Lần độn thổ thứ hai trong ngực hắn, lại không ôn nhu tốt đẹp như trước kia, Bellatrix đầu váng mắt hoa trải nghiệm cảm giác đất trời rung chuyển, cho đến khi cả hai dừng lại, đã đứng trước một tòa trang viên xa lạ.
Trang viên trang hoàng hoàn toàn bằng màu đen, lộ ra hơi thở lạnh băng cứ như một lăng mộ to lớn, tùy ý có thể thấy được một vài tùy tùng hoa lệ, bên cạnh tương tự là những tế phẩm tuẫn táng.
Chỉ có điều, một nơi phô bày ra hết sự hoa lệ này, một nơi sang quý như thế này lại không có lấy chút ôn nhu nào, cứ như đỉnh núi cao lạnh lẽo mà những kẻ thắng cuộc ngự trị.
Voldemort nhẹ nhàng đặt Bellatrix lên một chiếc giường lớn rộng rãi mềm mại.
Hắn lưu loát lấy viên đạn ra từ vết thương của cô, còn dùng bùa chú giúp cô chữa khỏi thương tích một cách hoàn toàn.
Ánh sáng trắng nhẹ nhàng mơn trớn, vết máu trên người cô dần dần tan biến.
Pháp thuật Voldemort cao thâm, quá trình trị liệu cũng rất nhanh chóng nhưng sắc mặt Bellatrix vẫn trắng bệch như cũ vì đau đớn.
Khẽ vuốt những giọt mồ hôi lạnh đã thấm ướt trán Bellatrix, Voldemort cười như thể đã tìm lại được món trân bảo quý giá từng thất lạc, hắn đưa cánh tay đến bên miệng Bellatrix: "Nếu thật sự rất đau, vậy cắn tôi đi."
Bellatrix không chút do dự cắn xuống một cái, răng nanh xé rách da thịt.
Cô dường như đang dùng hết khí lực hiện có để phát tiết nỗi tức giận không nói nên lời, cho đến khi khoang miệng đậm đặc mùi vị của sắt, Bellatrix mới thoáng nhả ra.
Nếu lúc trước cô không gặp gỡ hắn thì tốt biết bao, cô sẽ không lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan này, lại càng không tuyệt vọng hết cách như thế này.
Miệng rời khỏi tay Voldemort, lần đầu tiên trong một đời này của Bellatrix, cô khóc như một đứa trẻ bất lực.
Cô không biết đối mặt với hắn như thế nào, không biết đối mặt với con đường phía trước ra sao, chạy trốn mười bảy năm lại không né ra được vận mệnh nguyên bản.
Chẳng lẽ tiếp theo đó liền giống như trong nguyên tác? Đi từng bước một, đi theo hắn, vì hắn mà điên cuồng, vì hắn mà đi tù mười mấy năm cho đến chết? Xem ra, kết cục tương lai không thể nào tránh được, cũng không ai có thể lắng nghe cô kể ra hết nỗi buồn khổ này.
Nói với hắn rằng cuộc đời của hắn là một cuốn tiểu thuyết ư? Nói với hắn rằng bọn họ trong tương lai sẽ thất bại ư? Sẽ có người tin tưởng hết thảy những chuyện hoang đường này, tin rằng linh hồn của cô là đến từ một thế giới khác sao?
Không có sức nghĩ đến tương lai, Bellatrix lại trở về làm con đà điểu không muốn ngẩng đầu kia.
Cô vẫn không tin được hắn, không dám đem mọi thứ của mình giao cho hắn, càng không dám tin một kẻ mang dã tâm to lớn như hắn sẽ vì cô mà thay đổi.
Hắn nhất định sẽ vì lý tưởng của mình mà chiến đấu cả đời, trước đây hắn có thể tự tay chém đứt mọi ràng buộc, giết hết những kẻ cùng quan hệ huyết thống còn sót lại của hắn, cô làm sao có thể hi vọng xa vời rằng hắn sẽ tác thành cho ý nguyện của cô, thay đổi tác phong làm việc nhất quán của hắn?
Nhìn bả vai run rẩy không tiếng động của Bellatrix, Voldemort chần chờ xoa lưng của cô, nhẹ nhàng vỗ: "Bellatrix.
Bellatrix." Cúi đầu thở dài, giọng điệu hắn lại không sát phạt quyết đoán như trước đây: "Bellatrix.
Vì sao lại phải trốn?"
Thanh âm Bellatrix khàn khàn, cô thấp giọng hỏi lại: "Anh có thứ anh theo đuổi, tôi có cuộc sống của tôi, mục tiêu của chúng ta không đồng nhất, anh vì sao lại không chịu buông tha tôi?"
"Tôi không tìm thấy đáp án chính xác, chỉ là, tôi không muốn mất đi em, không biết phải dùng thủ đoạn gì, phương pháp gì, tôi không thể chấp nhận việc em rời đi." Dừng lại một chốc, Voldemort mang theo ngữ khí nhớ lại nói: "Có lẽ em cũng không biết, tôi xuất thân là một cô nhi hỗn huyết, lớn lên từ nhỏ ở cô nhi viện.
Ở đó, đồ ăn, quần áo của chúng tôi không được phong phú, ỷ mạnh hiếp yếu, cá lớn nuốt cá bé là chuyện cơm bữa.
Mùa đông nếu muốn có quần áo che thân, em chỉ có thể dựa vào bản thân mà đi tranh đoạt.
Cho nên, tôi biết rõ, thứ tôi muốn có, tôi nhất định phải tự mình đoạt lấy, tuyệt đối không buông tay."
Những ngón tay lạnh lẽo xoa mặt Bellatrix, âm thanh của hắn mang theo sự ác ý, ánh mắt lại lưu luyến không tha: "Bellatrix, tôi chỉ hi vọng em có thể ở bên tôi, không phản bội, không lừa gạt, sẽ không khiến tôi cảm thấy thế giới này rất hoang vu, rất tịch mịch, sẽ không khiến tôi nghĩ rằng nên cùng kéo thế giới này xuống địa ngục."
"Anh có tùy tùng đông đảo, anh đang đứng trên đỉnh núi của giới phù thủy, những gì mà thế giới này nợ anh, anh đã dùng phương thức của mình đòi hết lại.
Sức mạnh hay quyền lực, anh đều đã không thiếu."
"Không phải vậy.
Đám tùy tùng kia thuần phục tôi cũng chỉ vì lợi ích hay vì sợ hãi.
Đơn giản là vì tôi có thể cho bọn họ thứ bọn họ muốn, vậy nên mới đổi được vị trí trung tâm của bọn họ, ở trên đỉnh núi kia, mỗi một bước đi, tôi làm sao không đau tim cơ chứ?"
"Nhưng anh vẫn như cũ chọn đi trên con đường kia, anh cũng sẽ không buông tay nó, vậy thì sao phải kéo tôi đi cùng với anh?" Không thể phủ nhận, lời này của Voldemort vừa có điểm ưu thương lại đậm sức thuyết phục, có lẽ chính cô cũng không nhìn thấu nổi dưới những lời kia phần nào là chân thật.
"Anh nói anh hiểu tôi còn hơn chính bản thân tôi, có lẽ, tôi cũng hiểu anh hơn cả bản thân anh.
Anh sẽ không vì tôi mà buông tha mục đích của mình, thứ mà anh theo đuổi, vĩnh viễn là thế giới này."
"Vậy thì sao? Tôi sẽ không buông tay em, cũng sẽ không buông bỏ thế giới này, bởi vì tôi tin tưởng tôi sẽ có được cả hai, tôi tin tôi có năng lực đó." Trong nháy mắt, Voldemort khôi phục bản tính cuồng ngạo của hắn.
Bellatrix cười khổ, quả nhiên, tính cách quyết định phong cách làm việc của hắn, cường thủ hào đoạt, tuyệt đối không thỏa hiệp, tuyệt đối không buông tay.
Có lẽ, lời của Dumbledore đã