Hạt mưa ngày ấy - Chương 02.02
Hương Ly cầm chiếc khăn. Hành động dịu dàng này hình như rất thân quen…
“Nhưng…đây là đâu vậy?”
“Đây là chỗ của chúng tôi!”
“Chúng tôi? Tức là cậu và cậu Hoàng Vũ kia?”
“Không, nhóm chúng tôi đông lắm, chục người chứ không ít!”
“Nhóm gì?”
“Cậu đừng nên biết thì hơn, cậu là một nữ sinh của một ngôi trường tốt, biết chúng tôi để làm gì?”
“Trường tôi ai cũng bắt nạt tôi, tốt gì chứ!”
“Bắt nạt là còn nhẹ chán đấy, trường tôi toàn côn đồ khéo thấy người bị bệnh mắt thế này như cậu chắc là không để cậu yên đâu.”
“Vậy…các cậu là côn đồ à?” – Hương Ly ngờ ngợ nhìn Thiên Duy. Cậu ấy nhìn hiền như vậy mà.
“Thực ra, côn đồ thì chỉ dùng cho Hoàng Vũ thôi, nhưng nhiều đứa lại hùa theo cậu ta.”
“Chắc cậu ấy khoẻ nhất và cũng là nhóm trưởng chăng?”
“Không! Khoẻ nhất và nhóm trưởng là người khác, không phải là cậu ta!”
“Thế thì là ai?”
“Cậu thực sự không thể nhớ gì à?”
“Không…”
“Vậy thì cậu đừng có biết nữa! Mà kể cũng lạ, nhóm chúng tôi lẽ nào các cậu không biết?”
“Không biết…”
“Không biết thì thôi đi!” – Thiên Duy không nói nữa, đứng dậy.
“Thiên Duy!” – Ly bỗng níu áo cậu lại – “Hãy cho tôi về nhà được không?”
“Cậu còn muốn về ngôi nhà đó sao?”
“Tôi còn biết đi đâu…?” – Cô buồn rầu.
“Vậy thì đợi đó đi, cậu có dây mơ rễ má với Hoàng Vũ nên hãy để cậu ta quyết định việc này. Tôi sẽ đi gọi cho.” – Thiên Duy quay mặt bước ra ngoài.
Bóng cậu khuất sau cánh cửa. Trong lòng Hương Ly như nghẹn đắng lại một điều gì đó, cậu ấy là ai? Sao cậu ấy biết mình mà mình không biết cậu ấy? Cậu ấy thật dịu dàng, tốt bụng, chắc hẳn phải mang trong mình nhiều điều đau đớn lắm mới làm bạn với kẻ côn đồ như tên Hoàng Vũ kia. Và chắc còn nhiều người nữa cô không biết, nhưng có thể họ biết cô…
“Cô đang cố nhớ ra chúng tôi là ai sao?” – Giọng nói lạnh lùng sắc nhọn lại vang lên.
Cô ngẩng lên. Hoàng Vũ đã đứng trước mặt cô từ lúc nào, chiếc áo khoác đen bay trong cơn gió lạnh vừa thổi khiến cho cậu càng giống một ác quỷ có đôi cánh đen. Đôi mắt cậu rất đẹp, nhưng dường như nó đang nhìn vào một nơi nào đó chứ không phải nhìn vào cô. Cậu nói đúng, cô đang cố nhớ ra cậu là ai trong quá khứ của mình. Nhưng càng nhìn cậu thì cô chỉ thấy có bóng đen chứ không nhớ ra được cái gì cả.
“Đừng nhìn tôi như thế, ánh mắt của cô làm tôi sợ đấy!”
“Ánh mắt của tôi…”
“Cô bị mù còn gì? Con mắt còn lại của cô lại khiến cho tôi cảm thấy ghê rợn hơn bao giờ hết!”
“Tôi…”
Hoàng Vũ không nhìn mắt cô nữa, nhìn sang phía bên phải thì thấy trên tóc cô cài một bông hồng. Bỗng dưng quá khứ ngày xưa hiện về trong đầu cậu. Hôm đó, khi tưới nước vườn trường cô đã cài một bông hoa lên mái tóc, và giờ có lẽ đã thành thói quen của cô rồi.
Ánh mắt Hoàng Vũ như rực lửa. Cậu ghét, ghét nhớ lại ký ức đó! Ghét nhớ lại những gì thuộc về cô! Cậu cúi xuống, đặt mạnh tay lên vai cô:
“Cô muốn về đúng không?”
“Phải…” – Giọng cô yếu ớt.
“Vậy thì tôi giao cho cô điều kiện: về bảo gã mà cô gọi là bố trả cho tôi đúng số tiền mà hắn đã nợ tôi, đúng 3 ngày nữa tôi sẽ gặp cô và nhận tiền. Nếu như hắn không trả tiền cho tôi thì tôi sẽ cho cả gia đình hắn, và cả cô không có chỗ để sống!” – Hoàng Vũ hét lên – “Đừng khinh tôi, tôi dù 16 tuổi nhưng tôi không phải là người tốt bụng thánh thiện như cô đâu!”
Tay Hoàng Vũ nắm chặt vai cô đau nhói. Cô run lên:
“Tôi…tôi sẽ bảo bố mình…”
“Và một điều nữa…”
“Điều gì?”
“Đừng để tôi nhìn thấy ánh mắt của cô!” – Nói rồi bỗng nhiên cậu nghiêng người về phía bên phải.
Trước mắt cô lại chẳng thấy ai nữa.
“Hoàng…Hoàng Vũ, cậu ở đâu vậy?”
“Hãy luôn để tôi đứng bên phải cô, tôi ghét chạm phải ánh mắt của cô!” – Giọng Hoàng Vũ vang lên càng bí ẩn và khó hiểu – “Thiên Duy, đưa cô ta về hộ tôi!”
Thiên Duy xuất hiện, dẫn cô ra ngoài. Cô đi thật nhanh không dám ngoái đầu lại, cô sợ nhìn thấy chàng trai ác quỷ ấy. Lời nói của anh vẫn cứ vang trong tai cô, cô thực sự hoàng sợ.
“Cậu ta lại thô lỗ với cậu đúng không?” – Giọng Thiên Duy ấm áp khi đội cho cô cái mũ bảo hiểm.
“…”
“Hoàng Vũ luôn là người như thế rồi, rồi cậu sẽ quen thôi. Lên đi.” – Thiên Duy chỉ vào chiếc xe máy của mình.
“Cậu…cậu đi xe máy?”
“Chúng tôi không có khái niệm 18 tuổi mới đi xe máy đâu. Sao? Sợ cảnh sát bắt à? Cậu trông tôi thế này thì giống 16 tuổi không?”
Hương Ly nhìn cậu. Đúng là trông cao lớn như thế thì Thiên Duy không sợ cảnh sát là phải. Dẫu sao cô cần phải về gấp, mặc kệ vậy. Chiếc xe máy của Thiên Duy phóng vút về phía trước.
“Tại sao Hoàng Vũ lại thô lỗ như vậy?” – Bỗng Hương Ly hỏi.
“Cậu muốn biết ư?”
“Nếu không thể biết tôi cũng không cần đâu.”
“Nếu muốn tôi sẽ nói cho cậu!” – Thiên Duy vừa lái xe vừa đáp.
“Cậu nói đi.” – Hương Ly rất tò mò.
Tiếng Thiên Duy nhẹ nhàng trong gió:
“Trong nhóm chúng tôi, Hoàng Vũ là kẻ độc ác và nguy hiểm nhất. Bất cứ ai cũng sợ cậu ta. Thực ra cậu ta là một thiên tài, học rất giỏi và cực kỳ thông minh…”
Thiên tài? Sao quen quá vậy?
“Nhưng hoàn cảnh của cậu ta đáng sợ hơn cả hoàn cảnh của tôi và mẹ tôi.”
“Sao? Đáng sợ hơn? Mẹ cậu như thế mà còn có người đáng sợ hơn à?”
“Mẹ tôi dù thảm hại nhưng vẫn còn sống, còn mẹ Hoàng Vũ thì chết rồi. Cho đến khi lúc sắp lên cấp II cậu ta mới biết một điều kinh khủng mà điều đó đã thay đổi hoàn toàn cậu ấy…”
“Điều đó là gì?”
“Cậu có đủ bình tĩnh để nghe không? Chính điều này mà không chỉ có bố cậu mà hình như cứ thấy ông bố nào cậu ta cũng hận.”
“Nghĩa là…” – Hương Ly tái mặt đi.
Cô đã đoán được “điều kinh khủng” ấy là gì.
3)“The Boys Of Darkness” và trận bóng đá
Hương Ly lầm lũi bước vào nhà, im lặng vì biết cô sẽ bị mắng ngay sau đó. Quả nhiên bà “mẹ” nhìn thấy cô đã sừng sỏ:
“Mày còn vác mặt về à!!!?? Sao không ở lại đó luôn đi?”
“Họ muốn con về nói với bố…”
Gã đàn ông sống dở chết dở trên giường bỗng ngồi bật dậy, hỏi:
“Chúng nó nói gì?”
“Bố phải…” – Cô không dám nói hết.
“Trả tiền đúng không?”
“…”
“Nếu không trả thì chúng nó sẽ không tha đúng không?”
“Vâng…” – Hương Ly đáp rất nhỏ.
Gã đàn ông điên tiết đạp một phát vào cái ghế trước mặt khiến nó đổ rầm. Hắn rít lên:
“Khốn kiếp, lũ đó chỉ vì có một thằng thủ lĩnh miệng còn hôi sữa mà đã lên mặt thế sao?”
“Thủ lĩnh?”
“Thằng áo đen mà đã đưa mày đi ấy, tao nghe nói nó là một côn đồ thứ thiệt, trông cái mặt non choẹt thế mà dụ dỗ được bao nhiêu tên đồ đệ to xác đến đánh tao nhừ tử thế này đây. Có mỗi tí tiền mà cũng phải đòi!”
Bà vợ bỗng tức giận quát:
“Tí tiền??? Tí tiền của ông cũng lên đến chục triệu rồi đó!!”
“Bà thì biết gì mà nói? Vậy bà đi lo cho tôi chục triệu đó đi rồi hãy lên mặt dạy bảo tôi!”
“Chính ông chơi bài chơi bạc lại còn đổ cho tôi à?”
“Bà ngày nào chẳng đi theo tôi, bà còn nghiện chơi hơn tôi!” – Rốt cuộc hai vợ chồng cãi nhau om sòm.
Hương Ly đành phải can ngăn:
“Bố mẹ đừng cãi nhau nữa, giờ phải lo được tiền cho anh ta trong vòng 3 ngày thôi.”
“3 ngày!!!??” – Ông “bố” hét lên.
Những tưởng lão ta sẽ lại nổi khùng lên nữa nhưng không ngờ hắn bình tĩnh lại rồi dịu dàng một cách lạ thường:
“Để tao nghĩ đã, mày vào nấu cơm đi.”
“Vâng!” – Hương Ly ngạc nhiên thực sự trước ông bố cục tính tự dưng lại nhẹ nhàng đến vậy.
Sau một đêm mưa, trời sáng nắng rất đẹp. Đang là mùa đông nên vẫn có gió lạnh nhưng hôm nay trời đã ấm áp hơn. Từng giọt nắng nhẹ nhàng rơi qua lá xuống bờ vai, gió thổi hát vang bên tai khiến cô nữ sinh ấy thêm nhẹ lòng hơn.
Sân trường Trung học phổ thông H. lúc nào cũng rộn rã tiếng cười của các nam nữ sinh. Họ đang mải đùa nhau trước giờ vào lớp nên cũng quên cả việc “ma nữ” Hương Ly đã đến từ lúc nào, nếu không chắc cô lại bị trêu một trận nữa. Hương Anh chạy tới đón bạn:
“Hương Ly, chào buổi sáng!”
“Ô Hương Anh, cái ô của cậu…”
“Ô của tớ à? Không sao, mai mang cho tớ cũng được.”
“Nhưng mà…” – Hương Ly ngập ngừng – “Nó đã bị mẹ tớ làm hỏng…”
Hương Anh hơi bất ngờ nhưng vẫn mỉm cười vì cô biết rõ tính “mẹ” của Hương Ly:
“Không sao, ô đó cũng cũ rồi tớ không cần nữa. Cậu đừng để bụng. Mà hôm nay Ly có vẻ nói nhiều rồi nhỉ, mặt mũi tươi tỉnh hơn, có chuyện gì à?”
“À thì…Không có chuyện gì đâu!” – Hương Ly ngồi xuống gốc cây, giở sách ra đọc.
Hương Anh nhìn bạn. Rõ ràng Hương Ly có sự thay đổi, mọi khi cô luôn lạnh lùng không hé răng nói một câu kia mà. Dẫu là cô vẫn không vui vẻ hoạt bát như ngày xưa nhưng cũng đủ để Hương Anh cảm thấy vui rồi. Giá như bố mẹ thật của Ly đang ở đây thì họ cũng sẽ vui lắm…
Giá như, Hương Anh có thể nói cho họ biết Hương Ly đang ở đây. Hương Anh hoàn toàn liên lạc được với bố mẹ Hương Ly.
Nhưng, cô không thể…
Bỗng một nhóm nữ sinh ngồi gần đó nói to oang oang:
“Ê chúng mày nghe tin gì chưa? Hôm nay đội bóng trường mình thi với đội bóng nhóm trường B. đấy!”
“Trường B. á? Đừng có nói với tao là thi với đội BOD đấy nhé!”
Đội BOD ư? Hương Ly giật mình lắng nghe.
“Còn đội nào nữa! Tao khiếp trường đó lắm, toàn học sinh cá biệt cả, nhất là bọn BOD nhưng chả hiểu sao chúng nó giỏi bóng đá lắm.”
“Ái da, đó là nhờ Prince hết đấy!”
“Ừa ha, có mỗi thằng Prince là giỏi bóng đá thôi, chắc nó dạy cho cả lũ.”
“Ai cũng giỏi mà, nhóm đấy còn có 3 chàng đẹp trai kinh, dù chúng nó nhỏ tuổi hơn tụi mình ấy nhỉ?”
“Xời ơi giỏi, đẹp trai nhưng toàn lũ côn đồ!” – Một đứa nguýt dài.
“Gớm mày, mày thử xem đi, fan nữ của ba thằng Prince, Angel và Devil viết ra được thành quyển rồi đấy. Còn thằng Singer, Happy chả đẹp trai gì nhưng chúng nó tài năng, fan cũng một đống. Mấy thằng khác chả tài cán gì cả, toàn đi theo 5 thằng đấy là chính!”
“Đi theo chúng nó hư hỏng hết thôi. Tốt hơn hết là mình đi cổ vũ trường mình đi!”
“Ừ đi thì đi, giờ chuẩn bị cái đã.” – Nhóm nữ sinh đứng lên đi khỏi.
Hương Ly đã nghe toàn bộ đầu cuối câu chuyện. Cô lại nhớ lời Thiên Duy nói hôm qua:
“Vậy thì cậu đừng có biết nữa! Mà kể cũng lạ, nhóm chúng tôi lẽ nào các cậu không biết?”
“Không biết…”
“Không biết thì thôi đi!” – Thiên Duy không nói nữa, đứng dậy.
Hương Anh vỗ vai bạn:
“Nè, nghĩ gì vậy Ly?”
“BOD là ai?” – Đột nhiên Ly lên tiếng.
“Hả?” – Hương Anh trố mắt ra một hồi – “À cậu vừa nghe mấy con kia nói chuyện hả? Cậu không biết BOD sao?”
Lắc đầu.
“Thực ra tớ cũng chưa nhìn mặt nhóm đó bao giờ, vì tớ nghe nói trường đó toàn học sinh cá biệt tớ sợ lắm. Nhưng danh tiếng BOD có lẽ lan sang đây lâu lắm rồi, tớ nghe tụi nó kể mà cũng hình dung ra. BOD là viết tắt của “The Boys Of Darkness” nghĩa là “Những chàng trai của bóng tối” đấy. Nghe cái tên kêu chết đi được! Nhóm này có 11 người và mỗi người lại có chục thằng đệ tử đi theo, đa phần là lũ xã hội đen già khụ, còn trong nhóm thì toàn 16-17 tuổi thôi.”
“16-17 mà đã ghê gớm vậy à?”
“Chứ sao, chúng nó không phải là giết người cướp của nhưng cũng thuộc dạng côn đồ rồi. Suốt ngày bỏ học, đánh nhau, cãi thầy cô giáo. Thầy cô trường đó sợ tụi này lắm nên cũng làm ngơ thôi không thì chuốc vạ vào thân. Nhất là 5 thằng đầu đàn, hư hỏng thôi rồi, nhưng chúng nó là linh hồn của nhóm, nếu không có thì chắc nhóm đó tan rã từ đời tám hoành nào rồi ấy.”
“5 thằng nào?”
“Thì mấy đứa kia vừa nói đấy, tớ chả biết tên họ chúng nó là gì, chỉ nghe cái biệt danh mà lũ con gái gọi thôi. Thằng cầm đầu tên là Prince, kêu chưa, hoàng tử cơ đấy. Mà kể ra chắc thằng đó hoàng tử thật, nghe nói rất đẹp trai và đá bóng cực giỏi. Tiếp theo là Angel. Ây da bạn này thì còn đỡ, tớ cũng chả dám biết mặt đâu nhưng nghe bảo đẹp trai nhất nhóm, lại hiền lành, không bắt nạt ai, giống như thiên thần vậy. Thứ ba là thằng nổi tiếng du côn trong nhóm: Devil. Chắc vì