"Xuất phát của em và Ted đã định sẵn cả hai phải chia làm hai phe, cho dù một trong hai em phản bội phe của mình đi theo người kia thì cũng không nhất định sẽ hòa hợp được với phe của người kia mà phe của người kia cũng chưa chắc sẽ không có khúc mắc gì, chào mừng các em gia nhập.
Phản bội một lần, có nghĩa là đã có tiền lệ phản bội, sẽ vĩnh viễn không có được sự tin tưởng thật sự.
Trong chiến tranh, nếu em có giá trị lâm thời thì sẽ được trọng dụng, sẽ được nghe người ta hứa hẹn về tương lai.
Nhưng nếu như giá trị lợi dụng mất đi, lợi ích, sự tin tưởng gì đó chỉ là cỏ rác."
Bellatrix nói trong chua xót.
Nếu có thể, cô cũng sẽ không để Andromeda hiểu biết về những âm mưu đen tối này nhanh như vậy, nhưng cô cũng muốn cho cô bé biết rõ về những vấn đề sẽ phát sinh trong tương lai, để cô bé có thể chuẩn bị mà đối mặt.
Andromeda ngẩng đầu lên, ánh mắt cô bé nhìn Bellatrix vô cùng kiên định: "Bellatrix, em không sợ, cho dù tương lai đối mặt với cái gì, em cũng sẽ vì Ted mà dũng cảm vượt qua hết.
Em tin rằng Ted cũng giống như em, vì em mà không tiếc phải hi sinh.
Bellatrix, chị nhất định có cách giúp chúng em phải không? Chị chỉ cần nói ra, muốn chúng em làm như thế nào cũng được."
Nhìn những hàng nước mắt trên mặt vẫn còn chưa lau của Andromeda, biểu cảm sợ hãi trong phút chốc đã chuyển qua dũng cảm, Bellatrix thừa nhận bản thân đã bị cô bé thuyết phục.
"Nhẫn nại chờ đợi, rồi kịp thời rời đi.
Ba năm nữa em mới tốt nghiệp, không nên cùng cô xung đột, không nên mưu tính thuyết phục bà ấy, cũng không nên rêu rao tình cảm của em và Ted.
Đợi đến khi hai đứa đã tốt nghiệp rồi thì liền rời đi, đừng trở về cái phe chính nghĩa gì đó, cũng đừng cuốn vào cuộc chiến tranh phi nghĩa này làm gì, hai em tìm một nơi để sống, không cần quan tâm bất cứ thứ gì liên quan đến phe phái của mình.
Chỉ có từ bỏ mọi xuất thân, ràng buộc hiện tại thì hai đứa mới là chính mình, mới có thể chân chính có được đối phương."
"Bellatrix! Cảm ơn chị, em nghĩ em biết mình nên làm gì rồi." Một lần nữa trong mắt Andromeda tỏa ra ánh sáng, cô bé cảm kích mà ôm lấy Bellatrix, sau đó xuống giường.
Nhìn bóng lưng mạnh mẽ của Andromeda, Bellatrix lại cười khổ một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Andromeda hiển nhiên đã hạ quyết tâm, vì hi vọng trong tương lai của cô bé mà quyết không bỏ cuộc.
Còn hi vọng của cô đâu rồi?
Bellatrix nhìn xuống những đường chỉ tay trong lòng bàn tay.
Kiếp trước cô từng mê tín, chỉ cần nhìn những đường chỉ tay liền có thể nói rõ vận mệnh của một người.
Nhưng những đường chỉ tay hiện tại của cô thật hỗn độn, không có cách nào nhìn rõ mà tiên đoán.
Không muốn nghĩ thêm nữa, Bellatrix dứt khoát đứng dậy, khoác đại một chiếc áo gió, bước ra khỏi cửa.
Mấy ngày gần đây, mỗi khi buồn phiền Bellatrix sẽ đến thế giới Muggle một chút, có lẽ là vì cô hoài niệm cuộc sống Muggle kiếp trước, cũng có lẽ là theo bản năng muốn tránh khỏi sự ồn ào, hoảng loạn của giới phù thủy.
Đi dạo một chút ở thế giới bình thường, bình yên này khiến những phiền chán, lo toan của Bellatrix tạm thời ngủ yên.
Gió trên đường không nể mặt ai mãnh liệt thổi, tàn sát bừa bãi, cuốn đi những bông hoa tuyết đẹp mê ly.
Người đi bộ ai ai cũng mang thần sắc vội vàng, chỉ biết cắm cúi mà đi về phía trước.
Kinh tế tiêu điều, tình trạng thất nghiệp tăng cao, đường xá Luân Đôn hiện lên một cảnh tượng rách nát, cho dù gần tới lễ Giáng Sinh, không khí ở đây vẫn không có mấy phần vui vẻ, còn có rất nhiều cửa hàng đề bảng chuyển nhượng.
Bellatrix lơ đãng đi dạo, dù cho gió có thổi đến mức khiến việc hô hấp trở nên khó khăn, cô vẫn thơ thẩn bước đi, cho đến khi có âm thanh tranh cãi ở gần đó không xa, sự ồn ào kéo lấy tâm trí Bellatrix.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Một người đàn ông mập mạp đứng trước một cửa hàng mang vẻ mặt không kiên nhẫn xua đuổi một người đàn ông gầy yếu dắt theo một cậu bé khoảng chừng tám, chín tuổi.
Người đàn ông gầy yếu kia ra vẻ cầu xin, thấp giọng nói: "Ông chủ, xin ông rủ lòng thương, đừng đối xử với chúng tôi như vậy.
Sắp đến Giáng Sinh rồi, vợ của tôi, con của tôi còn chờ tôi đem tiền về để mua thức ăn.
Tôi làm việc ở đây lâu như vậy, chỉ lỡ tay làm vỡ một cái ly của ông thôi, xin ông chủ đừng trừ hết tiền công của tôi.
Ông chủ, ông chắc cũng có con trai, tôi xin ông, vì nể tình con trai của tôi, để lại cho tôi một phần tiền công đi."
Tên đàn ông mập mạp kia có vẻ không muốn nghe, hung dữ đáp lại: "Cút đi! Cái ly đó là cái ly gia truyền nhà