Hạt mưa ngày ấy - Chương 02.10
(11)Hoàng tử của gió
Một ánh sáng chiếu qua khe cửa sổ của căn phòng tối om. Hương Ly dường như rất thính với ánh sáng, cô giật mình tỉnh dậy, đầu cô lại đau như búa bổ, con mắt bên phải nhói đau dữ dội. Bông băng trên mắt bị tuột ra nên cô bị đau là phải, phòng tối, cô lại chỉ có một ánh mắt nên càng khó nhìn, cô quờ quạng tay để lại bông trên mắt. Tự dưng cô tủi thân quá, con mắt này lúc nào cũng phải che giấu như thế này…
Nhưng cô nhận ra chuyện gì ngay. Rốt cuộc tại sao cô lại ở cái nơi tối hơn cả tối thế này? Cô đang đi đến trường mà…
Cô giật mình nhớ ra Tú Phong, vội nhìn ra bên cạnh thì thấy cậu đang nằm đó ngất lịm đi. Có vẻ như cậu không tỉnh được vì vừa một trận đánh nhau lại bị xịt thuốc mê thì cứ mê man đi là phải. Cô lay gọi cậu:
“Tú Phong, tỉnh lại đi!”
Nhưng cậu dường như không nghe được tiếng gọi của cô. Cô vội nâng đầu cậu lên để cậu dễ thở hơn và thuốc mê dễ bay hết đi thì thấy bên cổ cậu có một vệt máu dài. Cô hoảng hốt gọi cậu to hơn, nhưng mọi thứ vẫn chẳng như cô muốn.
“Đừng có gọi nữa, nó chết rồi mày không phải gọi đâu!”
Hương Ly ngẩng lên thì thấy từ trong bóng tối bước ra một chàng trai cao lớn, áo quần xộc xệch bị rách nhiều chỗ, mặt và người vương máu khiến run sợ. Chàng trai đó tiến lại gần và cuối cùng cô đã nhận ra đó là ai.
“Tuấn…Tuấn Hiệp!”
“Ngạc nhiên lắm đúng không? Chúng mày nghĩ để tao xuống phòng hiệu trưởng là xong à?”
“Anh! Anh đã làm gì Tú Phong?”
“Còn làm gì nữa? Nó tỉnh dậy trước mày và định cho tao mấy quả nữa cơ, thế là tao phải cho nó một gậy gãy cổ thôi.” – Tuấn Hiệp giơ cây gậy khá to lên.
Hương Ly giận dữ hét lên:
“Đồ hèn, chính anh đã gây sự trước anh còn làm thế với cậu ấy à???”
“Tao gây sự trước? Haha con này mày giỏi, mày bảo vệ thằng này ghê quá nhỉ? Tao gây sự đấy, tao thích thế đấy! Vì tao ghét hai đứa chúng mày, tao cực kỳ ghét chúng mày, tao muốn chúng mày biến mất khỏi trường tao, khỏi cuộc sống của tao.”
“Tú Phong đã làm gì mà anh ghét cậu ấy đến vậy?”
“Làm gì ư? Mày nhìn đi!”
Tuấn Hiệp kéo cổ áo để lộ một vết sẹo trên cổ.
“Đó là do cú đá của nó!” – Tuấn Hiệp điên tiết.
“Không…không phải.”
“Còn không phải ư? Mày đã ở trường B. thì nên hỏi xem nó đã làm gì với tao đi! Nếu như Hoàng Vũ không ra can thì liệu nó có đánh chết tao không? Mày bênh nó làm gì? Vì nó đẹp trai, nó là hoàng tử à? Mày chết mê chết mệt nó à? Hô hô mày nhầm rồi, nó là kẻ thù không đội trời chung với tao từ hồi cấp II rồi, tao sẽ băm vằm nó ra bất cứ lúc nào!”
Hương Ly không tin nổi nữa, hai tay cô rụng rời buông Tú Phong ra. Cô sợ, cô ghê sợ cậu. Cô không ngờ cậu lại là người như thế, đối xử như thế với Tuấn Hiệp.
“Nói cho tôi biết đi, tôi không hiểu gì cả!” – Cô khẩn khoản.
“Muốn biết thì đi với tao!” – Tuấn Hiệp chìa tay ra.
Hương Ly sợ bàn tay ấy, nhưng cô không dám ở lại với Tú Phong nữa. Cô nắm tay Tuấn Hiệp định đứng dậy.
“Đừng đi!” – Bỗng cánh tay kia của cô bị giữ chặt lại.
Cô không quay lại. Cô biết người đang níu giữ cô là cậu…
“Hương Ly, cậu tin hắn ta, không tin tôi sao?”
Cô cắn chặt môi, không, cô không muốn tin cậu. Cô nhìn vết sẹo trên cổ Tuấn Hiệp, lại càng ghê sợ hơn.
“Nó không thèm tin loại khốn kiếp như mày đâu, mau buông ra!” – Tuấn Hiệp dùng sức định kéo Hương Ly về phía mình.
Nhưng Tú Phong đã nhổm người dậy, lấy hết sức giữ Hương Ly lại:
“Tớ không phải là hoàng tử!”
Hương Ly sững người. Sao câu nói này…? Cô đã nghe lúc nào vậy? Lời nói này quả thực quá quen, nó cứ như đang ghim chặt vào trái tim Hương Ly vậy.
“Nhưng tớ coi cậu là công chúa!”
Lại một lời nói nữa đánh thẳng vào bọc ký ức kín mít của Hương Ly. Mọi cảm xúc tưởng như đang ùa về, “hoàng tử”, “công chúa”, những câu chuyện cổ tích ở đâu đó đang ở ngay lại nơi này.
Ký ức là gì vậy?
Ký ức giống như một bông hoa luôn mọc trên một cái cây, thế nhưng khi có một cơn gió bay đến thì từng cánh hoa bắt đầu rơi xuống, mỗi cánh hoa là đem theo một kỷ niệm bay đi và không hề trở lại.
Ký ức có thể tồn tại, nhưng rồi cũng mất đi. Và khi quay lại, liệu có bao giờ hàn gắn được? Giống như chiếc gương vỡ, có gắn lại thì vẫn có những vết nứt, không thể gắn lại hoàn toàn.
“Công chúa hoàng tử cái gì ở đây, mau đi thôi!” – Tuấn Hiệp tức giận sốt ruột nên kéo Hương Ly đi.
“Hương Ly, cậu không nhớ được cái gì sao?” – Tiếng Tú Phong vẫn vang lên.
Hương Ly dừng lại:
“Cậu đừng nói nữa được không?”
“Sao lại không nói nữa? Cậu nghĩ tôi là người như Tuấn Hiệp kể sao?”
“Tôi chẳng có lý do gì mà không tin cậu cả! Một nhóm trưởng của nhóm học sinh hư hỏng thì chẳng có nguyên do gì lại không như thế. Tuấn Hiệp có lẽ nói đúng về cậu đấy.” – Hương Ly lạnh lùng.
“Cậu chỉ biết tôi bây giờ còn không hoàn toàn biết tôi của ngày xưa? Cậu đã từng tin tôi, đã từng là bạn tôi, cậu không nhớ một cái gì???”
“Không nhớ và không muốn nhớ!” – Giọng Hương Ly vẫn sắc lạnh như lưỡi dao.
Tuấn Hiệp quay ra cười khinh bỉ:
“Mày sẽ không bao giờ làm cho nó nhớ ra đâu, ngoan ngoãn ngồi đó đi!” – Rồi cậu ta bình thản kéo Hương Ly đi ra trước sự sững sờ của Tú Phong.
Bỗng có một bóng đen từ đâu lao đến đá một quả giữa ngực Tuấn Hiệp. Không kịp chống đỡ cậu ngã lăn ra. Tú Phong không nhìn rõ đó là ai, chỉ biết là một người bịt kín mặt. Người đó giơ tay ra hiệu cậu mau đi đi. Hiểu ý, cậu gật đầu rồi đứng dậy, cầm tay Hương Ly chạy đi. Hương Ly bị cậu lôi đi nhanh quá không kịp phản ứng, khi cô nhận ra thì cậu đã kéo cô chạy đi xa căn phòng đó rồi.
Căn nhà của Tuấn Hiệp cũng chẳng khác gì cái mê cung giống như chỗ của BOD vậy, nó còn tối và rộng hơn. May là giờ vẫn là ban ngày nên có vài ánh sáng chiếu qua khe hở của tường nhưng cũng chẳng đủ để Hương Ly nhìn thấy gì cả. Còn Tú Phong thì vẫn đi như có đèn vậy, có lẽ cậu đã quen sống với bóng tối hơn cả Hương Ly. Bàn tay cậu sao ấm áp đến vậy, trái ngược với vẻ lạnh lùng làm vỏ bọc bên ngoài.
Nhưng Hương Ly đã giật tay mình ra rất mạnh. Tú Phong quay lại, cô liền nói ngay:
“Cậu mau đi đi, tôi không cần cậu!”
“Cậu định ở lại đây với tên Tuấn Hiệp sao?”
“Phải, anh ấy còn an toàn hơn cậu!”
“Ở lại với hắn để làm gì?”
“Để…” – Cô bỗng nín bặt.
Tú Phong áp sát cô vào tường, trong bóng tối chỉ loé lên ánh mắt của cậu vừa mới bị tổn thương:
“Để nghe tên khốn đó nói về tôi phải không?”
“Thì sao? Tôi muốn biết đấy, để tôi tránh xa con người như cậu!”
“Nhưng rõ ràng cậu vẫn quan tâm tới tôi!”
Hương Ly sững người. Cậu nói thế là có ý gì chứ?
Bỗng nhiên Tú Phong đưa tay lên vén mái tóc của cô ra, nhìn vào bên mắt bị thương của cô. Bỗng dưng cậu cười, một nụ cười vô cùng dễ thương và trong sáng, nhưng lúc này nụ cười ấy như nhuốm một màu buồn. Trong cái ánh sáng mong manh của căn phòng tối om, nụ cười đó như bừng sáng lên, không phải bừng sáng căn phòng mà bừng sáng một ký ức đã ngủ quên, đã vùi dập theo dòng kỷ niệm mờ nhoà ngày xưa. Đứng trước mặt cô không còn là một chàng trai lạnh lùng, mà là một cậu bé năng động, lúc nào cũng vui vẻ, hồn nhiên và dễ thương.
“Cậu không phải phù thuỷ, đúng không?” – Cậu bé đó đang nhìn vào con mắt bên trái của cô, hỏi.
“Không…”
“Cậu là nàng công chúa xinh đẹp nhất, là công chúa trong lòng tớ.”
“Thật sao…?”
“Cậu nhớ tớ chứ? Tớ là hoàng tử của gió, tớ sẽ đưa cậu đến xứ sở thần tiên, nơi có những cánh diều của câu chuyện cổ tích.”
“Cậu tên là gì…?”
“Cậu bị làm sao thế!!??? Tên tôi là Tú Phong, đến tên tôi cậu còn giả vờ quên đó hả?” – Một tiếng hét vang lên khiến Hương Ly bừng tỉnh.
Cậu bé trước mắt lại biến thành chàng thiếu niên trẻ, gương mặt lạnh lùng đang tức giận khi nghe câu hỏi của cô. Gương mặt ấy, dù đang giận dữ, nhưng đôi mắt vẫn mang vẻ thơ ngây của cậu bé kia, vẫn giống cậu bé kia.
Tú Phong…
Hoàng tử của gió…
————-
“Cậu không phải hoàng tử mà là Tú Phong à?”
“Thì đã nói tớ đâu phải hoàng tử.”
“Thế thì cậu không khôi ngô tuấn tú như hoàng tử rồi, và không đi cứu công chúa được rồi.”
“Cậu nói gì? Tớ vẫn đi cứu công chúa được chứ bộ!”
————–
“Lại nghĩ tớ là hoàng tử à? Cậu ngố ghê Ly ạ!”
“Ơ…” – Ly nghe vậy vừa ngượng vừa buồn cười.
“Tự dưng tớ thích cái ngố đó đấy.”
Lời nói chân thành làm cho Hương Ly một thoáng xúc động. Cô bé hỏi:
“Cậu sẽ không ghét tớ chứ?”
“Không!”
“Cậu không coi tớ là phù thuỷ, hay cướp biển hả?”
“Đã nói rồi mà, cậu chẳng có gì là phù thuỷ, là cướp biển gì cả, tớ đoán cậu đang cố tình chơi trò trốn tìm với đôi mắt của cậu thôi.”
“Vậy thì cậu coi tớ là gì?”
“Tớ coi cậu là công chúa!”
—————–
“Hoàng tử…”
“Cậu? Sao cậu lại làm thế?”
“Cậu