Gần đây Harry cứ có cảm giác mọi người đang giấu cậu chuyện gì đó, loại cảm giác này rất kỳ quái.
Tuy kiếp trước Dumbledore cũng luôn giấu đủ việc với cậu nhưng cảm giác lần này không giống như những lần trước.
Sư Tổ, Xà Tổ luôn dùng đủ cách thu hút sự chú ý của cậu, giáo sư thì trông có vẻ hơi buồn bực, Draco cũng lâu rồi không tới đây thăm cậu.
Còn cả mấy bức tranh và mấy con rắn trang trí trong hầm nữa, cả đám không hẹn đều giấu chuyện bên ngoài Hogwarts với cậu, ngay cả một tờ cũng không xuất hiện ở trên bàn.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì đó liên quan đến cậu, cho nên mọi người mới đồng lòng gạt cậu? Nhưng mà, rốt cuộc là chuyện gì khiến họ phải đến mức đi giấu giếm? Nhớ lại từng chuyện lớn xảy ra trong 9 năm, nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm ra được nguyên nhân.
Theo quỹ đạo thì mãi đến năm 11 tuổi, cậu mới được biết đến sự tồn tại của Giới Phù Thủy, tuy sau này vì bù lại kiến thức thiếu thốn, cậu đã tìm kiếm hết mọi báo chí cũ đọc một lần, nhưng cũng không thể nào chắc chắn chuyện gì mình cũng biết được.
"Harry, sao con lại nhíu mày thế? Trẻ con nên có vẻ mặt của trẻ con, con có biết giờ mặt của mình sắp thành bánh bao nhão rồi hay không?"
Harry ngẩng đầu lên thì thấy Sư Tổ đi chơi bên ngoài đã về bức chân dung, còn ra vẻ u buồn nhìn mình.
Cậu âm thầm trợn mắt, trời biết vì sao Sư Tổ lại nhiệt tình thích diễn kịch như vậy.
"Đừng có lúc nào cũng gọi con là trẻ con, ngài biết con không phải mà."
"Nhưng mà dù con có sống thêm mấy trăm năm nữa thì vẫn là trẻ con đối với ta." Sung sướng nhìn Harry xù lông, Sư Tổ quả thực rất muốn vỗ tay khen ngợi bản thân, dù sao không phải ai cũng có thể chọc Harry đang có xu hướng mặt liệt dễ dàng xù lông như thế này.
"Được rồi, được rồi, con không so đo với ngài.
Godric này, ngài có thể nói cho con biết vì sao gần đây con không tìm được một tờ báo nào không? Ngài cũng biết Gia Tinh không thể nào mắc sai lầm này được."
"Hả? Báo chí à? Báo chí có gì hay, chẳng bằng một góc chuyện thám hiểm ngày xưa của ta."
Đang tính cãi lại, cửa đột nhiên bật mở, Harry nổi lòng tò mò.
Sao hôm nay giáo sư về hầm sớm thế nhỉ?
"Giờ chẳng có ai muốn nghe câu chuyện thám hiểm của ngài đâu, chẳng lẽ ngài quên mất hôm nay là ngày mấy rồi à? Hay do ngài biến thành bức tranh lâu quá nên trí nhớ đã bị màu vẽ ăn mòn rồi?" Vô tình lấp kín miệng Sư Tổ, Severus lại lần nữa nguyền rủa cái Người Sáng Lập không đứng đắn kia.
"Harry, mặc áo khoác vào, chúng ta cần ra ngoài."
Độn thổ tới quảng trường Grimmauld, Harry ngơ ngác nhìn nơi mình tới, hoàn toàn không ngờ giáo sư lại mang mình tới đây, cậu rất muốn hỏi nhưng nhìn sắc mặt của giáo sư, hiển nhiên ông không có ý định giải thích gì cho cậu cả.
Cậu chỉ biết ngơ ngác đến số 12 quảng trường Grimmauld, ngơ ngác nhìn giáo sư gõ cửa, ngơ ngác nhìn cửa chính nhà cũ Black được mở ra.
Harry bỗng dưng cảm thấy mình đã bắt được manh mối, nhưng lại không dám khẳng định.
Nhìn cánh cửa quen thuộc, ký ức như sóng biển liên tục vỗ vào đầu.
Cái nơi đã từng là cơ quan chỉ huy trung ương của Hội Phượng Hoàng, sau này thành nhà của cậu, lại một lần nữa hiện ra ngay trước mắt.
"Còn đứng ngây đó làm gì?" Severus thấy Harry dại ra, ông nhịn xúc động muốn phun nọc, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở.
Kiểm soát lại cảm xúc, nhìn lại bản thân xong, Harry cử động hai chân bước vào cánh cửa quen thuộc.
Trong nhà rất tối, không nhìn ra được cái gì, giống như kiếp trước vậy.
"Ầm."
Đột nhiên có tiếng gì đó giống tiếng nổ vang lên, Harry còn chưa kịp phản ứng, toàn bộ căn nhà lập tức bừng sáng.
Dumbledore, phu nhân Pomfrey, giáo sư McGonagall, Hagrid, giáo sư Flitwick, giáo sư Sprout, bốn Nhà Sáng Lập trong một bức tranh đều đang nháy mắt với cậu, ngay cả phu nhân Walburga luôn chửi bới cùng ngài Phineas luôn không cho mình bất kỳ sắc mặt tốt nào trong ký ức cũng đang mỉm cười trong tranh.
Toàn bộ phòng khách được trang trí như đang ăn mừng lễ gì đó, từ sàn nhà đến đồ trang trí đều sạch bong, trên bàn cơm còn có rất nhiều món ăn vừa thấy đã thèm.
Harry đứng ở cửa, hoàn toàn không biết nên làm gì.
Cho dù lúc vào cửa đã liên tục nhắc bản thân phải bình tĩnh, nhưng đối mặt với tình huống thế này, cậu vẫn ngơ ngác như đứa bé ngồi trên tháp ngắm trăng năm xưa, mơ hồ không biết làm sao kia.
"Chúc mừng sinh nhật, Harry.
Chú là cha đỡ đầu của con, Sirius Black.
Xin lỗi vì 8 năm trước chưa có năm nào mừng sinh nhật cùng con, nhưng chú cam đoan, sau này, vào sinh nhật mỗi năm, chú sẽ luôn ở bên cạnh con." Sirius bước ra từ sau lưng Hagrid, ông ngồi xổm trước người Harry, xoa xoa đầu con đỡ đầu, ôm chặt lấy cậu.
"Harry, chú là Remus Lupin, là bạn của cha mẹ con, con có thể gọi chú là Remus.
Rất xin lỗi vì trước kia chưa từng tới thăm con." Remus Lupin mỉm cười đứng ở sau lưng Sirius.
"Cha đỡ đầu?...!Cha đỡ đầu..." Thình lình ôm lấy Sirius, Harry không khống chế được cảm xúc, bất ngờ vừa quá vui cũng vừa quá buồn đánh vỡ bức tường bảo vệ của cậu, làm nước mắt của cậu rơi lã chã như mưa.
Từng hình ảnh liên quan đến Sirius trong ký ức ào tới, từng chuyện từng chuyện xẹt qua trong đầu Harry.
Ký ức Sirius rớt xuống màn che đã từng là vết thương không có cách nào khép lại trong lòng cậu, nó luôn luôn vỡ ra chảy máu mỗi lần cậu tỉnh giấc ngay giữa đêm.
Sau khi sống lại, Harry đã vô số lần nghĩ cách làm thế nào để đưa cha đỡ đầu ra ngoài vòng nguy hiểm, nhưng vẫn luôn không có cơ hội thực hiện.
Hiện giờ, cha đỡ đầu vẫn còn sống, tinh thần thoạt nhìn cực tốt đang ở trước mặt cậu, ôm cậu vào ngực, độ ấm quen thuộc bao quanh, niềm vui sướng khi mất đi nhưng tìm lại được làm Harry ấm áp đến tận linh hồn.
Nhìn đôi cha con đỡ đầu mừng quá hóa khóc làm tất cả mọi người, ngay cả bức tranh, cũng xúc động đến đỏ mắt, Xà Tổ dựa vào trong ngực Sư Tổ nở một nụ cười vui mừng.
"Được rồi, đừng khóc nữa, hôm nay nên vui vẻ mới đúng." Remus vỗ vỗ vai hai cha con, nhưng hai mắt ông cũng đang hồng hồng.
"Sirius, Harry chắc đã đói rồi, đừng để nhân vật chính của chúng ta bị đói."
"Đúng vậy, Harry gầy quá, cần phải ăn nhiều một chút mới được." Lau nước mắt cho Harry xong, Sirius âm thầm nguyền rủa lũ họ hàng Muggle của Lily.
Tuy đã nghe Draco kể chuyện nhà Muggle đó rồi nhưng khi tận mắt thấy con đỡ đầu nhà mình gầy yếu như vậy, ông vẫn không nhịn được muốn chạy đến nhà họ tính sổ một phen.
.
Chuyên trang đọc truyện — tru mtruyeЛ.
VN —
Mọi người đều tự giác không cần chủ nhân tiếp đón, chờ Sirius kéo Harry ngồi xuống xong, từng người một bắt đầu tự tìm chỗ ngồi cho mình.
Thấy Harry càng ngày càng có xu hướng mặt liệt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười trẻ con, ai ai cũng thở phào như trút được gánh nặng.
Phu nhân Pomfrey vui vẻ thì thầm với giáo sư McGonagall, cả hai người phụ nữ đầy khí thế nhìn nhau cười.
Lúc trước, hai bà cứ lo để Harry sống lâu với Severus, nó sẽ trở nên ít nói ít cười lúc nào cũng xụ mặt giống cậu ấy, nhưng giờ đã có Sirius hoạt bát, cuối cùng cũng không cần lo Harry lớn lên sẽ trở thành giáo sư Độc Dược phiên bản thứ hai.
Mọi người vừa dùng bữa vừa nói nói cười cười, nhóm nữ thì liên tục chất đầy đồ ăn lên mâm của Harry, Dumbledore lợi dụng hết mọi cơ hội lén lấy đồ ngọt đến trước mặt cụ, nhưng lần nào cũng bị phu nhân Pomfrey bắt quả tang hết.
Hagrid ỷ vào dáng người to cao muốn che giúp cho Dumbledore một chút, đáng tiếc dưới con mắt hình viên đạn của giáo sư McGonagall, ông cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn lão Hiệu Trưởng thèm đồ ngọt nhưng lại không được hưởng.
Giáo sư Flitwick và giáo sư Sprout trò chuyện với Severus, làm bộ không phát hiện ánh mắt cầu cứu của Hiệu Trưởng.
Còn Sirius và Remus ngồi cạnh hai bên Harry, lấy đồ ăn giúp cậu, thỉnh thoảng pha trò, chọc mọi người tươi cười hớn hở.
Chờ đến khi Harry đã hết ăn nổi, Sirius liền kéo cậu đến một góc trong phòng khách, chỗ đó chất đầy quà mừng sinh nhật Harry.
Sirius tặng cây Nimbus loại mới nhất, Remus tặng vài món đồ chơi khăm, phu nhân Pomfrey tặng vài bộ đồ trẻ con rất đẹp, giáo sư McGonagall tặng rất nhiều sách báo, giáo sư Sprout tặng một cái cây đáng yêu, còn giáo sư Flitwick thì tặng một quyển sách bùa chú cơ bản.
Severus không tặng sách gì, trực tiếp tặng luôn một hộp bao gồm vài Độc Dược thường dùng.
Dumbledore thì tặng một đống kẹo rồi dùng phép thuật biến thành một lẵng hoa, bên trong chứa album gia đình Harry do Hagrid tặng.
Harry ôm quyển album, nghẹn ngào cảm ơn từng người một.
Ở kiếp trước, Harry nhờ vào hai quyển album mới có thể sống một mình suốt nhiều năm, một quyển về cha mẹ và người thân, một quyển về bạn bè.
Đến tối, Sirius tiễn các giáo sư về trường, Remus và Kreacher dọn dẹp lại căn nhà.
Harry ngồi trong phòng mình, ngẩn người nhìn bầu trời đêm đầy ánh sao bên ngoài cửa sổ.
Nói thật cậu hoàn toàn quên mất hôm nay là sinh nhật của mình, hoặc nên nói là cậu không cảm thấy sinh nhật của mình có cái gì đáng để chúc mừng cả.
Giờ thì cậu đã biết mọi người giấu mình chuyện gì rồi, nhất định là chuyện của Sirius.
Nghe Sư Tổ, Xà Tổ kể loại toàn bộ câu chuyện, Harry cảm thấy đã lâu lắm rồi mình mới có một buổi sinh nhật đáng nhớ và vui vẻ đến như vậy.
Vào thời kỳ chiến tranh thì không cần phải nói, lúc ấy, ai ai cũng dồn hết sức lực vào chiến trường, làm gì có tâm tư ăn mừng sinh nhật.
Còn sau chiến tranh, vất vả lắm mới có thời giản rảnh, nhưng lại phát hiện có rất nhiều khách mình muốn mời đã không còn trên đời nữa.
Sau này, trở lại Hogwarts, vào mỗi dịp sinh nhật, Harry lại trùm Áo Choàng Tàng Hình một mình dạo khắp lâu đài, nhớ lại những ký ức khi cậu còn là học sinh.
"Harry, chúc mừng sinh nhật, có thích món quà của mình không nào?"
Bỗng dưng bên cạnh có độ ấm, Harry cảm thán tính cảnh giác của mình càng ngày càng kém, không hề phát hiện Draco đến bên cạnh.
Cậu nở nụ cười thỏa mãn với hắn, "Cảm ơn, Draco, đây là món quà tuyệt nhất mà mình từng nhận được."
Thấy đôi mắt màu lục cuối cùng cũng có ánh sáng, Draco cảm thấy khoảng thời gian hao tâm tổn sức này đã được hồi báo.
Duỗi tay xoa mái tóc đã loạn của Harry, Draco cũng cười rộ lên.
"Mình biết bồ sợ cha đỡ đầu của bồ sẽ bị thương vì không biết quá nhiều chuyện, cho nên mình đã kể hết tất cả cho cậu rồi.
Đừng lo, mẹ nói, cậu Sirius đã trưởng thành.
Hơn nữa, chính cậu cũng nói với mình rằng, giờ cậu chỉ muốn bảo vệ bồ, tương lai còn muốn chơi đùa với con của bồ nữa.
Ôi, mình thực không dám tưởng tượng đến cảnh Sirius mang theo một đám trẻ con đi chơi khăm, e là cái căn nhà cũ này sẽ bị họ dỡ sạch xuống mất."
"Không sao.
Cùng lắm thì mình canh chừng ở phía sau là được, nếu họ phá thì mình sẽ sửa lại." Tưởng tượng tới cảnh đấy, hai mắt của Harry cũng cong lên.
"Mình nghĩ, mình với Sirius có thể hóa thú chơi với tụi nhỏ, trẻ con thường thích động vật nhỏ dễ thương mà."
"Động vật nhỏ dễ thương? Bồ chắc chắn? Sirius thì không nói, mình chưa từng thấy có con chó nào lớn đến như vậy.
Về phần bồ, khụ, mình đoán chắc bồ còn chưa quên lần đầu tiên mọi người thấy hình dạng hóa thú của bồ đâu nhỉ, khi đó Neville sợ đến mức suýt nữa Avada bồ rồi." Nhớ tới Animagus của Harry, Draco rất muốn đỡ trán thở dài, chắc chẳng có đứa bé nào không sợ loài động vật lớn như thế đâu.
Nhớ tới lần đầu tiên mình dùng hình dạng Animagus xuất hiện trước mặt bạn bè, Harry rất buồn bực.
Lúc ấy Hermione đã phê bình, Harry, tuy bộ dạng này rất uy phong và thực dụng, nhưng bồ xác định bồ không có ý muốn hù chết tụi này đấy chứ? Quay đầu qua, đúng lúc thấy Draco run rẩy khóe miệng, Harry càng buồn bực hơn.
"Thôi, đừng bực nữa, còn có chuyện muốn hỏi bồ nè.
Vừa về nhà cũ, tụi mình đã hủy mặt dây chuyền rồi, nhưng kiếp trước bồ chưa kể rõ ràng chuyện của cậu Regulus, cho nên mọi người còn chưa đi.
Bồ tính bao giờ đi xử lý chuyện đó đây?"
Hất bay cái móng vuốt đang chà đạp tóc mình kia, Harry chống cằm nhớ tới cái hang đá đầy Âm Binh nào đó, da đầu ẩn ẩn tê dại.
"Mình nhớ có một loại bùa chú có thể tìm được chú Regulus trong đám Âm Binh kia, chỉ cần người có quan hệ huyết thống là được.
Xử lý chuyện này không quá khó, mang người về cũng rất dễ.
Nhưng Draco này, mình không muốn để lại đám Âm Binh đó cho Voldemort.
Ở kiếp trước, người chết dưới tay Âm Binh quá nhiều, mình thật sự không muốn tương lai gặp phải tình huống đó lần nữa.
Nhưng nếu tiêu diệt chúng hoàn toàn, chỉ sợ sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, đến lúc đó mấy thế lực kia sẽ chú ý tới."
Nhớ lại đội quân Âm Binh khủng bố năm đó, tay Draco cũng run theo, nếu phải gặp chúng một lần nữa, hắn thà rằng đi uống trà với lão Ong Mật còn hơn.
"Có lẽ chúng ta có thể hỏi bốn Nhà Sáng Lập xem họ có cách gì có thể làm động tĩnh nhỏ hơn một chút.
Với lại hủy thì cứ hủy đi, đâu có ai biết chỗ đó từng chứa cái gì đâu? Mà cứ cho là tra ra được có Âm Binh thì cũng không có khả năng biết rõ mọi chuyện được.
Chưa kể, lần trước, chiến tranh kết thúc đột ngột như thế, đâu ai biết Voldemort còn có sắp xếp gì hay không đâu.
Ai mà chả biết Voldemort vốn đa nghi, có rất nhiều chuyện ngay cả Tử Thần Thực Tử cũng không được biết."
"Vậy mai mình tìm cơ hội hỏi bốn Nhà Sáng Lập một chút, ngoài ra còn phải chuẩn bị sẵn vài món đồ, rắc rối ở đó cũng không chỉ có mình Âm Binh.
Mặt dây chuyền do Regulus làm giả cũng phải thu về, không thể để lộ chuyện Trường Sinh Linh Giá ra bên ngoài.
Mình nghĩ giáo sư có lẽ sẽ rất hứng thú với loại Độc Dược đó, đến lúc đó phải mang theo vài con vật mới được.
Kiếp trước