Cả Bellatrix cũng thấy cái cớ vừa rồi rất hoàn hảo, chắc chắn Dumbledore sẽ không bắt bẻ được gì.
Cô làm biểu cảm thành khẩn nhìn Dumbledore, xem xét phản ứng của ông ta.
Đôi mắt sau chiếc kính nửa vầng trăng chợt lóe lên một tia sáng, nhưng nụ cười của Dumbledore không có gì thay đổi: "Tiểu thư Black thật sự rất yêu em gái của mình.
Câu chuyện này làm ta rất cảm động.
Nhưng mà hôm nay trò thi triển được bùa chú cao cấp mạnh như vậy, đã nói lên việc trò thật sự rất có tiềm lực, trò có thể thường xuyên luyện tập các loại bùa chú này một chút, nếu có vấn đề gì, cứ đến tìm ta, ta rất hoan nghênh được giải đáp cho trò.
Cho dù là bùa chú sinh hoạt bình thường xảy ra vấn đề, ta cũng rất muốn chỉ giúp cho trò, tiểu thư Black."
"Được.
Ngài hiệu trưởng." Đứng lên cúi chào Dumbledore, đồng thời gật đầu với cả Phineas, Bellatrix rời khỏi phòng.
Sau khi Bellatrix đóng cửa lại, Dumbledore tựa lưng vào ghế dựa, trong mắt hiện lên một tia bi ai.
Hiện tại thế lực của Voldemort càng lúc càng lớn, trận chiến hắn cầm đầu phù thủy thuần huyết với phù thủy lai cũng ngày càng quyết liệt, ông ta không thể nào không đề phòng từng người một, bao gồm cả học sinh của ông, cho dù bọn nhỏ vẫn là phù thủy vị thành niên đi chăng nữa.
Voldemort trước kia cũng chỉ là một phù thủy vị thành niên, khi đó ông ta không giám sát hắn quá chặt chẽ, cuối cùng ông lại không biết hắn sẽ thầm lặng đi đến bước đường này.
Gia tộc Black ủng hộ Voldemort, là trưởng nữ của gia tộc Black, mặc dù cô không quá được chú ý nhưng ông cũng không dám xem thường.
Dù sao năng lực thuyết phục của người kia quá mạnh mẽ, hấp dẫn một người tự nguyện đi theo hắn là chuyện dễ dàng.
Bellatrix Black, mặc dù thường ngày biểu hiện của cô rất tốt nhưng lại không xuất sắc.
Trong nhà Slytherin phức tạp kia thế nhưng cô vẫn có một địa vị riêng biệt, cô làm ngơ tất cả các cuộc tranh chấp, không hề tham gia vào, cũng chẳng bị ai quấy rầy.
Điều này rất tốt, cho nên ông quyết định trao cô chức vị huynh trưởng Slytherin, hy vọng cô sẽ tiếp tục không bị cuốn vào những cuộc tranh chấp, xử lý mọi chuyện trong nhà một cách hợp lí.
Nhưng hôm nay khi nhìn thấy cô thể hiện thực lực vượt xa những gì mà bình thường ông ta nhìn thấy, ông ta không thể không hoài nghi và bất an, không hiểu lí do vì sao cô lại phải che giấu thực lực.
Nhớ tới cái cớ lúc nãy của cô, "sức mạnh tình yêu" gì đó, quả thật là một cái cớ rất khó có thể bắt bẻ, mà tâm trạng, biểu cảm lúc đó của cô cũng rất giống một học sinh bình thường, không có chút sơ hở nào.
Ông ta nên tin sao?
Mệt mỏi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng vuốt ve đũa phép trong tay, Dumbledore tự thì thầm với bản thân: "Vì lợi ích vĩ đại sau này, Gellert, nói cho tôi biết, tôi nên chọn tin tưởng hay là nghi ngờ đây?"
...!
Vài ngày sau đó, Bellatrix đi đâu cũng đều cẩn thận, cô luôn phòng ngừa, quan sát xem có ai trộm theo dõi cô không.
Nhưng mà cô ngoài ý muốn phát hiện, không có cái gì khả nghi cả, sự giám thị của Dumbledore cũng không.
Trong lòng cô có chút nghi ngờ, cũng không dám xem thường chuyện này, chỉ là đầu óc lại tiếp tục nghĩ lung tung.
Bởi vì hôm đó Andromeda bị kinh hãi, suýt chút nữa mất mạng cho nên Ted không bao giờ cho cô nàng xài chổi bay nữa, cậu mỗi ngày nghĩ đủ mọi cách làm cho cô nàng vui vẻ, chỉ không dám cho cô nàng đến bãi cỏ đó nữa.
Bây giờ chỉ còn một mình Bellatrix ở đây, một mình một người, hoàn toàn thanh tĩnh.
Mắt nhìn xa xăm, cô lại tiếp tục suy tư, mà chuyện luẩn quẩn nhất trong đầu cô hiện tại là về Dumbledore và cái người đàn ông thần bí tên Gunta King kia.
Bellatrix từng rất phân vân có nên hay không nói cho Dumbledore biết về người đàn ông này, nhưng ý định này cũng bị chính cô bác bỏ.
Với tính cách đa nghi của Dumbledore, ông ta không thể nào tùy tiện tin tưởng một người nhà Black.
Chuyện Sirius ở ngục Azkaban mười mấy năm trời nhưng ông ta không nghĩ cách cứu viện, điều này cũng đủ chứng minh.
Mà cho dù ông ta thực sự tin tưởng cô, giúp đỡ cô, cũng chỉ là câu chuyện hi sinh những con người có lợi ích của ông ta thôi.
Cô hiện tại rất sợ