"Chào buổi tối, ngài Albus Dumbledore, ngài Gellert Grindelwald." Dark ưu nhã hành một lễ quý tộc, thậm chí trên mặt còn mỉm cười.
Nếu đã biết nơi cất giữ khế ước, gã cũng không tính thật sự hoàn thành danh sách những người mà Fudge muốn ám sát kia.
"Lần đầu gặp mặt, tôi là thủ lĩnh Robin, Dark.
Hy vọng tôi không quấy rầy hai cụ tâm sự dưới trăng."
Grindelwald híp mắt lại, bước một bước chắn trước người Dumbledore, cầm đũa phép trong tay, lúc nào cũng có thể tấn công.
"Cậu Dark, cậu tới ám sát chúng tôi hay là muốn tâm sự cùng chúng tôi?"
"À, không cần căng thẳng đâu, ngài Grindelwald.
Tôi vẫn luôn ngưỡng mộ hai cụ.
Một vị là Bạch Phù Thủy có thực lực nhất đương thời, vị còn lại là Chúa Tể Hắc Ám kiểm soát được cả châu Âu, cho dù Robin không được thấy ánh mặt trời cũng cực kỳ quen thuộc với uy danh của hai cụ.
Tôi tới chỉ là muốn bán một ân tình, tiện thể kiến thức một chút thực lực của hai cụ."
Vừa nói xong, Dark đã chủ động khởi xướng tấn công.
Kinh nghiệm thực chiến của Grindelwald và Dumbledore vẫn còn đó, đương nhiên sẽ không bị Dark đột ngột công kích mà quấy rầy trận tuyến.
Chưa đến 15 phút, hai bên đã cụ tới tôi đi được trăm hiệp, hoàn cảnh xung quanh đều bị bùa chú phá hỏng.
Đối mặt với hai đối thủ có kinh nghiệm phong phú, pháp lực khổng lồ, tâm tư kín đáo, thế công của Dark dần dần hoãn xuống.
Nhưng tuổi của Grindelwald và Dumbledore là một khuyết điểm lớn, dù hai đối một nhưng vẫn không thể áp đảo đối phương.
Sau khi vứt một bùa bảo vệ, Dark dừng tấn công, thu hồi đũa phép vào tay áo.
Dumbledore và Grindelwald cũng thuận thế dừng tay, bình phục lại hơi thở càng ngày càng dồn dập vì tuổi lớn.
"Ồ, nếu không phải tuổi của hai cụ đã quá lớn, e là tôi rất nhanh sẽ bị đánh bại, xem ra hai cụ đúng thật danh xứng với thực, giỏi hơn nhiều so với ngài Bộ Trưởng của chúng ta." Tùy tiện dựa vào thân cây, Dark rất mãn nguyện, có thể đối chiến với hai phù thủy mạnh như vậy là một kỷ niệm tuyệt đẹp trong cuộc đời của gã.
"Như vậy, nếu hai cụ bằng lòng, có thể nghe tôi nói vài câu không?"
Liếc qua nhau, hai lão phù thủy đều thấy được sự khẳng định và khiếp sợ thực lực của Dark trong mắt đối phương.
Bọn họ đã nhìn ra Dark chưa dùng hết toàn lực tấn công, hơn nữa Robin am hiểu ám sát chứ không phải chiến đấu chính diện.
Xem ra gia tộc Black nhắc nhở con cháu lỡ gặp Robin thì phải lập tức chạy trốn đúng là sáng suốt, thực lực của Robin quả thật đáng sợ.
Mà Dark đến chắc cũng không phải vì muốn ám sát, mà là muốn đàm phán hoặc giao dịch với họ.
"Ta rất vui lòng, phải biết rằng làm một Hiệu Trưởng, lắng nghe là một kỹ năng rất quan trọng." Dumbledore nghịch ngợm nháy nháy mắt, nếu không phải đang ở Rừng Cấm, cụ rất muốn lấy bánh kẹo ra, vừa ăn vừa nghe.
"Fudge đưa cho tôi một tờ danh sách, muốn Robin ám sát hết tất cả những người trong danh sách, một người cũng không giữ lại.
Nhưng làm thủ lĩnh của Robin, tôi cần phải phụ trách đội ngũ của mình, Robin tuyệt đối sẽ không chôn cùng Fudge, càng không thể trở thành vật hi sinh trong cuộc chiến tranh đấu của các người.
Thưa hai cụ, tôi hy vọng có thể sử dụng danh sách kia làm một giao dịch với hai cụ, Robin sẽ không chấp hành mệnh lệnh của Fudge, nhưng các cụ cũng không được đuổi cùng giết tận chúng tôi sau khi Fudge rơi đài.
Chúng tôi đã phải sống cuộc sống không thấy ánh mặt trời quá lâu rồi, từ cái ngày Robin được thành lập, đã có quá nhiều người lặng lẽ chết đi trong bóng tối.
Chúng tôi hy vọng có thể kết thúc lịch sử của Robin, một lần nữa sinh hoạt dưới ánh mặt trời, sống như một phù thủy bình thường."
Nói không giật mình là giả, Dumbledore và Grindelwald không ngờ Dark sẽ đưa ra giao dịch như vậy.
Tuy rằng Robin và Fudge quyết liệt là một phần kế hoạch của bọn họ, nhưng lý do Dark đưa ra lại là điều họ không thể dự đoán được.
Vốn tưởng cho dù Robin từ bỏ Fudge thì vẫn sẽ hoạt động trong bóng tối, tiếp tục nghe lệnh của Bộ Trưởng đời kế tiếp.
Theo như Dark nói, gã muốn tổ chức Robin giải tán, biến mất vĩnh viễn.
"Cậu Dark, ta có thể hiểu lời cậu nói như thế này không? Cậu hy vọng chúng tôi cho các cậu một cơ hội sau khi Fudge rơi đài, cho các thành viên của Robin một thân phận hợp pháp, tự do, trở thành phù thủy bình thường, phải không?"
"Không sai, đó chính là ý của tôi, toàn bộ thành viên của Robin đều nhất trí đồng ý với quyết định này.
Thật ra trước khi tổ tiên của chúng tôi trở thành Robin, họ đều là phù thủy bình thường, thậm chí còn là các gia tộc phù thủy hắc ám nổi tiếng thời đó.
Mà thực ra trong lúc thành lập Robin, các gia tộc này đã có một giao dịch với nguyên lão.
Không ai bằng lòng sống cả đời trong bóng đêm, ngoại trừ đồng đội ra, chẳng còn ai biết mình tồn tại.
Giao dịch của tổ tiên là, chúng tôi đã phải trả giá quá nhiều mạng sống của quá nhiều thành viên rồi, được tự do phơi nắng là điều duy nhất chúng tôi muốn hiện tại." Tiếng nói của Dark nghe có chút nặng nề, những Robin đã chết kia, ngoại trừ đội viên ra, chẳng còn ai khác biết đến họ, họ cũng sẽ không được tôn trọng.
Nhiều mạng sống như vậy, nhiều linh hồn như thế, tựa như hòn đá đè nặng trong lòng bọn họ, khiến bọn họ không thể nào sống yên bình được.
"Đương nhiên, có lẽ hai cụ sẽ lo sau khi chúng tôi đạt được tự do, liệu có làm chuyện xấu hay không, tôi hiểu nỗi lo của các cụ.
Tôi bằng lòng trở thành con tin, lấy mạng sống và linh hồn của mình chịu trách nhiệm cho đội viên của tôi."
Lẳng lặng nhìn Dark cô độc nhưng không mất kiêu ngạo dưới ánh trăng, Dumbledore vô cùng hy vọng Tom cũng có thể nhìn thẳng bản thân như vậy, hy vọng hắn từ bỏ bất tử và giết chóc.
Đáng tiếc, mãi đến khi chết, Tom vẫn không chịu quay đầu lại, đó luôn là niềm tiếc nuối không thể tiêu tan của cụ.
Cụ muốn tin vị thủ lĩnh của Robin này, cũng bằng lòng tin tưởng gã, bởi vì cho dù sống trong bóng tối, linh hồn của gã vẫn hướng tới mặt trời.
"Tôi bằng lòng giao dịch với cậu, cậu Dark.
Nếu cậu muốn, tôi thấy giáo sư môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám ở Hogwarts rất thích hợp với cậu, bọn nhỏ nhất định sẽ thích một giáo sư vừa có thực lực vừa biết chịu trách nhiệm như cậu Dark đây."
Dark tươi cười, cảm thấy có lẽ làm một giáo sư cũng rất thú vị, bởi vì trẻ con là những người có sức sáng tạo nhất, bản thân chúng chính là một hy vọng.
"Thưa Hiệu Trưởng, tôi cảm thấy đề nghị của cụ rất thú vị, đến lúc đó tôi sẽ ưu tiên suy xét nghề giáo sư.
Tóm lại, xin hãy nhận lấy phần danh sách này, chúng ta còn có thể bàn luận một chút về nó.
Tôi rất hy vọng được thấy cảnh Fudge gặp xui xẻo, phải phục vụ một cố chủ vừa không có thực lực vừa không đủ thông minh, còn cố tình tự cho là đúng, Merlin mới biết được chúng tôi hy vọng ác mộng này sớm kết thúc đến mức nào."
- -
Fudge vui mừng phát hiện, chỉ trong vòng ba ngày, những kẻ bị hắn xếp vào danh sách ám sát không còn xuất hiện trước công chúng nữa.
Tuy hắn không thể chắc chắn họ còn sống hay đã chết, nhưng các thế lực do họ lãnh đạo đều đã đình chỉ hoạt động công khai trong cùng một thời gian, gián điệp được xếp vào Hogwarts báo tin hình như Dumbledore không có tung tích.
Fudge cho rằng mình đã có một quyết định chính xác, cho dù sau này không bao giờ có thể sử dụng Robin như của mình được nữa, nhưng chỉ cần mấy kẻ phản đối hắn không còn, Giới Phù Thủy sớm muộn gì cũng sẽ trở thành vật trong lòng bàn tay hắn.
Fudge sung sướng cảm thán hiệu suất làm việc của Robin, dựa theo yêu cầu giao dịch, lấy khế ước ra, ký tên vào mục Bộ Trưởng, đồng ý hủy bỏ khế ước.
Nhìn tên của mình dưới tờ khế ước, tuy Fudge có chút tiếc nuối, nhưng cũng không hối hận.
Robin không phải tổ chức hắn có thể đối phó, ít nhất hiện tại hắn còn chưa thể xé rách mặt với Robin.
Chờ đến ngày sau, khi hắn trở thành người thống trị Giới Phù Thủy rồi, còn sợ không thể kéo Robin trở về phạm vi khống chế của Bộ Trưởng sao? Cầm lấy tờ khế ước đã ký tên xong, Fudge lại lần nữa tiến vào con đường bí mật.
Dark nhận khế ước, cười như không cười liếc Fudge một cái, ngay cả một lời khách sáo cũng không thèm nói, xoay người rời đi.
Fudge nhìn theo bóng hình của Dark, rất muốn rút đũa phép ra ném một cái ác chú vào đối phương, nhưng hắn biết thực lực của hắn chẳng thể làm gì được Dark.
Nhỏ giọng mắng một câu, Fudge trở về, tính xem làm thế nào xoay chuyển thế cục trong thời gian ngắn nhất.
Fudge trở lại văn phòng không hề biết, sau khi lấy được khế ước, Robin vội vàng dọn đồ chạy lấy người, có vài thành viên trong Robin còn đang thương lượng có nên để lại một cái nguyền rủa hay một cái bẫy cho Fudge làm quà tạm biệt không.
Chỗ ở của Robin vẫn luôn âm u âm trầm, nhưng giờ phút này đều được vui mừng và kích động khi được tự do thay thế.
Giữa đêm, Fudge đang ngủ ngon, thậm chí còn đang mơ một giấc mơ đẹp.
Nhưng khi hắn mơ tới bản thân hưởng thụ tất cả danh lợi, tiếng thét chói tai độc đáo của Dolores Umbridge phá tan giấc mơ của hắn.
"Dolores, chẳng lẽ cô không biết giờ đang là giờ ngủ sao? Rốt cuộc có chuyện gì đáng để cô chạy tới đây quấy rầy tôi nghỉ ngơi?" Tự dưng bị đánh thức, Fudge rất không kiên nhẫn, tuy Dolores Umbridge là cánh tay phải của hắn nhưng hắn vẫn chịu không nổi cái giọng điệu ra vẻ thiếu nữ ngây thơ của đối phương.
"Bộ Trưởng, không ổn rồi, không biết Rita Skeeter kiếm đâu ra một tờ danh sách, lúc chiều, cô ta mở một cuộc họp báo, nói tờ danh sách đó ghi những người ông muốn ám sát.
Hơn nữa những người có trong danh sách cũng đến cùng cô ta, có người còn đang bị thương, bác sĩ bệnh viện Mungo chứng minh những vết thương đó đều do phép thuật hắc ám cao cấp gây nên.
Tôi vừa nhận được tin đã muốn chạy đến thông báo cho ông, nhưng tôi còn chưa ra đến cửa thì đã bị ai đó đánh hôn mê."
"Cô nói cái gì?!" Bị tin tức nghe được tạp đến ngơ ngác ngay tại chỗ, Fudge hoàn toàn không biết sao lại xảy ra biến cố này.
Chẳng lẽ Robin chơi mình? Không thể nào, nếu họ dám cung cấp danh sách đấy, Wizengamot sẽ không bỏ qua cho Robin, bọn họ đều là phù thủy hắc ám thật sự đó.
"Dolores, cô có chắc tin tức của mình chính xác không? Không thể dùng chuyện này ra đùa đâu!"
"Bộ Trưởng!" Dolores Umbridge hét lên một tiếng, cảm thấy vô cùng đau lòng khi Fudge hoài nghi bà.
"Tin tôi đi, Bộ Trưởng, tôi chưa từng lừa dối ông.
Là Gia Tinh nhà tôi ra ngoài mua đồ nghe được tin, ông biết Gia Tinh không thể lừa gạt hoặc phản bội chủ nhân mà.
Bộ Trưởng, giờ chúng ta phải làm sao đây?"
Fudge thật sự không biết nên làm gì bây giờ, cho dù Rita Skeeter chỉ bịa một tờ danh sách thì Wizengamot cũng sẽ lợi dụng cơ hội này bắt mình.
Mấy tên Thần Sáng tinh anh kia vốn không ưa hắn, Scrimgeour còn là một kẻ khá cố chấp.
Nhớ tới hồi trước Scrimgeour và Bones từ chối chấp hành mệnh lệnh của hắn, hắn đã phát thông cáo sa thải họ, e là chỉ cần Wizengamot bày tỏ thái độ, Scrimgeour nhất định sẽ dùng hết sức lực bắt giữ hắn.
Không, tuyệt đối không thể rơi vào tay Thần Sáng, chỉ cần họ không bắt được hắn, hắn vẫn còn có cơ hội.
Danh sách gì đó, đâu có ai tận mắt thấy mình viết đâu, đúng không, chỉ cần hắn một mực phủ nhận, sẽ chẳng có ai làm gì được hắn.
Về phần kết quả giám định vết thương của bác sĩ bệnh viện Mungo, cứ nói là những người đó giả tạo bằng chứng, lừa gạt công chúng là được.
Quyết định xong, Fudge sai Umbridge dọn dẹp đồ chuẩn bị bỏ chạy cùng mình, cho dù không ưa bộ mặt giả tạo của Umbridge đến đâu, hắn cũng biết chỉ có người phụ nữ này sẽ không phản bội hắn.
Thêm một người ở bên, chẳng khác nào thêm một cơ hội, huống chi Umbridge đã biết quá nhiều bí mật của hắn, tuyệt đối không thể bỏ mặc bà ta.
Khi Scrimgeour dẫn theo Thần Sáng vọt vào nhà của Fudge, Fudge và Umbridge đang luống cuống thu dọn đồ đạc, không biết vì sao Gia Tinh không bẩm báo có người xông vào.
"Cornelius Fudge, Dolores Umbridge, Wizengamot ký mệnh lệnh bắt giữ các người về quy án, các người tốt nhất đừng chống cự."
Hai kẻ kia không trả lời, Fudge đưa mắt ra hiệu với Umbridge, chuẩn bị độn thổ bất kỳ lúc nào.
Scrimgeour vui vẻ thoải mái nhìn bọn họ, không hạ lệnh ra tay, như thể chắc chắn bọn họ trốn không thoát.
Umbridge đột nhiên hét lên, ném đồ trong tay về phía Scrimgeous.
Scrimgeour lắc mình tránh đi, Fudge và Umbridge đồng thời niệm chú Độn Thổ, nhưng đáng kinh ngạc ở chỗ sau khi niệm chú xong, họ vẫn ở nguyên tại chỗ.
"Sao lại thế này! Nhà tôi đâu có bố trí Anti-Apparition, tại sao lại như vậy! Pháp lực! Pháp lực của tôi đâu, sao tôi không cảm giác được?!" Fudge rít gào, hoảng sợ nhìn Scrimgeour, hắn không rõ