"Mày vừa đi đâu?" Voldemort nheo mắt nhìn con mèo nhỏ vừa từ cửa sổ nhảy vào. Alva hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn, thực tự nhiên chạy đến trèo lên người hắn. Voldemort nhíu mày, "Rõ ràng khi nãy mày đã ngủ."
Alva không trả lời, chồm người lên trước, dùng cái miệng nhỏ hồng chạm vào môi hắn. Voldemort kinh ngạc, lát sau hắn càng kinh ngạc hơn, hắn cảm thấy có một thứ gì đó trong cơ thể được lấp đầy.
Đầu óc thanh tỉnh hơn, ma lực cũng tăng lên. Đây là... mảnh hồn? Làm sao con mèo này lại có một mảnh hồn của hắn? Voldemort vươn tay ôm mèo nhỏ lên, nhìn vào mắt nó.
"Mày từ đâu có mảnh hồn của ta?" Hắn phải hỏi rõ ràng, các hồn khí của hắn không thể nào vô thanh vô tức biến mất được. Lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên trong đầu hắn.
"Hogwarts." Giọng nói của một thiếu niên, đáng yêu mềm mại lại mang theo vài phần lười biếng. Nhưng mà, ở nơi này chỉ có hắn và con mèo này.
Voldemort nhìn mèo nhỏ, "Mày vừa nói?" Nếu thật là vậy thì con mèo này rất không bình thường. "Mày vừa đến Hogwarts? Mày lấy mảnh hồn này ở đâu?" Hắn cảm nhận được mảnh hồn này rất nhỏ yếu, không phải của chiếc vương miệng, nhưng mà ở Hogwarts hình như chỉ có mỗi nó là hồn khí thôi.
"Mảnh hồn nằm trong đầu Harry Potter." Voldemort trợn mắt. Harry Potter! Mảnh hồn nằm trong đầu nó? Không thể nào, nếu vậy nó là. Không, hiện tại không còn nữa, mảnh hồn đã trở lại.
"Mày đã gặp thằng nhóc Harry Potter kia?" Hắn nắm hai chân trước nhỏ nhắn của mèo nhỏ, nhẹ nhàng xoa. Mèo nhỏ híp mắt nhìn hắn, nhảy xuống. Cảm nhận được vật nhỏ mềm mại trong tay rời đi, Voldemort bỗng nhiên thấy buồn bực.
Một luồn ánh sáng tím đột nhiên lóe lên, Voldemort nhìn sang. Mèo nhỏ bắt đầu kéo dài thân thể, từ từ cao lên. Cuối cùng, một thiếu niên vẻ mặt mũm mĩm đáng yêu hiện ra trước mặt hắn.
Thiếu niên có mái tóc đen lộn xộn nhưng cũng rất mềm mại, gương mặt tròn trịa mũm mỉm, đôi mắt tím to tròn long lanh, môi nhỏ mũi nhỏ, nhìn cực kỳ đáng yêu. Đặc biệt, sau khi biến thân, cậu không có mặc quần áo! Cơ thể thon dài trắng nõn cứ như vậy bị Voldemort nhìn thấy hết.
Alva không chút xấu hổ, lấy chăn bao lại thân thể. "Tôi mời Harry Potter giáng sinh đến đây." Voldemort vươn tay để cậu
ngồi lên đùi mình, hai tay ôm lấy hong cậu.
"Không ngờ em lại là một tiểu mỹ nhân." Hắn vừa nói vừa dùng tay nắm nhẹ cằm cậu. Alva liếc mắt nhìn hắn, tự nhiên, mèo là loài sinh vật có khung xương tỷ lệ hoàn mỹ nhất. Voldemort buồn cười, hắn hình như vừa bị xem thường.
"Em nói em mời Harry Potter đến biệt thự Malfoy dự tiệc giáng sinh? Ý tưởng không tồi, ta còn đang nghĩ làm sao để bắt nó đây." Voldemort nhéo nhẹ hong cậu, vừa nhỏ vừa mềm, rất tuyệt.
"Anh đừng có làm bậy, tôi đang lôi kéo cậu ấy về phe mình." Alva tát bay bàn tay đang làm bậy trên người mình xuống. Hừ, với cái nhan sắc này mà cũng muốn dụ dỗ cậu? Mơ đi.
"Lôi kéo? Không thể đâu, Harry Potter trung thành tuyệt đối với Dumbledore." Voldemort lắc đầu, lão ong mật tin tưởng thằng nhóc kia như vậy, làm sao nó có thể phản bội lão.
Alva hơi mỉm cười, vươn ngón tay gãi cằm Voldemort, "A? Phải không." Nếu vậy thì chưa chắc, người thừa kế Hogwarts làm sao có thể dễ dàng bị người khác điều khiển được.
Nếu Harry thật sự bị lão ong mật kia dụ dỗ, như vậy đích thân cậu sẽ xử lý cậu ta. Nhưng mà, cậu tin tưởng Harry, đặc biệt là sau khi cậu ta đã hoàn thành thí luyện.
Voldemort bị cậu gãi mà tim cũng ngứa theo, hắn cúi đầu hôn lên môi cậu. Alva híp mắt đẩy hắn ra.
"Trừ khi anh trở về hình dáng trước kia, còn không, haha, mơ đi!" Alva ôm cổ hắn, đưa mặt sát vào, khi mũi cách mặt hắn một khoảng liền dừng lại. Cười vỗ nhẹ lên má hắn.
Cậu đứng lên, chỉ ra cửa, "Ra ngoài." Voldemort nhíu mày, hình như đây là phòng hắn mà. Alva đi đến nâng cằm hắn lên, "Muốn ngủ chung với tôi? Tốt lắm, đi thu toàn bộ mảnh hồn về. Tôi không muốn nửa đêm tỉnh dậy lại nhìn thấy một cái mặt rắn trắng bệt không có lỗ mũi."
Voldemort:... Tim đâu quá. QAQ