...!
Không khí trong trại giam vẫn đè nén như cũ.
Vốn dĩ có thói quen sống trong cuộc sống tự do, thoải mái đương nhiên Lâm Tô cô không thể thích ứng được với hoàn cảnh này.
Khóe miệng cô không tự giác mà nhếch lên trào phúng chính bản thân mình.
Mỗi ngày ngoại trừ thời gian thẩm vấn thì cô đều ở một mình trong căn phòng giam âm u, lạnh lẽo này.
Cảm giác giống như một lần nữa trở về quá khứ tệ hại trước kia, đúng thật không tốt chút nào!
Mặc dù biết sẽ không có kết quả nhưng Lâm Tô vẫn kiên trì ngậm chặt miệng, không hé răng dù là nửa lời trong các buổi thẩm vấn, cô hi vọng mình có thể giữ lại chút lòng tự tôn cho bản thân.
Cô hiện tại chỉ có thể kiên trì ở lại đây chờ đợi, hi vọng tòa án có thể thảo luận làm sao chừa lại cho cô một con đường sống.
Mà cho dù bị tử án thì cũng nên cho người thân đến thăm cô đề phòng việc cô bí quá hóa liều làm loạn ở đây chứ?
Đang nghĩ đến xuất thần thì bỗng nhiên có người mở cửa phòng giam.
Rốt cục cũng có người đến.
Cô đợi cũng đủ rồi.
Sẽ sống hay chết đây?
Nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo tù nhân trên người, Lâm Tô theo lời của người ta, đi ra ngoài.
Người muốn gặp là Trần luật sư, là luật sư biện hộ cho cô.
"Lâm tiểu thư."
Cô lễ phép gật đầu: "Trần luật sư."
Trần luật sư không có dài dòng mất thời gian, vào thẳng vấn đề chính: "Lần này Lâm tiểu thư phạm sai lầm lớn như vậy, thật sự đã cô phụ sự kì vọng của các cấp lãnh đạo.
Án tử của tiểu thư tôi đã xem qua, đã cố gắng hết sức truy tìm chứng cứ nhưng vẫn phải bó tay.
Tôi vẫn là hi vọng tiểu thư có thể cùng luật sư bên kia hợp tác thật tốt, chân thành thú nhận sai lầm của mình sẽ được khoan hồng."
Lâm Tô không khỏi gợi lên nụ cười trào phúng.
Quả nhiên...!đây là muốn khuyên cô đi vào chỗ chết sao?
Trần luật sư bỏ qua biểu cảm đó của cô, tiếp tục nói: "Tôi biết Lâm tiểu thư đây cũng có hiểu biết về pháp luật, hẳn là cũng nhận thức được sai lầm của mình, cũng biết án kiện này của tiểu thư không thể xử lý được hậu quả.
Tôi vẫn là chân thành khuyên tiểu thư có thể bộc