Hạt mưa ngày ấy - Chương 03.12
“Hương Ly, bố con kìa!” – Vũ Ngọc kêu lên khi taxi vừa dừng bánh.
Ai nấy giật mình nhìn ra cửa kính xe. Một người đàn ông đứng chờ sẵn ở đó. Ông ăn mặc gọn gàng, gương mặt hiền hậu nhưng lộ rõ những nếp nhăn và đôi mắt buồn vì sau bao năm đợi chờ một người yêu thương.
Đôi mắt của ông rất giống con mắt trái của Hương Ly, đẹp và buồn…Chỉ nhìn đôi mắt ấy thôi cô đã nhận ra đó chính là người cha thật sự của cô. Không phải là lão “bố nuôi” Trọng độc ác và tàn nhẫn kia, mà chính là ông – Vũ Hùng – người đàn ông giỏi giang, thành đạt, yêu thương gia đình như trái tim thứ hai của mình.
Hương Ly vội vàng mở cửa xe, chưa hết ngỡ ngàng. Vũ Hùng nhìn con gái cũng ngơ ra một hồi rồi ông nhận ra liền. Đứa con gái bé nhỏ của ông có lớn thế nào thì vẫn chẳng thay đổi, nhất là con mắt và mái tóc xoã ấy.
“Hương Ly, đúng là con rồi…” – Ông run run.
“Bố…” – Giọng nói của cô, bao năm vẫn thế.
“Hương Ly! Con đã trở về! Bố đã chờ con bao nhiêu năm!”
“Bố ơi!” – Cô vội chạy đến ôm chặt lấy ông.
Hương Ly cảm thấy mình như bé lại, trở thành đứa trẻ con ngày nào được bố vỗ về và yêu thương. Một cảm giác nào đó ấm áp lan toả khắp người cô, cô chưa nhớ ra được những kỷ niệm của mình với bố nhưng cô vẫn nhớ được một bàn tay nào đó đã luôn nắm tay cô trong những ngày thơ bé, dìu dắt cô, nâng cô đứng dậy mỗi lúc cô ngã, bảo vệ cô mỗi lúc cô đau đớn vì bệnh tật, vì vết thương trên mắt mình.
Người ta mất đi một ánh sáng, thì ánh sáng còn lại càng chiếu rực rỡ hơn…
Vũ Hùng buông con ra, nhìn cô:
“Con quyết định sẽ đi sao? Mẹ nói hết với bố rồi!”
“Vâng…”
“Con đi mà chưa nhớ ra được cái gì?”
“Con xin lỗi…”
“Không sao!” – Vũ Hùng cười hiền hậu – “Trước khi đi con hãy cứ tham quan nơi này đi đã! Đây là nơi con đã từng đến, biết đâu con sẽ nhớ ra.”
“Nơi này ư…?” – Hương Ly nhìn ra xung quanh.
Một thiếu niên tách nhóm bạn đi ra chỗ Vũ Hùng:
“Để cháu đưa Hương Ly đi tham quan cho!”
“Cháu là…”
“Bác quên cháu nhanh vậy, cháu Thiên Duy đây mà!” – Cậu thiếu niên nở nụ cười dịu dàng không thay đổi theo năm tháng.
“Ồ Thiên Duy, là cháu rồi!” – Vũ Hùng nhớ ra, gật gật đầu ra hiệu chỉ có cậu mới được đưa Hương Ly đi.
Thiên Duy hiểu ý liền cúi đầu đáp lại rồi kéo tay Hương Ly đi. Cô cũng chỉ biết đi theo cậu. Cả hai đi ra gần bãi biển xanh sóng đang vỗ mạnh vì gió lớn. Gió lạnh, trời nhiều mây nhưng không làm mất đi vẻ đẹp của cảnh biển hoàng hôn sắp xuống. Phía chân trời vẫn nhàn nhạt một màu đỏ, có cánh chim ở đâu vội vã và thưa thớt dần. Mùi nồng mặn của biển với những hương vị thân quen của ngày nào như trở lại nơi đây…
Thiên Duy nhìn lên trời:
“Lạnh thế này vẫn có người ra đây thả diều sao?”
Hương Ly ngẩng lên. Có mấy con diều đang bay trên bầu trời.
Ký ức từ đầu hiện về, nó không hiện rõ ràng nhưng nó vẫn đủ để cô thấy quen quá. Cánh diều trên trời kia, giống y như cánh diều của năm ấy – cánh diều của ba người bạn đi trên một chiếc tàu thuỷ, một cô bé và hai cậu bé đang cười vang để tiếng cười của họ hoà vào tiếng sóng. Ký ức tuổi thơ, đẹp và không tài nào mất đi được.
Nhưng cánh diều…đã bị cơn gió thổi bay đi rồi…
“Diều đẹp quá…” – Có tiếng nói ở đâu nhẹ nhàng vang lên trong gió.
Thiên Duy và Hương Ly giật mình nhìn ra bãi biển. Ngồi trước những hàng dừa xanh đang đứng trên bờ cát trắng, một thiếu niên và một cô nữ sinh trẻ đang ngồi, lặng lẽ ngắm biển khơi với những cánh diều chao vi vu.
Hương Ly lặng đi, không biết làm gì ngoài việc đứng nấp sau một cây dừa và nhìn họ.
“Diều là biểu tượng của ước mơ đấy!” – Tiếng cậu thiếu niên đáp lại.
“Em tưởng chỉ có chiếc vòng này mới là biểu tượng của ước mơ thôi chứ.” – Cô bé cầm viên ngọc rubi được đính trên chiếc vòng cổ của mình lên.
“Ước mơ nằm trong trái tim, chứ không nằm ở đâu cả. Nhưng Ngọc Thuỷ à, nếu như chiếc vòng này ban cho em ước mơ thì em có ước điều gì không?”
“Ước điều gì ấy à…?”
“Giả dụ như ước em sẽ khỏi bệnh, hoặc cô Ánh sống lại với em,…”
“Không! Em không ước thế nữa đâu.”
“Vậy em ước gì?”
Hàng dừa vẫn nghiêng theo gió biển. Gió đưa tiếng Ngọc Thuỷ tưởng rằng đi đến tận chân trời:
“Em ước anh Tú Phong sẽ không bao giờ rời xa em!”
Tú Phong lặng đi. Và cả người con gái đứng gần đó…
“Dù em có bạn bè, gia đình nhưng chẳng ai có thể luôn ở bên cạnh em như anh Tú Phong. Anh chỉ là một người mà em vô tình quen biết, vô tình cảm kích vì đã tìm lại chiếc vòng mà em suýt thì làm mất, nhưng chỉ điều đó thôi đủ để em muốn được gặp lại anh. Và giờ đây, em đã được ở bên cạnh anh. Anh đối xử với em rất tốt, anh có vẻ hơi lười học nhưng bù lại anh luôn yêu thương, bảo vệ người khác. Nhờ có anh, em đã tìm được niềm vui. Nếu không có anh em sẽ chẳng bao giờ được ra viện, em cũng chẳng được đến trường, chẳng được học, cũng chẳng được đến cái nơi xa như thế này. Em nhận ra, người quan trọng nhất với em không phải là cô Ánh, mà là anh…”
“Ngọc Thuỷ…” – Tú Phong ôm vai cô bé. Cô dựa vào vai cậu.
“Nếu em ước em khỏi bệnh, thì chắc em cũng không được sự chăm sóc của anh. Nếu em ước cô Ánh trở lại, em sợ em sẽ chỉ yêu quý một mình cô ấy mà quên mất anh. Em muốn anh mãi mãi là người quan trọng nhất với em!”
“Ngốc, dù anh không phải là người quan trọng nhất thì anh cũng sẽ ở bên em, nhóc ạ!” – Tú Phong nói mà khoé mắt đã cay.
“Em muốn vậy, em muốn vậy lắm, nhưng…” – Bỗng Ngọc Thuỷ lên cơn ho. Tiếng ho của cô bé rất mạnh, hơi thở cô yếu hẳn và làn môi thì khô lại.
“Ngọc Thuỷ, em lạnh à?”
“Không…không sao đâu…” – Ngọc Thuỷ run bần bật, ngồi dựa vào Tú Phong, cố gắng thở được và nói – “Có lẽ…em sắp chết rồi…”
Tú Phong như sét đánh ngang tai:
“Nói linh tinh cái gì vậy!!?? Em đã phẫu thuật rồi, chết cái gì ở đây?”
“Thực ra, cuộc phẫu thuật đó chẳng có ích gì cả…”
“Là sao?”
“Bệnh của em quá nặng chẳng thể cứu chữa nổi, lại để lâu năm rồi, có phẫu thuật chỉ kéo dài thêm ngày sống chứ nó không có ích gì cho em nữa. Mấy ngày nay em cảm thấy mình rất mệt, nhiều lúc rất khó thở…”
“Vậy sao không nói với anh!!?? Ngọc Thuỷ, đừng có bi quan, bệnh của em sẽ chữa được!”
“Bệnh em…chắc phải ra nước ngoài…Mà thậm chí nước ngoài cũng không được!” – Ngọc Thuỷ khó thở run run.
“Nước ngoài ư? Chẳng sao hết! Có anh rồi, em lo gì chứ? Tiền nong? Hay cái gì khác cũng chẳng thành vấn đề!”
“Tú Phong, anh nghĩ anh là ai vậy?” – Bỗng giọng Ngọc Thuỷ nghiêm nghị.
“Anh…”
“Em không đáng để một người tốt như anh hy sinh vì em như vậy! Một đứa con gái lạ hoắc bị bệnh mà anh cũng phải quyết cứu như vậy sao? Nếu vô ích thì có phải đã khiến anh mất công không?”
“Ngọc Thuỷ, em không phải là đứa con gái lạ hoắc! Anh đã hứa sẽ ở bên em thì anh phải cứu em!”
“Tú Phong…” – Ngọc Thuỷ xúc động, mỉm cười – “Anh không cần phải như thế vì em…Hãy ở bên ai mà anh cảm thấy xứng đáng với mình nhất.”
Cô gái đứng sau cây dừa đã nghe được lời nói ấy…
“Em biết anh thích chị Hương Ly. Lúc đầu, em tức lắm. Em cảm thấy mình quá thiệt thòi, em thua kém chị ấy. Nhưng đó chỉ là vì em quá tự ti vào bản thân mình. Em nhận ra, chị Hương Ly tốt lắm. Chị ấy cũng có hoàn cảnh trớ trêu, khéo bị thương ở mắt như thế còn đau đớn hơn cả căn bệnh của em, nhưng chị ấy vẫn sống tốt và được nhiều người yêu quý. Vì thế, Tú Phong, anh quay về với chị ấy đi. Hãy học tốt, cố gắng để trở thành một người tốt đối với chị ấy. Đừng tự dối mình, đừng làm chị ấy tổn thương nữa, anh có trốn tránh thì làm sao trốn tránh được chính mình, phải không?”
Tú Phong không kìm được nước mắt, cậu ôm chặt Ngọc Thuỷ vào lòng:
“Ngọc Thuỷ, đừng nói vậy nữa mà…”
“Tú Phong…” – Cô bé dụi đầu vào người cậu, cảm nhận làn hơi ấm áp, mỉm cười khi giọt lệ đã rơi – “Dù cho phải chết, em không hối hận vì đã gặp được anh.”
“Ngọc Thuỷ, em sẽ không chết đâu!” – Tú Phong hét lên trong nước mắt.
“Chết thì chết, làm gì mà cứ níu kéo nhau làm gì?” – Một giọng nói lạnh tanh từ đâu vang lên.
Ngọc Thuỷ và Tú Phong giật mình, cả Thiên Duy cùng Hương Ly cũng ngẩng lên. Đứng ngay cạnh Tú Phong, Ngọc Thuỷ là một nhóm những thanh niên thuộc dạng “ăn chơi” phải nói là BOD cũng chẳng là gì. Mặt mũi tên nào cũng dữ dằn, người thì xăm trổ, mặc áo ba lỗ, quần bò rách, giắt bên sườn mỗi đứa một con dao. Nhưng nổi nhất vẫn là một kẻ đứng giữa. Hắn