Ra khỏi phòng Hiệu Trưởng, Harry lang thang không mục đích dạo khắp lâu đài trong đêm.
Sirius đã được chuyển tới phòng bệnh tư nhân của Lửng Tổ, phu nhân Pomfrey và Remus sẽ chăm sóc tốt cho Sirius.
Về tổ chức phù thủy hắc ám của Bộ Pháp Thuật, Harry đã kể tất cả tin tức cậu có được, dù biết rõ giờ cần mọi người thảo luận với nhau xem nên ứng phó thế nào, nhưng Harry vẫn hy vọng ở một mình một lúc hơn.
Không biết tự lúc nào, Harry đã đi tới Tháp Thiên Văn.
Nhìn lên bầu trời đêm đen nhánh, cậu bỗng nhiên rất muốn bay.
Nghĩ liền làm, Harry hóa thành hình thái Animagus, bay đến Rừng Cấm.
Gió đêm hơi lạnh, dù sao thì giờ cũng đang là mùa đông.
Harry bay không quá cao, nhưng cũng sẽ không quấy rầy đến dân cư sống trong Rừng Cấm.
Nhớ tới chỗ cậu gặp Rồng Hoàng Kim Hogwarts lúc bị Voldemort bắt đi, Harry bay tới chỗ sâu trong Rừng Cấm rồi biến về hình người, tiếp tục đi về phía trước.
Cậu không biết vì sao cậu lại muốn tìm đến cái hồ kia, cũng không phải vì muốn gặp lại Hogwarts, có lẽ chỉ vì ở nơi đó, sẽ không có ai tìm được cậu.
Kiếp trước, Harry thỉnh thoảng sẽ một mình một người dạo trong Rừng Cấm, đi không mục đích, cũng không báo cho bất kỳ ai.
Không biết rẽ vào hướng nào, cũng chẳng biết đi được bao lâu rồi, Harry lại lần nữa thấy được hồ nước kia.
Bóng đêm làm mặt hồ không còn sáng rực rỡ như lần trước, nhưng mấy ngôi sao lấp lánh chiếu xuống lại khiến hồ có vẻ yên tĩnh bình yên.
Tùy tiện nằm xuống mặt cỏ bên hồ, Harry nhắm hai mắt lại.
Cậu thật sự không ngờ Fudge sẽ ra tay ngay lúc này, có vẻ như hắn muốn chó cùng rứt giậu.
Có lẽ khi đối mặt với sự thật Voldemort trở về, Fudge lựa chọn chống lại đến cùng là vì tổ chức phù thủy hắc ám kia đi.
Hiện tại, với tình hình Dumbledore cầm đầu Hội Phượng Hoàng và phù thủy Muggle, gia tộc Malfoy cầm đầu quý tộc Slytherin, Bộ Pháp Thuật không thể nào thẩm thấu vào Hogwarts, ba phe thế lực này đã cùng nhau áp đi sự tồn tại của Bộ Pháp Thuật.
Sirius không chỉ là cha đỡ đầu của Chúa Cứu Thế, còn là gia chủ đương nhiệm của gia tộc Black, dù là Hội Phượng Hoàng hay quý tộc Slytherin, Sirius đều mang ý nghĩa đặc biệt.
Chọn Sirius làm mục tiêu đầu tiên, chắc là muốn kinh sợ ba thế lực này, dù ám sát không thành công thì vẫn có thể đạt được mục đích.
Tưởng kiếp này sẽ không lại để cha đỡ đầu chết, tưởng bản thân có thể bảo vệ tốt cho cha đỡ đầu, nhưng sự thật làm cậu phát điên.
Lúc kiểm tra cho Sirius, chỉ có mình Harry mới biết cậu đã dùng bao nhiêu nghị lực mới nhắc nhở bản thân duy trì bình tĩnh được.
Lúc này là Sirius, vậy tiếp theo sẽ là ai? Draco? Dumbledore? Hermione? Neville? Remus? Giáo sư? Cậu không có cách nào không khủng hoảng, không có cách nào xóa đi ký ức từng người cậu quan tâm từng bước từng bước hướng về tử vong ngay trước mắt cậu.
Những cái chết kia đã từng trở thành ác mộng quấn lấy cậu, như thuốc độc ăn mòn từng chút hy vọng và dũng khí của cậu.
Có đôi khi cậu thấy may mắn rằng mình đã chết trước Draco, Hermione và Neville, không thì cậu thật sự sợ bản thân sẽ hoàn toàn mất lý trí, trở thành Chúa Tể Hắc Ám khác, hoặc là đánh mất ý chí muốn sống, trực tiếp tự cho bản thân một cái Avada.
"Harry, ngươi gặp phải phiền toái, đúng không?"
Đột nhiên có tiếng nói vang lên làm Harry giật cả mình, vừa mở mắt ra, liền phát hiện Hogwarts đã ngồi xuống cạnh cậu.
Duỗi tay lau đi nước mắt lăn ra từ khóe mắt Harry, đôi mắt màu vàng của Hogwarts như có như không thương xót.
Mà lúc này Harry mới nhận ra mình khóc.
Harry ngồi dậy, lau nước mắt, lại không biết nên nói gì.
"Hogwarts...."
"Này, nhóc con, hình như lần nào gặp ngươi, ngươi đều không vui vẻ." Hogwarts xoa đầu Harry, thầm than quả nhiên như trong tưởng tượng của y, xúc cảm rất tốt, tuy rối nhưng mềm mại.
"Ta cảm nhận được hơi thở bi thương tuyệt vọng, thậm chí còn ẩn ẩn xuất hiện hắc ám trên người ngươi.
Có kẻ chạm đến điểm mấu chốt của người, đúng không?"
Harry chửi thầm, vì sao có nhiều người thích xoa đầu mình như vậy, chẳng lẽ không ai biết nó đủ rối rồi sao.
"Ừ, đúng vậy.
Bọn chúng đã tổn thương đến chú Sirius, cha đỡ đầu của tôi.
Tôi không biết ai sẽ là người bị thương tiếp theo, cũng không biết người tiếp theo có còn may mắn chỉ bị thương chứ không phải bị giết như chú Sirius hay không."
"Nếu có người chết thì sao? Trong những người ngươi để ý, nếu có người chết, ngươi sẽ làm gì?"
"Tôi....!Tôi không biết....!Thật ra ở kiếp trước, vào lúc cuối đời, tôi vẫn luôn do dự, không biết có nên làm Bộ Pháp Thuật hoàn toàn biến mất hay không, để chúng không thể tiếp tục tổn thương đến những người còn sót lại bên cạnh tôi.
Đáng tiếc, còn chưa kịp quyết định, bọn chúng đã ra tay với Draco." Không tính giấu giếm, Harry cũng không cho rằng cậu có thể giấu được gì với Hogwarts.
Sống lâu như vậy, Hogwarts đã sớm nhìn thấu lòng người.
"Sao không cầu xin sự trợ giúp của ta? Ngươi cũng biết, đối với Rồng Hoàng Kim, cái tổ chức phù thủy hắc ám của Bộ Pháp Thuật chả là cái đinh gì.
Ta tưởng ngươi tới vì hy vọng ta có thể hỗ trợ, kết quả ngươi chỉ nằm ở đây khóc một mình." Tuy ánh mắt Hogwarts chứa ý cười nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc.
Harry vừa tới gần, y đã cảm nhận được.
Nhưng Harry cũng không gọi tên y, chỉ an an tĩnh tĩnh nằm ở đây.
Harry khẽ kinh ngạc, cậu hoàn toàn không nghĩ tới Hogwarts sẽ nói câu này.
Nhưng cậu đúng thật không nghĩ tới việc tìm tới Hogwarts cầu xin trợ giúp, dù suy xét từ bất kỳ góc độ nào thì Hogwarts luôn là lựa chọn tốt nhất.
"Tôi không nghĩ tới.
Ngài từng giúp tôi và Draco có được sinh mệnh lần nữa, có cơ hội làm lại lần nữa, còn cho nhóm Godric đi theo tôi, lúc tôi bị Voldemort bắt đi, cũng là ngài giúp tôi chặn lại Chiết Tâm Trí Thuật của hắn.
Tôi cho rằng sự trợ giúp của ngài đã vượt xa sức tưởng tượng của tôi rồi, tôi nghĩ không ra có lý do gì khiến ngài liên tục giúp tôi nhiều lần như vậy."
"Bởi vì ngươi không biết nên trả ơn thế nào, cho nên ngươi cảm thấy mình không có lập trường tới tìm sự trợ giúp của ta, phải không?" Hogwarts mỉm cười, đôi mắt màu vàng trong đêm tối trông rất sáng ngời.
"Cho nên ta mới nói ngươi thú vị, Harry.
Có rất nhiều người, bao gồm nhóm bốn người Gryffindor kia, đều từng tìm ta xin trợ giúp.
Mặc kệ dùng cái gì trao đổi, họ đều hy vọng ta có thể hỗ trợ, cho dù có đôi khi cái giá mà họ phải trả còn quý giá hơn thứ họ nhận được.
Chỉ có ngươi, sau khi biết thân phận của ta, chưa từng chủ động đưa ra yêu cầu gì với ta.
Gryffindor chắc đã kể cho ngươi biết sự tồn tại của ta, nhưng dù phải đối mặt với lời nguyền không thể giải, ngươi vẫn chọn trả giá bằng sinh mạng của mình, chứ không phải tới tìm ta."
"Harry, theo ý của ta, ngươi cũng không phải Chúa Cứu Thế quang minh như họ đồn, linh hồn của ngươi cũng không trong sáng đến vậy.
Có đôi khi ta cảm thấy ngươi giống như một du khách bôn ba trong đêm tối, mặc kệ có bao nhiêu tuyệt vọng hay khó khăn, ngươi vẫn muốn tới gần ánh sáng.
Chỉ cần có người cho người một chút tia sáng nho nhỏ, ngươi cũng sẽ không chịu từ bỏ, sẽ không để bản thân trầm luân trong bóng tối.
Nói ngươi kiên cường, chẳng bằng nói ngươi ngoan cố, cho dù chết chóc cũng không thể bắt ngươi từ bỏ ước nguyện ban đầu.
Mặc kệ ngươi phải trả cái giá gì, chỉ cần có thể cho họ an toàn, ngươi sẽ tình nguyện trả giá."
Ngơ ngẩn nghe lời đánh giá của Hogwarts dành cho mình, Harry nở nụ cười chua xót tự giễu, trong ánh mắt màu xanh lục cuồn cuộn đủ loại cảm xúc, nhưng nước mắt không rơi xuống nữa.
Đúng vậy, cậu là một kẻ cứng đầu, cho dù thân có ở trong bóng đêm sâu thẳm nhất thì vẫn muốn chạm đến ánh sáng, có thể vì chút ánh sáng mỏng manh mà trở thành một kẻ điên đi tranh thủ.
"Ngài nói không sai, tôi chính là một kẻ cứng đầu như thế đấy.
Tôi không phải ánh sáng, càng không thể đại diện cho ánh sáng, bởi vì bản thân tôi là kẻ bị vây trong bóng tối.
Nhưng chỉ cần có thể làm thế giới của tôi xuất hiện một chút tia sáng, tôi sẽ tình nguyện đánh đổi hết mọi thứ để giữ chút ánh sáng này.
Tôi không cho rằng mình có thể há miệng chờ sung, cuộc sống ở nhà dì giúp tôi hiểu được, dù có đánh đổi thì cũng chưa chắc sẽ có hồi báo, thậm chí căn bản không có cách nào cân nhắc được nên trả giá bao nhiêu mới vừa."
"Nhưng thế thì đã sao? Chỉ cần tôi tự biết, thế giới của tôi không thể không có ánh sáng, không thì tôi sẽ đắm chìm hoàn toàn trong bóng tối mất.
Voldemort xem như là một ví dụ chính xác về bóng tối, tôi không muốn trở thành kẻ giống hắn.
Tôi muốn có người quan tâm, có người để ý, có người cùng tôi vượt qua hạnh phúc và đau khổ trong cuộc đời.
Tôi không thể nào sống mà chỉ có một mình mình được, ít nhất nếu biến thành một người cô độc như Voldemort, tôi nhất định sẽ như kẻ bị Giám Ngục hôn, bản thân còn tồn tại hay không, ngay cả chính mình cũng không thể xác định.
Nếu không còn người tôi để ý, tôi chỉ còn hai bàn tay trắng.
Có lẽ vì sợ kết quả sẽ như vậy, cho nên tôi mới chọn đánh đổi mạng sống của mình, chứ không phải nghe theo lời khuyên của Salazar, tới tìm ngài xin ngài giải chú cho Draco.
Chỉ cần tưởng tượng Draco, Hermione và Neville cũng rời khỏi tôi, chỉ còn lại có mình tôi, tôi liền cảm thấy chết thật ra cũng là một chuyện tốt, ít nhất tôi không cần phải tuyệt vọng khi chứng kiến cảnh mất đi họ.
Tôi thà rằng làm họ đau lòng vì tôi còn hơn là một mình đối mặt với thế giới này."
Dường như Hogwarts khẽ thở dài một tiếng, mà cũng có thể chỉ là tiếng gió đêm, Harry nhận ra cảm xúc đã hơi mất không chế, cậu đã rất lâu không buông thả bản thân như vậy.
Trước giờ cậu phải luôn bảo trì bình tĩnh và lý trí, trước giờ không dám thả lỏng.
Nói nhiều với Hogwarts thế này, Harry đột nhiên thấy nhẹ nhàng không ít.
Những lời này chắc chỉ có thể nói cho Hogwarts nghe.
Dù là Draco, đặc biệt là Draco, thì không thể, cậu căn bản không dám cho đối phương biết những suy nghĩ này của mình.
Có chút hắc ám, chỉ cần mình cậu biết là được.
"Harry, chúng ta trao đổi đi."
Harry ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Hogwarts, hoàn toàn không hiểu vì sao đối phương lại chuyển chủ đề sang chuyện trao đổi.
Cậu cũng không có ý định nhờ Hogwarts giúp đỡ, cũng không tính trao đổi gì.
Hơn nữa, vì sao cậu cứ cảm thấy giờ phút này, trong mắt Hogwarts lập lòe tia tính kế nhắm vào cậu thế nhỉ?
- --
Trong phòng ngủ, Draco đứng ngồi không yên, từ sau khi ra khỏi phòng Hiệu Trưởng, Harry liền biến mất không tăm tích, máy truyền tin cũng không có phản ứng gì.
Hắn nghĩ không ra Harry sẽ ở nơi nào, trong phạm vi Hogwarts căn bản không có chỗ nào làm máy truyền tin không nhạy.
Nhưng nếu