Hạt mưa ngày ấy - Chương 02.04
(5) Chỉ thuộc về quá khứ
Hương Ly giật mình chưa kịp hiểu gì thì đã thấy Tú Phong cúi xuống khiến cô đỏ bừng mặt. Cậu…cậu ta định làm gì vậy chứ? Hương Ly sợ hãi vội quay mặt nhìn đi chỗ khác, nhưng Tú Phong đã trừng mắt:
“Nhìn thẳng ra đây!”
Cô buộc phải quay lại nhìn cậu, mái tóc vén sang để lộ con mắt tuyệt đẹp sáng long lanh. Trong màn đêm chỉ có vì sao đang chiếu ngoài kia, trông Hương Ly xinh đẹp như một ngôi sao sáng nhất với gương mặt hồng hào, làn da mịn màng trắng trẻo, bờ môi hồng quyến rũ như đang thôi miên người khác. Nhất là con mắt ấy, nó thật đẹp nhưng sao có cái cảm giác rất đáng sợ giống bị hút vào đấy vậy.
Hương Ly thấy Tú Phong nhìn mình với ánh mắt lạnh lẽo thì run run:
“Tú…Tú Phong…”
Gương mặt đáng yêu ban nãy của Tú Phong đã chuyển sang lạnh băng đáng sợ, cậu nói nhẹ như gió:
“Biết vì sao tôi phải chịu vết thương này không?”
Cô lắc đầu.
“Cũng vẫn vì bóng đá, và sau đó lại đỡ thêm quả bóng cho cậu nữa.”
“Cậu yêu bóng đá đến mức bị thương…?”
“Tôi yêu bóng đá là vì ai, cậu biết không?”
“Vì ai…? Chắc là vì người mà cậu rất yêu quý?” – Đôi môi cô run rẩy không biết nói gì hơn.
Tú Phong uất nghẹn trong người, hai ánh mắt như loé lên những tia chớp.
Cậu có thể học không giỏi, không có tài tiếp thu bài học như các bạn khác, nhưng trí nhớ của cậu thuộc loại siêu đỉnh. Đến Hoàng Vũ cũng không thể nhớ được hết tất cả những gì là kỷ niệm với Hương Ly, nhưng cậu thì nhớ hết, nhớ đến mọi giây phút được gặp cô ngày ấy.
Cô là người bạn luôn ở bên cậu, không bao giờ chê bai việc cậu học dốt cả. Chính cô đã hướng cậu đến một tương lai sáng hơn, không cần phải áp lực quá chuyện học toán, học văn mà hãy cứ đi theo ước mơ của cậu. Cậu đã nhận ra tài năng của mình vẫn có ở môn thể thao nên cậu đã đi theo bóng đá. Cậu có được ước mơ của mình, đều là nhờ cô.
Nhưng khi cô bỏ rơi cậu, cậu đã hận cô vô cùng.
Cậu nhớ hôm đó, khi cô tỉnh lại thì cô nói cô không biết cậu là ai cả và cứ thế cô đi theo hai con người xa lạ ấy để làm con gái họ, thậm chí chẳng biết bố mẹ thật của cô đang đau đớn trong bệnh viện vì tai nạn kinh hoàng. Cậu quên làm sao được ngày đấy cậu đã cố gắng níu tay cô nói: “Hương Ly, cậu ở lại với chúng tớ đi!” mà cô vẫn cứ trơ ra như một tảng đá, cô lạnh lùng giật tay cậu và rồi bóng dáng cô khuất xa đi. Cậu không còn ai ở bên cậu bởi sau đó cha mẹ cậu ly dị. Cậu thất bại là coi như gục ngã hoàn toàn, cậu bị chê là học dốt nhưng chẳng ai đỡ cậu dậy nữa, chỉ có Thiên Duy nhưng sự suy sụp của mẹ Thiên Duy cũng đã khiến cậu bạn này gục ngã theo, để rồi kéo cả hai đến với BOD. Cậu đã trở thành học sinh cá biệt của một trường cá biệt, thành trùm sò lạnh lùng của một nhóm học sinh ám ảnh biết bao thầy cô giáo trường khác, cậu bị rất nhiều người mắng nhiếc, thất vọng,…đều chỉ vì ngày đó cô rời bỏ cậu, rời bỏ những người bạn đã thân quen suốt một thời tiểu học, rời bỏ gia đình thân thương của cậu để đến nơi xa lạ.
Và rồi, số mệnh đã cho cậu gặp lại cô thế này! Gặp lại cô khi ký ức của cô đã bị mất. Hồi đó cậu còn nhỏ, biết cái gì là “mất trí nhớ” đâu?
Cô chẳng nhớ gì cả nữa!
Cô chỉ quan tâm cho cái gia đình giả của cô!
Suốt bao nhiêu năm nay, cậu đã sống trong cái vỏ bọc lạnh lùng này, vậy mà cô đã khiến cậu lại biết đỏ mặt, xấu hổ, tức giận,…Chỉ có thể là cô! Sao lúc nào cũng chỉ có thể là cô?
Cậu ghét cô, ghét vì không thể xoá được hình ảnh của cô. Cô vẫn đang nằm đây, ngay trước mặt cậu, với con mắt dịu dàng long lanh y hệt mười năm về trước lần đầu tiên cậu gặp cô, với mái tóc dài mượt mà luôn dùng làm vũ khí phòng vệ mắt cho cô, và với đôi môi ngọt ngào đã từng thơm cậu một cái thật là đáng yêu…
Nhưng, Hoàng Vũ đã hôn cô.
Nhớ lại cảnh đó, Tú Phong giận hơn bao giờ hết! Trong một giây không suy nghĩ, cậu cúi sát xuống…
“Hương Ly, phòng cô đã được chuẩn bị xong rồi, đi ngủ đi!” – Bỗng có tiếng gọi vang lên ở ngoài cửa.
Tiếng Tú Bình làm cho Tú Phong giật mình, cả Hương Ly cũng vậy. Suýt nữa cậu đã…Cậu đứng lên, còn cô cũng xấu hổ vội vàng ngồi dậy đi ra phía ngoài. Cậu nhìn theo, buông một tiếng thở dài lạnh ngắt. Hương Ly của ngày xưa, đã không thể trở lại nữa rồi.
Bởi vì, cô sẽ là mẹ kế của cậu!
Bầu trời buổi sáng mùa đông lúc nào cũng lạnh lẽo, đầy mây và gió thổi se buốt. Hương Ly dậy, cô nhìn ra cửa sổ. Còn đâu khu vườn đơn giản xinh đẹp của cô nữa? Chỉ còn khu vườn rộng lớn với đài phun nước, cây hoa rất đẹp nhưng sao lạ lẫm quá. Cô chợt ôm đầu, hành động hôm qua của Tú Phong rốt cuộc là tại sao? Rõ ràng là cậu ấy đang rất bình thường, thậm chí có phần vui vẻ tự dưng lại hầm hầm như thế.
Cô mặc quần áo bước ra chuẩn bị đi học. Đúng lúc Tú Phong cũng vừa đi trên tầng xuống. Cậu thậm chí còn lạnh lùng hơn trước, chỉ nhìn cô lướt cái rồi định đi luôn.
“Tú Phong, vết thương của cậu…” – Cô gọi cậu lại.
Giọng nói ấy, sao vẫn cứ quen thuộc đến thế?
Tú Phong khẽ nhắm mắt, rồi lại bước đi, vô tình đến tàn nhẫn.
Nhưng cô vẫn cất giọng nói dịu dàng:
“Hôm qua nếu như khiến vết thương này làm sao thì cho tớ xin lỗi, nhưng tớ vẫn muốn biết cậu thay băng chưa?”
Tú Phong đứng lại, hừ một tiếng rồi quay lại:
“Từ nay, hãy coi như chúng ta không ở một nhà đi!”
“Tại sao?”
“Không biết sao, tôi rất ghét ở với con gái đấy. Và thứ hai, tôi lại càng ghét cô hơn vì cô dám thay thế vị trí của mẹ tôi.” – Giọng Tú Phong khác hẳn hôm qua, lạnh lùng mà cay độc.
“Tôi xin lỗi, nhưng…”
“Tôi không có lỗi mà cô xin. Rồi cô sẽ phải biến mất khỏi nhà tôi, tốt hơn hết đừng có ra vẻ thân thiết với tôi nữa.” – Cậu quay nhanh đi ra đường.
Hương Ly chạy đuổi theo:
“Nhưng dẫu sao tôi đã chữa vết thương cho cậu, cậu vẫn ghét tôi sao?”
Tú Phong giật tay ra khỏi bàn tay cô đang giữ lấy cậu:
“Cô biết tôi là ai không?” – Cậu lừ mắt, chỉ vào cái huy hiệu được cài trên áo có chữ BOD.
“Cậu là…” – Cô hơi run – “…Nhóm trưởng BOD…”
“Phải, nhóm trưởng đấy! Nhóm trưởng của một nhóm mà tất cả học sinh trường H. ghê tởm đấy. Vì thế cô đừng bao giờ mong tôi không ghét cô, trường cô ghét chúng tôi thì tất nhiên chúng tôi cũng thế. Còn vết thương này, là vì cô bám tôi dai quá nên tôi buộc phải để cô động vào, nhưng mà sau đó tôi bỏ ra rồi, cái thứ thuốc ấy chỉ làm tôi buồn nôn, cô nghe rõ chưa?” – Tú Phong lạnh lẽo nói từng chữ như đâm vào trái tim Hương Ly, cô biết cậu không nói thật nhưng đúng là…
…Gương mặt của cậu tối qua khiến cô quên đi mất cậu là ai…
“Ê Tú Phong, Hương Ly, hai đứa chưa đi học à?” – Bỗng có giọng nói quen thuộc vang lên đằng sau.
Cả hai quay lại, đó là “bố” của Hương Ly.
Gã đàn ông nở nụ cười giả lả, bước đến vờ hỏi han Ly:
“Con gái, ở nhà Tú Bình vui không?”
“Dạ có…”
“Thế sao mặt buồn thế? Vui lên đi nào!”
“Nhưng bố tìm con làm gì? Bố đi nộp tiền cho Hoàng Vũ chưa?”
“Bố đang định nói đến việc đó đây. Bố chẳng biết cậu ta ở đâu nên con đưa tiền cho cậu ta hộ bố nhé!” – Ông ta đặt vào tay Ly một phong bì dày cộp rồi chuồn nhanh.
Hương Ly hoang mang với phong bì trên tay. Cô sẽ đến trường B. ư? Lũ học sinh trường B. liệu có để một nữ sinh “chột” đến từ trường H. là cái trường “không đội trời chung” với họ? Nghĩ đến cảnh lũ con gái đứng đó khinh miệt, lũ con trai đầu gấu xông vào khiến cô rùng mình…
Cô ngẩng lên nhìn Tú Phong, gương mặt cậu không biểu lộ một chút cảm xúc. Lời nói lại bị nuốt vào cổ họng, cô không dám nhờ cậu, chỉ đành cúi đầu bước đi.
Tú Phong nhìn theo cô, cảm xúc băng lãnh lại dao động.
Cậu đã quá tức giận nên mới nói cô như thế, nhưng nếu để cô một mình đến trường B. chẳng khác nào tiến vào hang cọp sao? Dẫu gì thì cô cũng là bạn cậu, không phải bây giờ nhưng mà là ngày ấy…
Tú Phong tiến lên, nắm lấy cánh tay cô:
“Đi với tôi!”
Trường B.
Trái ngược hẳn với ngôi trường H. xanh sạch đẹp, yên tĩnh chỉ có tiếng chim hót du dương, sân trường B. mới sáng ra đã toàn các âm thanh hỗn loạn. Toàn là cãi nhau, nói tục, hét, cười rú, rồi bật nhạc to chẳng có ý tứ gì. Đang là mùa đông nên học sinh mặc gì cũng được, màu sắc chói loá khắp sân trường. Cái sân thì toàn rác, cây cối cũng bị bẻ tứ tung, tường trắng mà bẩn hết. Học sinh từ con trai đến con gái đều thật đáng sợ. Con trai xăm trổ, tóc dựng nhìn rất đầu gấu ăn chơi còn con gái trang điểm loè loẹt “tóc xanh mỏ đỏ” nhìn đã biết vừa điệu đà vừa đanh đá, lại gần là “tiêu” ngay.
Thấy cảnh tượng đó Hương Ly phải run sợ, nép mình đằng sau thân hình to lớn của Tú Phong.
“Ê Prince đến rồi kìa!” – Một đứa hét lên.
Cả trường càng thêm náo loạn, mặc cho thầy cô giáo gọi tập trung đến khản cả cổ. Tú Phong luôn vậy, nằm trong bộ ba hot boy của trường và là trưởng nhóm BOD nên cậu rất chi là nổi tiếng dù ai cũng chỉ ngắm cậu từ xa.
“Hôm nay Prince đẹp trai quá, không biết hết đau vai chưa nhỉ?”
“Tại trận bóng tuần trước làm cậu ấy ra nông nỗi đó, nên trận hôm qua vắng mất, ghét thật!”
“Không sao, đau vai vẫn đẹp. Prince đúng là hoàng tử mà!”
“Prince no.1!”
Cậu vẫn hờ hững đi vào cho đến khi một thằng con trai nhìn thấy Hương Ly:
“Ê kia là ai hả chúng mày?”
“Trời! Hôm nay tao không bị đau mắt chứ?”
“Prince dẫn theo một cô gái, mặt trời mọc đằng tây rồi!”
“Prince nổi tiếng…dị ứng gái mà!”
“Nhưng chúng mày ơi, con bé đó là Hương Ly trường H. đấy.”
“Mày nói gì? Con mù trường H. á????” – Nhiều đứa hét lên.
“Nhìn đi, chắc chắn 100% luôn, ai chứ con này không lẫn vào đâu được. Nó ình là ai mà đòi đi cùng Prince vào trường chúng ta? Chúng mày, ta có khẩu hiệu đập chết đứa nào trường H. vào đây mà, phải thanh toán con bé đó ngay!”
“Phải đó, tao nghe nói trường H. cũng chả cần con này, một con chột mắt chỉ đáng ghê tởm thôi. Prince, hãy tránh xa con bé đó ra!” – Lũ học sinh không chịu được nữa, chồm chồm lao tới.
Hương Ly sợ hãi khi thấy những con thú dữ đó lao vào như đang khát máu. Dù mọi khi cô rất thờ ơ, vô tâm nhưng cô cũng có cảm xúc của mình, trước bọn học sinh như thế không sợ sao được?
Nhưng cánh tay ấy đã che chắn cho cô:
“Ai đụng vào Hương Ly thì đừng có trách!”
“Nè Prince, mày bị bùa mê thuốc lú ở đâu mà bảo vệ nó thế? Cái khẩu hiệu “đập chết trường H.” cũng là mày và BOD nghĩ ra mà, sao mày lại bênh nó?” – Một thằng con trai có vẻ lớn tuổi nhất trường (lớp 12) sừng sỏ.
“Tao không bênh, nhưng chúng mày đừng có mà làm càn ở đây!” – Tú Phong lạnh lùng bắt đầu trở lại đúng nguyên hình của trưởng nhóm BOD.
“Ê thằng nhãi, mày đừng quên mày kém tao đến 2 tuổi, mày còn thuộc dạng bé nhất trường này đấy.”
“Vậy mày đừng có cậy lớn nhất trường mà lên giọng, thế là hèn đấy Hiệp ạ! Trông mày tên Tuấn Hiệp mà chả thấy “hiệp” tẹo nào.” – Tú Phong thờ ơ, giọng khích bác.
Tuấn Hiệp điên tiết:
“Mày…”
Nhưng một đứa con gái giữ cậu ta lại:
“Đừng làm thế, Prince không võ vẽ như Devil nhưng cú đá của nó đủ làm gẫy răng mày đấy.”
Tuấn Hiệp nghiến răng, buộc phải dừng tay, hầm hầm nhìn Tú Phong. Cậu ta nổi tiếng là đứa học sinh hư hỏng gần như nhất của trường, nhưng cậu ta ganh ghét BOD và cực kỳ ghét Tú Phong. Chẳng hiểu sao người học giỏi, được ái mộ như Hoàng Vũ cậu ta không ghét mà cậu ta chỉ ghét Tú Phong – con người ngang tàn, lạnh lùng mà cũng thâm hiểm. Có lẽ vì Tú Phong đá bóng rất giỏi, mà con trai