"Gửi bố yêu dấu của con,
Dạ vâng Jessica bé bỏng đáng yêu của bố đấy, đứa con cưng của bố ấy, người mà đã giúp bố vào được nhà mỗi khi mẹ khóa cửa không cho bố vào ấy, chính con, cục vàng cục ngọc của bố đấy.
Chuyện là dạo đây con đã nghe các bạn phê bình nhiều về cái sự xốc nổi của con, và điều đó làm con cảm thấy vô cùng xấu hổ khi bố con là một người điềm tĩnh, tự tin và tài giỏi trong mọi lĩnh vực, vậy nên con đã dành cả ngày chủ nhật để suy nghĩ về sự tội lỗi này. Hẳn nhiều năm qua, con đã làm bố phải mất mặt lắm.
Hôm nay là một ngày đầy nắng bố ạ, và trường thì mới đổi thời khóa biểu vào tối qua, con chợt nhận ra sáng mai hai bố con mình sẽ gặp nhau ở hai tiết đầu, điều đó khiến con không thể nào vui sướng hơn được nữa.
Nhưng niềm vui của chúng ta chưa bao giờ trọn vẹn phải không bố? Con rất vui vì được học Độc Dược với bố, nhưng tại sao cụ Dumbledore lại có thể xếp tiết Độc Dược thần thánh của chúng ta với lũ Gryffindor ngu ngốc đó cơ chứ?
Điều đó khiến tinh thần con đi xuống mấy bậc lận, trầm cảm lắm bố ơi.
Vậy nên bố ơi bố, bố cho con xin xỏ cái này nha, giờ chỉ có sự yêu thương của bố mới khiến tinh thần con đi lên nổi thôi.
Chuyện là mai đi học á, bố trừ hết điểm tụi Gryffindor nha bố, giờ nó vượt mặt nhà mình tận 40 điểm lận, sợ nó ăn vụ Quidditch nữa là xong thật luôn á, vậy nên bố ráng trừ điểm bọn nó nhiều nhiều nha bố. Nhưng mà thằng Potter nó dạo dây bị khủng bố tinh thần vụ Sirius Balck lắm rồi, bố thương con thì bố đừng trừ điểm nó nha. Nó có làm sai thì bố cố tìm cách đổ lỗi cho thằng chồn nhọ