Ngoại trừ vết thương do thay Lucius chặn lại bùa chú kia, Severus không còn bị thương nào khác nữa.
Đúng lúc Viên Đá Phục Sinh đã triệt tiêu thương tổn từ cái bùa chú kia về mức nhỏ nhất, cho nên sáng hôm sau tỉnh lại, giáo sư Độc Dược phấn chấn rời khỏi giường bệnh.
Về hầm rửa mặt xong, Severus vuốt ve Viên Đá Phục Sinh trên cổ, do dự ba giây rồi quyết định đi thăm quỷ con mắt lục tự tiện hành động kia.
Đến khi đẩy cửa ra, người Severus nhìn đầu tiên không phải là Harry – người vẫn đang ngủ say, mà là Sirius đang ngồi trên ghế, gục đầu cạnh mép giường của cậu.
Nhẹ nhàng đi qua, Severus hiếm khi lén lút thế này.
Đáng tiếc, vừa thấy được mặt của Sirius, trong lòng Severus lại bùng lên lửa giận.
Gương mặt anh tuấn được vô số cô gái theo đuổi thời đi học của Sirius giờ này toàn mỏi mệt, quầng thâm dưới mắt dày đặc, đến môi cũng hơi nứt nẻ.
Severus rút đũa phép ra, bắt đầu kiểm tra cho Chó Ngốc, vốn tưởng sẽ đánh thức đối phương, ai ngờ mãi đến khi ông kiểm tra xong, đối phương vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Từ kết quả kiểm tra, Severus liền biết nguyên nhân vì sao Chó Ngốc lại chẳng có cảnh giác, cơ thể mệt nhọc quá độ, vết thương lần trước vẫn chưa lành hoàn toàn.
Ông rất muốn đấm tỉnh Chó Ngốc, rít gào đối phương, chất vấn vì sao lại coi lời mình nói là gió thổi bên tai.
Nhưng đến khi bàn tay chỉ còn cách mặt Sirius mấy centimet, ông làm thế nào cũng không nỡ lòng đánh.
Có lẽ vì tư thế ngủ, Sirius nhíu chặt mày, thi thoảng còn liếm liếm môi, chắc dù đang ngủ mơ, ông vẫn thấy khát nước.
Severus không nhịn được xoa mày Sirius, muốn vuốt phẳng khe rãnh giữa trán, bộ dạng nhíu mày thế này hoàn toàn không thích hợp với Chó Ngốc.
Cố gắng mấy lần vẫn chưa thể làm Sirius từ bỏ nhíu mày, mà tầm mắt của Severus cũng từ từ quét xuống đến môi.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Severus lại nhớ tới ký ức mình xem trong Chậu Tưởng Ký.
Ông cũng không biết sau khi say rượu, mình sẽ kịch liệt như vậy, hoàn toàn không biết tiết chế, quả thật y như nhóc con mới nếm thử trái cấm.
Ông luôn tưởng Sirius giống Lucius, vì sinh hoạt cá nhân của các quý tộc rất hỗn loạn, nhưng sự thật là Sirius tựa như thiếu niên cái gì cũng không biết, ngây ngô làm ông phải kinh ngạc.
Đêm đó, môi của Sirius bị ông hôn sưng, lúc tỉnh lại, điều duy nhất ông làm cho Sirius là làm dịu vết sưng đó.
Vạn nhất Sirius tỉnh dậy trong khi ông ra ngoài, nếu trưng đôi môi sưng vù đó chạy ra ngoài, quả thật đang hét to cho mọi người biết họ đã làm gì.
À, suýt nữa đã quên, Draco khai con Tử Xà bất tử đáng chết kia đã tiết lộ cho toàn trường biết chuyện này rồi.
Đột nhiên cảm giác được Sirius hình như có cử động, Severus mới phát hiện ngón tay của mình không biết tự khi nào đã dời vị trí, vuốt ve môi đối phương.
Giật mình thu hồi tay, trên ngón tay giấu trong ống tay áo phảng phất như còn tàn lưu độ ấm trên môi Sirius, Severus bực bội đuổi hình ảnh kiều diễm trong đầu đi, hít sâu rất nhiều lần mới bình phục tâm tình.
Khi Sirius mở mắt, phát hiện có người đang đứng trước mặt mình, hai mắt mất hồn ngẩng đầu lên, vừa nhận ra người đứng là Severus, ông lập tức tỉnh táo ra hẳn.
"Sev...!Snape, vết thương trên người anh thế nào rồi?"
"Người có việc chính là anh đấy, Chó Ngốc.
Tôi nhớ rất rõ ràng rằng mình đã nhắc anh đừng tăng thêm phiền phức cho người khác rồi kia mà, anh đã không còn ở thời quỷ con có thể tùy ý làm bậy, chẳng lẽ anh không biết vết thương trên người anh cần phải được chăm sóc nghỉ ngơi ít nhất hai tuần hay sao? Hay là ngài Sirius Black tôn kính của chúng ta đã hoàn toàn hóa thành chó, nghe không hiểu tiếng người nữa rồi? Hửm? Mặc kệ vết thương, còn làm mình mệt nhọc quá độ, anh cho rằng anh thế này là đủ tư cách làm một người cha đỡ đầu hay sao?" Buột miệng thốt ra châm chọc đay nghiến quen thuộc, Severus thấy đối phương nháy mắt biến đổi sắc mặt, lòng ảo não không nên lời, bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt lại, muốn mình có thể bình thản nói chuyện.
Sirius gục đầu xuống, không cho Severus nhìn thấy nụ cười khổ và ảm đạm trong mắt mình, chờ đến khi lại ngẩng đầu lên, ông đã trở lại là một Sirius tùy tiện, luôn cười ngây ngô ngốc nghếch.
"Ừm...!Trong nhà còn có việc, xin phép tôi đi trước."
Không ngờ Sirius sẽ có phản ứng này, Severus tưởng lấy tính tình của đối phương, dù không nhảy dựng rống lên thì ít nhất cũng sẽ ra sức cãi lại.
Đến khi hồi hồn thì Sirius đã sắp chạy tới cửa, Severus tay nhanh hơn não, giữ chặt Sirius rồi ấn đối phương lên ván cửa.
Giờ phút này Sirius hoàn toàn bị khiếp sợ, lưng đụng vào ván cửa hơi đau, mắt chỉ thấy hai mắt phun lửa của Severus nhìn thẳng chằm chằm vào mình.
Ông thử giãy giụa, lại vì quá mệt nên không thể nào thoát được lực giam cầm của giáo sư Độc Dược.
"Snape...!Anh...!Anh buông tôi ra!"
Severus cũng không biết sao mình lại làm vậy, nhưng ông biết hiện tại mình đang rất tức giận.
Sirius rõ ràng đang tránh né ông, từ sau cái lần ngoài ý muốn đó xong, ông vẫn luôn trốn tránh mình, làm như mình là thú dữ đáng sợ vậy.
Lúc trước còn chưa nhận ra tình cảm của mình, ông có thể chịu đựng loại tình huống này, nhưng giờ đã nhận ra, ông không cho phép Sirius trốn tránh.
Ông là Slytherin, Slytherin chỉ cần nhìn trúng thì sẽ không từ thủ đoạn cướp đến tay.
Nhìn Sirius bị mình giam cầm trong ngực, thấy gương mặt thất thố kinh hoảng cùng hai mắt nhìn loạn khắp nơi chứ quyết không nhìn mình, Severus lại thấy lửa giận của mình càng lớn hơn.
"Buông anh ra? Sau đó mặc kệ anh tiếp tục trốn tránh tôi? Sirius Black, tôi không ngờ anh là kẻ nhát gan như vậy đấy, trước kia lúc tôi không hy vọng thấy các anh, các anh cứ xuất hiện trước mặt tôi.
Chẳng lẽ giờ không có tên khốn James Potter kia, Remus cũng không ở cạnh anh, anh liền không có lá gan một mình đối mặt với tôi nữa ư?! Anh không phải là Gryffindor anh dũng không biết sợ là gì à?"
Nhận ra mình thật sự đấu không lại sức lực của đối phương, Sirius từ bỏ giãy giụa, cho dù bị Severus nói trúng tim đen, ông cũng không có sức cãi cọ.
Muốn nói gì đây? Chẳng lẽ nói tôi đã thích anh, nhưng trong lòng anh chỉ có Lily, cho nên ngoài trốn tránh ra, tôi không còn biết làm gì khác à? Sirius cảm thấy nếu mình dám nói thế thật, e là đối phương sẽ trực tiếp hóa đá quăng mình đi.
"Nói! Tôi chỉ hạn chế hành động của anh, chứ không ếm Langlock."
"Snape, tôi mệt rồi, không muốn tiếp tục đấu với anh nữa." Sirius ngẩng đầu lên, lòng thầm cảm ơn khóa huấn luyện người thừa kế gia tộc trước khi ông vào Hogwarts, nếu không giây phút này, ông không có cách nào ở trước mặt giáo sư Độc Dược nhạy bén, giấu được biểu cảm phía sau mặt nạ của mình.
"Trước kia chúng tôi đối đầu với anh, làm tổn thương đến anh, đều là lỗi của chúng tôi, mặc kệ anh muốn trả thù thế nào, tôi đều có thể chấp nhận.
Nhưng tôi thật sự không muốn tiếp tục đấu với anh nữa, ngay từ thời học sinh, tôi cũng đã chán ghét loại tranh đấu này rồi.
Đương nhiên, nếu anh bằng lòng làm bạn với tôi, tôi rất sẵn lòng, tin rằng Harry cũng sẽ vui mừng.
Nếu anh không muốn, tôi cũng sẽ không nói gì cả.
Hiện tại tôi chỉ muốn sống một cuộc sống an bình, không muốn nghĩ đến chuyện khác nữa."
Severus thấy rất bất ngờ, ông không ngờ Sirius sẽ xin lỗi mình ngay lúc này, cũng không ngờ đối phương chán ghét tranh đấu.
Ông vẫn luôn cho rằng nhóm Đạo Tặc coi tranh đấu như thú vui trong đời, cho dù có qua thêm 10 năm nữa thì cũng sẽ không biết mệt là gì.
Nhưng đối phương lại nói mình đã sớm phiền chán, nói muốn sống cuộc sống yên tĩnh.
Kêu ông tin một con Chó Ngốc Gryffindor hoạt bát muốn sống bình yên, còn không bằng nói với ông rằng Fudge kỳ thật là đàn bà.
Nếu muốn dùng cách này để tiếp tục trốn mình, hừ, Slytherin cũng không phải kẻ dễ bị tống cổ như vậy.
"Anh nói mặc kệ tôi muốn trả thù thế nào, anh đều sẽ chấp nhận, phải không? Giỏi lắm, Sirius Black, tôi vốn không có ý định này đâu, bởi vì trả thù một Chó Ngốc Gryffindor thật sự chẳng có gì đáng khoe khoang.
Nhưng nếu anh đã có thành ý như vậy, tôi không ngại cho anh được chứng kiến thủ đoạn của Slytherin.
Chó Ngốc, đừng mơ trốn tránh tôi nữa, anh cứ chờ tôi trả thù đi, tôi sẽ không cho anh chạy thoát khỏi lòng bàn tay của tôi."
Nói xong, Severus thả đối phương, lập tức đi đến cạnh Harry, bắt đầu kiểm tra cho cậu.
Sirius nhắm mắt lại, xoay người mở cửa ra ngoài.
Ông sợ nếu tiếp tục ở lại, ông sẽ đánh mất ngụy trang, cũng sợ Severus sẽ lại đột ngột hành động.
Muốn cười nhưng lại cười không nổi, Sirius không hiểu vì sao Severus lại đột nhiên có hành động như vậy, cũng không biết mình sắp sửa đối diện với cục diện như thế nào.
"Harry, ta nghĩ con sẽ không để ý ta tiếp nhận cẩu cha đỡ đầu của con đâu nhỉ?" Chờ tiếng bước chân của Sirius đi xa, Severus đắp chăn lại cho Harry, kiên định sung sướng nói.
- -
Đám Hermione vẫn luôn lo lắng cho Harry, khổ sở tìm kiếm cơ hội, nhưng vẫn không có cách tóm được Draco.
Thật ra từ lúc Harry ngủ say, Draco chưa từng về phòng ngủ, mỗi ngày đều chạy qua chạy lại giữa Hogwarts với Phủ Malfoy, đương nhiêm đám Blaise không thể nào tìm được hắn.
Về chuyện Harry và Draco cúp tiết, các giáo sư đều duy trì im lặng, không trừ điểm cũng không giải thích gì, như thể hai người họ đã không còn là học sinh nữa.
Mà cái hôm Lucius với Severus bị tập kích, rất nhiều học sinh tận mắt thấy quý tộc bạch kim kinh hoảng thất thố ếm Bùa Lơ Lửng mang giáo sư Độc Dược chạy như điên trên hành lang ở Hogwarts, cảnh này vô tình nhắc cho đám Hermione nhớ ra bọn họ còn chưa tìm tới bệnh thất tư nhân của Lửng Tổ.
Hermione thông minh cho rằng giờ mà vào bệnh thất tìm, nhất định sẽ bị người chăm sóc cho giáo sư Độc Dược phát hiện, vì thế, bọn họ kiên nhẫn chờ đến khi Severus lại lần nữa xuất hiện trên lớp học, mới đợi đến đêm, vào giờ cấm đi lại, lợi dụng con đường bí mật lẻn vào bệnh thất.
Thấy Harry nằm trên giường bệnh không biết trời trăng gì, Hermione và Pansy bật khóc ngay tại chỗ.
Hai cô gái khóc đến rối tinh rối mù làm Draco luống cuống tay chân, không thể nói ra tình huống thật sự của Harry, mà cũng không dám làm bọn họ lo lắng thêm nữa.
Blaise, Ron và Neville đứng ở một bên, không đỏ vành mắt thì cũng trầm mặt xuống, bọn họ không thẩm vấn Draco ngay lúc này đã không tồi rồi, đừng mơ trông cậy bọn họ đi khuyên nhủ các cô gái.
"Bọn nhỏ, ta nhớ giờ đã là giờ cấm đi lại rồi, phải không? Đương nhiên, ta biết các con rất lo cho Harry, cho nên lần này ta sẽ không trừ điểm các con.
Hãy tin ta, Harry chỉ gặp phải tình huống hơi đặc biệt chút thôi, cũng không tệ như các con đang tưởng." Nhận được tin từ chân dung, Dumbledore chạy tới bệnh thất giải vây cho Draco, nụ cười tủm tỉm của cụ trấn an đám nhỏ, giúp họ theo phản xạ cảm thấy có lẽ tình huống thật sự không tồi tệ như vậy.
"Nhưng mà giáo sư, vì sao Harry chẳng có tý phản ứng gì vậy? Cho dù là ngủ thì cũng không nên như thế." Hermione kiên trì phải có được một lời giải thích, cô không thể nào tin Harry thật sự không có nguy hiểm, cô biết rất rõ tính cảnh giác của Harry cao đến mức nào, cậu không có khả năng không có chút phản ứng như thế này.
"Tiểu thư Granger, rất xin lỗi, ta không thể nói cho con biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bởi vì nó đã vượt quá năng lực của các con." Âm thầm tán thưởng một tiếng, Dumbledore cảm thấy tương lai cô phù