!" Sinh nhật lớn hơn mấy tháng Riddle giành được ghế anh, cả ba đều có chút may mắn, nếu búp bê Moody đáng yêu gọi Riddle là em, thật quá kinh khủng, chính bản thân Moody cũng cho rằng thế.
"Không có gì. Thời kỳ văn hoá phục hưng, đích xác là một thời kỳ huy hoàng." Văn hoá phục hưng đương nhiên là về Thế Giới Muggle, Riddle chỉ cưỡng ép dán được hơn nửa năm kiến thức pháp thuật, mà Moody dù sao cũng là con của một gia tộc thuần huyết, chương trình học năm thứ nhất không thành vấn đề, nhưng nếu như hỏi nữa, hình tượng của cậu lại sẽ có vấn đề.
Dùng RAM của Dark Lord và sự bồi dưỡng của Saga, Riddle nếu không biết cả cách đổi chủ đề, vậy rất xin lỗi Dark Lord chưa kịp xuất sư ngày trước còn có tổ tiên Slytherin đã mất sớm. Chỉ sau mấy câu, chủ đề đã từ độc dược, thảo dược, bùa chú, danh nhân của Thế Giới Phù Thủy biến thành lịch sử Muggle Anh, danh nhân Âu Châu, hiện tại là văn hoá phục hưng mấy trăm năm trước.
Riddle đích xác có mị lực đầu độc lòng người, chất giọng dễ nghe nhàn nhạt kể lại, ngôn ngữ hài hước khôi hài, lý giải sắc bén giàu thâm ý, cộng thêm nội dung vốn đã phong phú, không chỉ Moody tập trung tinh thần, cả Thomas cũng buông xuống việc tập kích điểm tâm, vểnh tai lắng nghe.
"A~~" Đột nhiên Thomas thét lên, sắc mặt trắng bệch, cả người cứng ngắc, một thứ gì đó màu trắng vọt ra trong cổ áo cậu. Theo lý thuyết, Riddle được huấn luyện kỹ càng, thiên phú mạnh nhất của chúng ta hẳn sẽ nhanh chóng giải quyết vấn đề, nhưng cậu dĩ nhiên lại có một nháy mắt do dự ngay khi ra tay, được rồi, chuẩn xác mà nói, cậu vừa liếc mắt, đũa phép trượt ra khỏi tay áo đã lui về.
"Ha!" Ngay khi Riddle chưa kịp giả vờ, Thomas chỉ lo thét chói tai, bạn học Moody đã phát huy thân thủ và can đảm sau này được bình là Auror dũng cảm nhất, mạnh mẽ nhất, bắt được nhiều Dark Wizard nhất, quả đoán ra tay tóm lấy cái thứ màu trắng ấy.
"Rắn?" Bạn học Moody đáng yêu nghiêng đầu nhìn nó, "Ăn được không?" Con rắn cứng ngắc.
"Moody, đợi đã, nó là thú cưng của anh." Riddle mắt thấy Auror tương lai sắp ra tay, cuối cùng cũng chịu lên tiếng cứu thú cưng.
"Riddle, cậu mang theo một con rắn để làm gì, mà rắn nhà cậu thông minh thật đấy, tôi chưa từng thấy con rắn nào thông minh như vậy, ê, đó là bánh ngọt của tao." Con rắn thông minh đang giành bánh ngọt với Thomas.
【 Nói dối, rõ ràng là của Tom. 】
"Mày nhả ra cho tao, rắn nên ăn chuột."
【 Người xấu, đây là bánh ngọt của Nagini, Tom ~ nhân loại vàng khè này ăn hiếp tôi~ 】
"Riddle, rắn nhà cậu cướp bánh ngọt của tôi."
Kỳ thực tôi quan tâm chuyện hai người không thông ngôn ngữ lại làm cách nào cãi nhau được hơn. "Moody, sao thế?"
"Con rắn này đáng yêu quá, em ôm được không?"
"Đương nhiên là được rồi, tên nàng là Nagini, một tiểu thục nữ đáng yêu, vừa sinh ra đấy." Kỳ thực Nagini vốn chỉ cỡ bằng cây đũa, tuy rằng nàng nói trong vòng nửa năm từ một con giun dài đến một cây đũa đã là giỏi lắm rồi, nhưng Riddle vẫn thấy không an toàn, tìm tiểu cô nương này phải mất nửa ngày, nàng chỉ cần chui xuống đáy bát cuộn mình lại là có thể mất tăm, trong trường lại không thể dùng tiếng rắn ồn ào, nếu tiểu nha đầu chạy xa, bị người giẫm chết, cậu đi đâu tìm Nagini thứ hai, cũng không thể để phần tử nguy hiểm trong mật thất giả mạo, vì thế làm lơ tiếng khóc la của con rắn nào đó, dưới sự khiêu khích của Saga, mấy liều thuốc áp súc sinh trưởng, tiểu cô nương cuối cùng đã có cỡ con lươn, cơ bản đạt được tiêu chuẩn có thể bán trong chợ.
"Nó không cắn em chứ." Tiểu cô nương bị Riddle tóm khỏi chỗ bánh ngọt nhìn Moody thè lưỡi.
【 Vừa nãy là ai tóm một cái trúng ngay bảy tấc, còn định ăn nữa hả! 】 Riddle và Thomas mỉa mai.
"Không đâu, nếu nàng dám cắn, tối nay sẽ có món thịt rắn nướng." Uy hiếp trừng Nagini một cái, dưới xúc cảm bi thương tiểu cô nương hai mắt đẫm lệ rưng rưng khóc la Tom có tân hoan không cần cựu ái, tiểu cô nương nhu thuận trườn tới cạnh Moody cọ cọ, lấy lòng.
"Thật đáng yêu." Thú cưng thức thời luôn được người thích.
"Riddle, rắn của cậu hình như thông minh quá đấy?" Sau khi cứu được bánh ngọt của mình, đầu óc Thomas nhạy lên không ít.
"Có người nói là sinh vật huyền bí, tìm được trong một hang động, kết quả luyện kim không rõ bao nhiêu năm."
"Cậu may mắn thật!" Một con thú cưng oách xà lách là mơ ước của mỗi phù thuỷ, không biết bao nhiêu người thấy bắt thèm con phượng hoàng của Dumbledore.
"Anh Riddle à..." Chơi chán Nagini Moody đột nhiên mở miệng, ánh mắt có chút buồn bã.
"Ừ?" Riddle thuận tay tóm lấy Nagini nhét vào hành lý, "Moody, sao vậy?"
"Lại là Moody, anh Riddle, anh không thích em à?" Nước mắt rưng rưng, lực sát thương cực lớn.
"Đâu có!"
"Vậy vì sao không gọi em Alastor?"
"Có bốn chữ lận, Moody chỉ có hai thôi." Riddle lẽ thẳng khí hùng, hậu quả là, nhìn đối diện đi, Thomas lại quên phong độ quý tộc dùng đầu đo đất. Bên phải, mặt búp bê của Moody vặn vẹo, trên ót có tầm chừng 1kg mồ hôi chảy xệ còn đang treo lủng lẳng.
"Vậy gọi em Ala!"
"Thánh A-La của đạo Hồi?"
"Al?"
"Nhũ danh của Dumbledore!" Vẻ mặt ghê tởm, về phần vì sao cậu biết, truyện GA trong đầu bổ não.
"Stor?"
"Cái tên này sượng miệng lắm." Đây là Thomas đã gia nhập hội thảo luận.
"Dydy?" Riddle cự tuyệt, đồng âm với từ em trai (đệ đệ - [dì·di]), ách... ngoại trừ Thomas, ra vẻ như cả Moody cũng có đòn Hyper Beam*, được rồi, nghe cứ như tên thú cưng, hoặc là tên đồ chơi, hay là tên xe lửa gì ấy, không được. Lẩm bẩm mấy lần tên của Moody từ đầu đến cuối phát hiện chỉ còn lại một chữ.
"Mu*?" Từ này thuận miệng, hẳn có thể qua ải.
"Cứ vậy đi!" Thấy Moody còn định nói gì, Thomas giành trước gõ búa, Moody đọc mấy lần, cũng thấy rất hợp, mặt mày rạng rỡ nhào vào lòng Riddle làm nũng.
Bọn họ không có ý kiến, Riddle lại có ý kiến rất lớn, Mu... nhìn cái tên cậu đặt xem. Saga có rồi, Kanon có rồi, Mu cũng xuất hiện, cứ tiếp tục như vậy, cậu quả thật là sắp hợp thành Thánh Đấu Sĩ đấy. Chỉ mong Saga quên câu chuyện ấy đi, nếu không chờ khi hồi âm cậu phải viết thế nào. (Sao quên được rồi, người ta đã lật tung thần thoại Hy Lạp rồi.)
"Mu..." Quấn quýt, nhưng vẫn phải nói tiếp. "Em tính vào học viện nào?"
"Gryffindor!" Đôi mắt màu đen của Moody chớp lên hào quang kích động, bàn tay siết chặt, như là bày tỏ quyết tâm.
"Vì sao?" Thomas thấy rất đáng tiếc, một người em trai đáng yêu như vậy, có người nói quan hệ của Slytherin và Gryffindor ngàn năm qua vẫn không được tốt lắm.
Riddle cũng nhíu mày, không có Dark Lord đời thứ hai là cậu làm mưa làm gió, quan hệ giữa Gryffindor và Slytherin chưa đến mức thủy hỏa bất dung như nguyên tác, nhưng tựa như lời nguyền từ ngàn năm trước Gryffindor đã ép Slytherin đi vậy, hai học viện vẫn không mấy hòa hợp, chênh lệch về tính cách càng khiến bọn họ khinh thường đối phương, cộng thêm sự giúp đỡ của Dumbledore...
"Có thể cho anh biết nguyên nhân sao? Mu." Nhà Moody tốt xấu là thuần huyết, tới Slytherin cũng tốt mà.
"Cha mẹ em đều là Gryffindor, em rất sùng bái giáo sư Dumbledore!" Mắt sao, đương nhiên cậu cũng rất sùng bái anh Riddle.
Thomas đáng tiếc thở dài, di truyền của gia tộc rất mang tính quyết định, sùng bái chỉ là ý chí chủ quan, mong rằng quan hệ giữa hai học viện không tệ như mẹ cậu từng nói.
"Dumbledore..." Sắc mặt của Riddle thay đổi, tựa như nghe được một từ buồn nôn gì, những xúc cảm phức tạp như phẫn nộ, kinh khủng, xấu hổ, chán ghét không ngừng đan chéo, khiến người nhìn rất rõ.
"Anh Riddle... anh..."
"Không có gì đâu... Mu." Riddle như là đang nhẫn nại gì đó nói với Mu, "Nếu em sùng bái ổng..." Cố nén lại, thương tâm thất vọng, "Tới Gryffindor rồi chuyện gì cũng phải nghĩ cẩn thận, đừng mù quáng sùng bái, có một số chuyện không huy hoàng như ngoài mặt."
"Riddle, Dumbledore làm gì cậu à?" Thomas, tôi cảm thấy cậu rất giống Gryffindor.
"Ổng..." Riddle nhắm mắt, hai tay siết chặt, lộ ra nụ cười trấn an, "Không có gì, chỉ là khi tới đón tôi có chút hiểu lầm!" Hai từ cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ làm cái mặt không muốn nhiều lời.
【 Lẽ nào Dumbledore đã làm chuyện xấu xa gì? 】 Trong đầu Moody và Thomas song song vang lên câu này. Màn biểu diễn nhiều tập muốn nói lại thôi vừa nãy của Riddle, cực kỳ đặc sắc, đâu phải hai cậu bé có thể chống cự được. Hiện tại Riddle đang ép mình quên chuyện quá khứ trong mắt bọn họ, kỳ thực âm thầm vỗ tay cho bản thân mình, cậu đâu là muốn nói lại thôi chứ, căn bản là không nói nên lời thì có, muốn nói xấu Dumbledore dễ dàng, nhưng vấn đề là ba cái chuyện lợi dụng người khác ổng giờ chưa có làm. Thời gian này duy nhất có thể lấy ra là JQ của ổng và lão Dark Lord.
Ở cô nhi viện, ổng không thích cậu, Riddle cũng chả chào đón ổng, chuyện duy nhất ổng làm chỉ có đốt tủ quần áo, mà ra vẻ như nó đích thật là tủ chứa tang vật.
"Mu, đừng vào Gryffindor được không?" Kệ xác lão ong mật, đầu tiên kéo tiểu shota lạc lối... không, về chính đồ cái đã!
"Anh Riddle..."
"Mu..." Riddle ôm lấy Moody, khuôn mặt anh tuấn dưới đôi mắt mở to kinh ngạc nhanh chóng nhích lại gần, ái muội thổi một hơi vào tai, "Anh thích lửng của Hufflepuff, trung thành, thiện lương, cần cù thật thà, đáng yêu như Mu, Mu phù hợp với chỗ đó hơn." Nụ cười của Riddle rất ôn nhu rất ôn nhu, nhu đến Moody sắp ngã vào lòng cậu.
"Anh... thích à..."
"Đúng!" Bàn tay không dùng để
ôm eo Moody vươn ra xoa khuôn mặt trơn mềm, chỗ nó lướt qua nhanh chóng ửng lên, Moody nhìn ánh mắt ôn nhu của Riddle, nụ cười tà khí cười như không cười ở khóe miệng, tăng một cái chín rục. "Anh thích Moody của Hufflepuff, vào đó, được không? Ừm~"
"Dạ..." Moody cúi đầu yếu ớt như muỗi đồng ý, rồi bật người ngẩng lên, anh Riddle như vậy đẹp quá, nhìn cái nữa, nhìn thêm cái nữa. Bàn tay đã nhịn không được đặt lên người Riddle.
Mà ngồi ở đối diện nhìn bộ phim tài liệu gièm pha của người nổi tiếng quay ngoắt lại biến thành phim khiêu / dâm nửa đêm, tiểu quý tộc Đức đờ người, cả cái bánh ngọt vừa tới tay rớt xuống dính lên quần áo cũng không biết, trợn mắt há hốc mồm, nhìn Riddle ngã người, hôn một cái cười một cái, còn ăn mấy miếng đậu hũ của người ta, cậu bé này đã từ Gryffindor nhảy vào Hufflepuff...
Thật... thật lợi hại! Song song với bội phục, khuôn mặt đẹp đến chói mắt của hai người đối diện cũng khiến cậu thấy xấu hổ, còn có tư thế ngày càng gì ấy...
Thừa dịp người nào đó thất thần, Nagini không ngừng gặm bánh ngọt nhìn Tom, lại nhìn Thomas. Khinh bỉ!
【 Thiển cận, lần trước Tom mặc một bộ đồ mỏng dính rêu rao khắp nơi, không biết bao nhiêu người bị thương ấy chứ, người xấu (Saga) từng nói chỉ cần Tom muốn không có ai là không dụ / dỗ được! 】 Tiểu cô nương rất thoả mãn khi mình có một chủ nhân mạnh mẽ như vậy.
"Mau thay quần áo, sắp tới rồi." Riddle vung đũa phép, treo tấm khăn trải bàn lên trời làm vách ngăn, đổi lấy tiếng ca ngợi sùng bái của Moody, và một cái liếc xéo của Thomas, rõ ràng động tác đùa giỡn người ta vừa nãy của cậu giống sắc lang hơn được không.
...
"Tân sinh năm thứ nhất, tân sinh năm thứ nhất bên này." Riddle nhìn người giữ khóa giơ cao cây đèn đi bão, lần thứ hai than thở mình sinh không đúng thời, tuy rằng người giữ khóa một mét tám này đã rất cao, nhưng so với Hagrid 3m vẫn thiếu sự chênh lệch về thị giác, đặc biệt ở cái nơi chỉ có một cây đèn đi bão soi sáng này, có một gã to con mới có cảm giác an toàn, rồi chợt nhớ ra hai năm nữa Hagrid mới nhập học, khi ấy nếu cậu rỗi vẫn để tên đó bị đuổi học đi, nếu không trong trường sẽ toàn là Acromantula, Blast-Ended Skrewt, rồng hoặc Werewolf, vậy quả thật là...
"Bốn người một thuyền!" Riddle, Thomas, Moody lập tức nhảy lên một chiếc thuyền, chờ thành viên cuối cùng, Thomas ồn ào tốt nhất là mỹ nhân, bị Riddle và Thomas khinh thường.
"Theo đuổi cái đẹp không có lỗi." Quý tộc Đức nào đó nhấn mạnh.
"Cha tôi nói, khi có một mục đích không thể cho ai biết, hãy cẩn thận lời ăn tiếng nói, chỉ có thế mới dễ dàng thành công, đây là ẩn giấu và ngụy trang cơ bản, ngôn ngữ luôn có thể tiết lộ rất nhiều tin tức!" Moody đắc ý ngẩng cao đầu, "Nó là quy tắc cơ bản của Auror!"
Búp bê Moody, rất vui khi biết nguồn gốc của gia tộc em, nhưng ba cái trò tán gái này của Thomas hẳn không cần quy tắc của Auror. Riddle rất muốn nhắc nhở nhưng câu kế tiếp của Thomas đã khiến cậu câm miệng.
"Thật không ngờ, thì ra Auror có cả một quy trình như thế, hê, Mu, còn cái nào nữa không." Thảo nào rất nhiều nam sinh muốn làm Auror, làm được rồi không lo ế vợ.
"Mu là cho anh Riddle gọi, cậu thì cứ gọi tôi là Alastor." Câu này là phân biệt đối xử.
"Tôi ngồi chung với các cậu được không?" Một giọng nữ ôn hòa, ba nam sinh quay lại, nhờ vào ánh sao mơ hồ Thomas nhìn thấy một cái bóng yểu điệu cùng mái tóc dài đến eo đong đưa theo gió, nữ! Cậu hưng phấn, vừa định đứng dậy, đã bị Auror tương lai đạp một chân ngã lại chỗ cũ, ngồi ở đầu thuyền còn dám lăng xăng, muốn bị lật à!
Lúc này trên bờ chỉ còn lác đác mấy người, cách phía sau cô bé không xa còn có bốn cô bé khác đang nhìn, hiển nhiên là năm người bạn không thể ngồi chung thuyền.
"Đương nhiên là được rồi!" Riddle rút đũa phép, từng chấm sáng bay ra, soi sáng con đường dưới chân cô bé cũng làm rõ chủ nhân của giọng nói ôn hòa ấy.
"Oa~" Giữa bóng đêm, cả một bầu trời sao quay quanh mỹ nữ, hai người đứng ở hai đầu chiếc cầu sao, lời mời thân sĩ, lãng mạn, tuyệt đẹp, Thomas lập tức quyết định so với tìm Moody học quy tắc Auror vẫn nên tìm Riddle học kỹ xảo tán gái thì hơn, sự săn sóc vô thức của người này luôn có thể làm người cảm động.
"Cảm ơn!" Cô bé nhận được sự săn sóc của Riddle và tầm mắt của mọi người thẹn đỏ mặt, mấy người bạn phía sau cũng trêu đùa rồi lên một chiếc thuyền khác.
Cô bé không có tướng mạo xuất chúng, nhưng bề ngoài ôn nhu xinh xắn, rất phù hợp với tiêu chuẩn kén vợ của Riddle. Mái tóc dài suôn mượt bồng bềnh, có vẻ ngăn nắp sạch sẽ, màu tóc không phải màu xám sẫm như Moody, nó nhạt hơn, lại càng lót nền cho làn da trắng nõn.
"Cảm ơn, một pháp thuật thật lợi hại." Cô bé cũng không phải loại người một khi xấu hổ sẽ im thin thít, khi cần tự nhiên hào phóng, cử chỉ cũng rất vừa phải, Riddle vì thế mà càng khen ngợi.
"Phiên bản bắn ra của Lumos, khá dễ, tôi là Tom • Riddle, thông thường tôi thích được mọi người gọi là Riddle hơn, tên Tom nhiều lắm, cậu thì sao?" Đỡ tay, giúp cô bé bước qua bậc thuyền cuối cùng, thuận thế ngồi xuống cạnh, Thomas ở đằng trước đã móc sổ ra ghi lại.
"Pomona • Sprout."
Pomona • Sprout? Sprout! Giáo sư thảo dược học tương lai! Mấy chiếc thuyền khởi động che giấu vẻ mặt vặn vẹo của Riddle, cũng đúng, cho dù là giáo sư cũng từng là học sinh.
Đã có trùng hợp như vậy, Riddle cũng thuận thế xem Pomona thành ứng viên đầu tiên cho vị trí vợ tương lai, ôn nhu hòa ái Hufflepuff, giáo sư môn thảo dược chính trực thiện lương. Hoàn mỹ! "Tôi gọi cậu là Pomona được không?"
"Đương nhiên là được rồi."
"Sao đột nhiên tôi thấy chúng ta dư thừa quá vậy..." Moody nhìn hai người trò chuyện vui vẻ ở đằng sau, trong lòng rầu rĩ.
"Không dư thừa đâu, vì Riddle căn bản xem chúng ta là không khí mà." Người ta đã không nhìn rồi còn dư thừa cái nỗi gì nữa, "Alastor, tuy cậu thoạt nhìn rất nhỏ, nhưng cố mà học đi, dù sao cậu cùng tuổi với tụi tôi đấy."
"Chúng ta mới có 11 tuổi..." Moody cổ quái nhìn Thomas.
"Mẹ tôi từng nói, cạnh tranh hôn nhân ở Anh rất kịch liệt, ngoại trừ đại quý tộc được đính ước từ khi còn nhỏ, và loại người không lo ế như Riddle, những người khác phải tiên hạ thủ vi cường từ năm thứ nhất! Đây là cuộc chiến không dùng bùa chú!" Thuần huyết phù thuỷ ít, thuần huyết nữ phù thuỷ càng ít!
"Đừng nói tôi quen cậu!"
"Muộn rồi, chúng ta hiện tại đã ngồi trên cùng một chiếc thuyền, tôi nói này Moody, tình huống của cậu nghiêm trọng hơn tôi đấy, tôi nhiều nhất là không muốn gả xa tới Đức, mà cậu là chỉ có cảm giác như dành cho em trai hoặc con trai, không có của người yêu! Nhưng cũng đừng lo, nói không chừng chờ đến khi lên năm thứ bảy rồi sẽ có thể thông đồng học muội năm thứ nhất."
"Anh Riddle, em có thể đá tên này xuống không?" Moody giận.
"Đương nhiên là có thể, Mu thân ái, nhưng cẩn thận lật thuyền, em chờ lên bờ rồi hãy đạp cậu ta xuống." Riddle cười quay đầu đề nghị, sau đó tiếp tục thảo luận lịch sử Hogwarts với Pomona.
...
"Cảm ơn trời đất!" Kết thúc hành trình Thomas kinh hồn táng đảm bò lên bờ trong ánh mắt dị dạng của Moody, đương nhiên Moody cũng không có ra tay, sau khi Pomona về với mấy người bạn, cậu đã treo lên cánh tay của anh Riddle rồi.
Lúc này Riddle đang nhìn quanh, ban đầu là do quá mờ, giờ nhờ vào ánh sáng của tòa thành, cậu nhìn thấy được các bạn học tương lai. Đương nhiên đầu tiên xông vào tầm mắt là ánh màu bạch kim, tốt quá rồi, lão Malfoy cùng niên khóa với cậu, di? Sao... cứ thấy quái quái...
Quý tộc bạch kim như là cảm giác được tầm mắt của Riddle quay đầu lại nhìn, đây cũng là nguyên nhân khiến Riddle kỳ quái, Malfoy đời này cho người một cảm giác chênh lệch rất xa so với Lucius và Draco được miêu tả trong truyện.
"Ôi ~ Riddle ơi, cứu tôi với!" Thomas đột nhiên che ngực khoa trương ngã lên người Riddle, mọi người xung quanh nhìn sang. "Tôi yêu rồi, tôi trúng độc rồi, trời ạ, sớm biết Anh có một mỹ nữ xinh đẹp có thể sánh ngang với cậu, tôi còn ru rú ở Đức làm chi." Sau đó ba bước thành hai nhảy tới trước mặt quý tộc bạch kim.
"Hỡi tiểu thư xinh đẹp, kẻ hèn này xin được nghiêng mình trước phong thái của nàng, tôi là Thomas • von • Wolfgang. Không biết quý tính của tiểu thư."
...
...
*Hyper Beam: một chiêu có lực sát thương khủng có khả năng knock-out đối thủ của hầu hết các loài pokemon.
*Mu (穆) – Mục: thánh đấu sĩ vàng chòm sao Bạch Dương. Một nhân vật trong bộ truyện Áo Giáp Vàng (Saint Seiya). Tên của Moody dịch theo Hán Việt là Mục Địch (穆迪).