Dạo đây ngoại trừ giờ lên lớp ra thì chẳng ai trông thấy mặt mũi của Harry Potter lừng danh cả. Cũng không ai biết cậu đã đi đâu, kể cả hai người bạn thân là Ron và Hermione.
Điều này khiến Jessica không khỏi lo lắng, nhưng bản tính kiêu căng khiến cô chỉ có thể tỏ ra thờ ơ, nhưng mỗi lần không nhìn thấy bóng dáng của tên người yêu cũ vẫn còn yêu điên cuồng, nàng tiểu thư nhà Lodge đều vuốt muốn trụi lông đầu của con mèo đen vừa nhận nuôi.
Trong đám bạn của Jessica, chỉ có duy nhất Pansy là thành tâm muốn cô quay lại với cậu bé cứu thế. Xin đừng hiểu lầm, không phải là nàng Parkinson cô đây yêu thích gì tên đầu sẹo quê mùa chuyên thói thánh mẫu đó, chỉ là do Pansy không nỡ nhìn Jessica cả ngày thất thần học hành sa sút, rồi kéo theo là một tên Theodore Nott chỉ có can đảm yêu mà không có gan dạ đánh liều.
Tuy là sẽ làm tổn thương nhau đấy, nhưng trong mối tình bắt đầu từ ba mối yêu thầm này thì ít nhất cần phải có một người đau, như vậy thì mới mong có thể kết thúc được sự dằn vặt của cả ba người.
"Tao chịu hết nổi cảnh này rồi Jess. Mày đó, có nhớ nó thì đi tìm nó đi chứ"
Pansy thành thật khuyên nhủ cô bạn thân, vì cô thật sự nhìn không nổi cảnh Jessica vuốt đầu con mèo nữa.
Vốn đã xấu như chó rồi mà vuốt kiểu này e là sẽ có ngày hói thật mất, như vậy thì đã xấu kinh niên rồi lại còn thêm cái phần thảm hại nữa.
Với lại, họ đã ngồi ở cái thư viện chán chết đầy mùi sách cũ này ít nhất 4 tiếng rồi đấy, nếu còn ở đây thêm dù chỉ là một hoặc hai phút nữa, e là cô sẽ thành một bào tử nấm chuyên mọc trên những quyển sách cũ mất.
Tai mèo của Harry khẽ giật giật, vì dường như cậu đang bắt được thông tin vàng.
Không uổng công mình đã trả nhiều tiền cho mớ quần áo và trang sức cho con nhỏ này, bấy lâu nay rồi mà mới thấy được một đứa Slytherin biết nói tiếng người.
Cứu Thế Chủ âm thầm nghĩ.
"Không tìm, như vậy chẳng phải là tao thua cuộc trước sao?". Jessica liền đáp, xong mặt lại buồn hiu khác hẳn cái giọng ngông nghênh của mình.
"Bướng bỉnh thế là coi chừng mất bồ thật đấy con ạ". Pansy nói. "Tuy thằng bồ mày nó xấu thật, lại còn ăn mặc quê mùa nữa, nhưng mà nó cũng đang bắt đầu bước vào giai đoạn dậy thì rồi, mày mà không lo giữ của sớm là mất bồ như chơi nha Jess"
"Nhưng-"
"Nhưng cái gì mà nhưng?". Pansy quác mắt trừng cô. "Chả hiểu nổi hai đứa trẻ trâu bọn bây đang nghĩ cái qq gì nữa, còn yêu nhau chết con mĩ đọe thì cứ nói là yêu đi, hà tất gì phải hành xác nhau rồi ôm lấy đau thương vào lòng thế? Yêu đương là bình đẳng mà Jess, tuy biết là trước giờ lòng tự tôn của mày đều rất cao, nhưng trong chuyện này nói thật là mày cũng có phần sai chứ bộ. Thôi thì ráng hạ cái tôi xuống một lần đi, đi tìm thằng Potter nói chuyện rõ ràng, chờ quay lại thì dặn nó nói là nó xin lỗi trước chứ không phải mày là được"
"Như-"
"Đừng có nhưng nhị nữa". Pansy nói. "Vòng đầu tiên sắp diễn ra rồi đấy, nếu mày cứ ngập ngừng mãi thì thằng khỉ Potter cũng không có tinh thần thi đấu đâu. Nó mà không tập trung nổi thì mạng quèn cũng mất luôn đấy con ạ, đến lúc đó thì mày đừng có khóc vì trở thành góa phụ trẻ nhé"
Lần này, Jessica không phản đối nữa. Cô cắn môi, mắt xanh cụp xuống, bàn tay đang vuốt ve quả đầu banh xù của Harry cũng chẳng còn bao nhiêu lực, giống như một cọng cải quá hạn hoàn toàn mất đi hơi nước mà trở nên héo rũ.
"Nói chung là suy nghĩ cho kỹ đi". Pansy hạ giọng, vỗ vỗ đầu cô trấn an. "Nếu còn yêu thì đi tìm người ta nói chuyện, hết yêu thì tập trung học hành hoặc tìm ai đó yêu đương cho xong chuyện đi. Dạo đây thành tích mày đang đi xuống đấy, coi chừng cuối năm con Máu Bùn sẽ là người hạng nhất năm Tư đấy"
Jessica rầu rĩ gật đầu, thở dài đầy chán chường.
Nếu có thể đơn giản như lời Pansy nói thì mấy tuần qua cô có cần phải lao lực như vậy không chứ?
Không biết người khác như thế nào, nhưng với Jessica, thì so với việc chưa từng có được và việc có được rồi nhưng lại mất đi thì vế sau mới là nỗi đau lớn hơn.
Từng bên nhau ngọt như kẹo mật, giờ chỉ còn có thể nhìn trộm nhau như cái thuở yêu thầm, nhưng với sự hòa trộn của những kỷ niệm từng có trong quá khứ, nỗi buồn khổ dường như lại được nhân lên gấp bội.
Jessica biết mình sai rồi, cũng biết mình phải đi tìm Harry nhận lỗi, nhưng bản tính kiêu căng đã theo cô mười bốn năm nay làm sao có thể nói bỏ là bỏ chứ?
"Tao muốn gặp nó". Cuối cùng, Jessica chịu xuống nước, buồn bã mà thành thật thú nhận với Pansy, khiến cái đuôi mèo của Harry liền vẫy đến hạnh phúc.
Ôi Merlin ơi, ôi ông bà tổ tiên cha mẹ ơi, Jessy nhà tôi muốn gặp tôi rồi!!!
Pansy khẽ mỉm cười, hài lòng nói. "Vậy thì mày còn chờ cái gì nữa? Mau đi gặp nó đi"
"Nhưng nếu nó vẫn giận tao thì sao?". Jessica lo lắng nói. "Hay tệ hơn nữa, lỡ nó không muốn quay lại mà dứt khoát chia tay luôn thì tao biết sao đây Pan?"
Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, Jessica không biết mình sẽ phải làm gì nữa.
Từ rất lâu rồi, trong tim ta đã mang theo bóng hình của người như một hạt giống. Ta dùng nhiều năm tình yêu thầm kín của mình để chăm sóc cho hạt giống đó, nhưng thật ra chính sự dịu dàng và ngọt ngào của người mới là thứ khiến cho thứ giống