Hậu Ái

Chương 4


trước sau

Edit: Alicia



Anh nói kiểu đấy, người nào không biết còn tưởng anh đang nói gì âu yếm lắm. Thẩm Tuyền nhìn cặp mắt sắc bén của anh, ừ một tiếng, thu ánh mắt lại, vòng eo thả lỏng hơn nhiều.

Văn Trạch Lệ không nói gì mànhìn góc nghiêng của cô. Một lúc lâu sau, anh ngước mắt lên, lòng bàn tay hơi siết lại, nửa ôm cô đi về phía trước.

Vòng eo nằm trong lòng bàn tay ấy, thật bé nhỏ.

*

Hôm nay, cả gia đình nhà họ Thẩm đều có mặt đông đủ.

Bất kể là Thẩm Hách đi công tác, hay là Thẩm Lẫm ở viện nghiên cứu cũng tranh thủ chạy về nhà. Dẫu cho hai ngày mới cưới này Văn Trạch Lệ có làm gì đi chăng nữa, ví như đưa bạn gái cũ đến sân bay, hay là tranh chấp với con gái vào hội nghị cổ đông.

Anh vào cửa nhà họ Thẩm, Thẩm Tiêu Toàn và vợ là Mạc Điềm lập tức thu lại toàn bộ cảm xúc, hân hoan niềm nở đón đứa con rể mới này.

Cả gia đình ngồi quây quần trong phòng khách nói đủ thứ chuyện.

Quản gia khẽ thuật lại chuyện mới thấy ở cửa vào tai Thẩm Tiêu Toàn, rằng Văn Trạch Lệ ôm eo Thẩm Tuyền đi vào. Thẩm Tiêu Toàn nhìn con gái và Văn Trạch Lệ một cái. Thẩm Tuyền đang trò chuyện với Mạc Điềm, còn Văn Trạch Lệ thì tựa vào tay vịn nói chuyện với Thẩm Lẫm.

Chàng trai mặc áo sơ mi trắng, quần dài, mặt mũi có nét hoang dã.

Vẻ ngoài xuất chúng, lại là người đứng đầu tập đoàn Văn thị.

Quả là một chàng rể quý.

Đáng tiếc.

“Trạch Lệ, sao con lại muốn trở thành cổ đông Thừa Thắng?” Thẩm Tiêu Toàn dựa ra sau, cười hỏi. Văn Trạch Lệ quay đầu sang, nghiêng người về phía trước, cầm điếu thuốc gõ gõ lên mặt bàn, đáp: “Con không nhớ, đã là chuyện của hai tháng trước rồi.”

Thẩm Tiêu Toàn nheo mắt: “Ồ, con cứ thế làm cổ đông mà chẳng hiểu biết gì sao?”

Văn Trạch Lệ cười nói: “Là do tài chính của tập đoàn bọn con không đủ tốt… chăng?”

Lý do lý trấu.

Thẩm Tiêu Toàn biết có hỏi cũng không ra. Ông nói: “Thẩm thị không định khống chế cổ phần.”

Văn Trạch Lệ: “À, Văn thị chắc cũng không đâu?”

Thẩm Tiêu Toàn liếc con gái một cái.

Thẩm Tuyền cũng ngồi thẳng dậy, cô nói: “Hạng mục mới nhất của Thừa Thắng có chút trục trặc, anh biết không?”

Văn Trạch Lệ ngả người ra sau, nhìn cô gái xinh đẹp, anh cười trả lời: “Mới biết đây thôi, em dự tính thế nào?”

Thẩm Tuyền: “Không tiện nói ra.”

Văn Trạch Lệ: “Khéo ghê, anh cũng thế.”

Hai vợ chồng này, kẻ đối người đáp toàn là mùi thuốc súng, chẳng có tí hài hòa giữa vợ chồng nào cả. Thẩm Lẫm và Thẩm Hách liếc nhau, trong lòng đột nhiên có chút lo lắng.

Chị gái gả cho Văn Trạch Lệ là chuyện tốt hay là chuyện xấu đây?

*

Cơm trưa xong xuôi, nhà họ Thẩm sắp xếp nghỉ ngơi. 

Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ ở cùng một phòng. Trước khi vào, Mạc Điềm kéo tay con gái qua một bên, hỏi nhỏ: “Con đã… quan hệ với nó chưa?”

Thẩm Tuyền khựng lại, nói: “Dạ chưa.”

Mạc Điềm thở dài.

Thật ra chuyện này cũng có thể đoán ra được.

Bà nhìn điệu bộ ung dung của con gái, nói: “Cái này cứ thuận theo tự nhiên, đừng gò ép quá.”

Thẩm Tuyền: “Con cũng không ép.”

“Vậy thì tốt.”

Mạc Điềm buông tay ra để con gái vào phòng.

Trước đây, căn phòng này là của Thẩm Tuyền, sau khi dọn đồ đạc đi hơn phân nửa, bên này cũng được sửa sang lại chút, giờ thì thành phòng của hai vợ chồng.

Khi Thẩm Tuyền bước vào, Văn Trạch Lệ đang ngồi trên sofa xem notebook.

Ăn xong bữa cơm, trông anh càng lười biếng hơn chút, áo sơ mi tháo ra hai cúc, đầu ngón tay thon dài nắm con chuột. Bước chân của Thẩm Tuyền chững lại, sau đó lẳng lặng đi đến cửa sổ sát đất, cầm một quyển sách trên kệ lên, nói: “Anh đi ngủ đi.”

Văn Trạch Lệ ấn đầu ngón tay lên khóe môi, chăm chú nhìn màn hình. Nghe cô nói, anh nhướng mày, cười xoay người bảo: “Tôi không có thói quen ngủ trưa.”

Thẩm Tuyền nâng quyển sách, đứng bên cửa sổ sát đất nhìn thẳng vào mắt anh.

Cô thì có đấy.

Nhưng lúc này, trong phòng có thêm một người đàn ông, có muốn cũng không ngủ được.

Văn Trạch Lệ dựa lưng vào ghế, ngón tay chỉ chiếc giường đằng kia, nói: “Cô ngủ đi, đợi chút nữa tôi ra ngoài tìm Thẩm Lẫm.”

Người phụ nữ mang theo vẻ mặt phòng bị.

Văn Trạch Lệ cảm thấy buồn cười.

“Được không? Thẩm tổng?”

Thẩm Tuyền nghe được ra sự dí dỏm trong lời nói của anh, lại nhớ tới câu hỏi của mẹ ngoài cửa, cô cầm sách đi tới ngồi xuống đầu kia của sofa, nói: “Tôi đọc sách một lát.”

Một cái sofa dài, Văn Trạch Lệ chiếm hơn phân nửa, cô ngồi xuống rồi, lại chiếm luôn cả nửa khác. Văn Trạch Lệ im lặng nhìn cô, nhìn một lúc lâu, anh cười rồi ngồi ngay ngắn lại, ngón tay rõ ràng từng khớp xương nắm con chuột, xem notebook tiếp.

Thẩm Tuyền tựa vào thành ghế lật sách, đọc chữ phía trên.

Đọc một hồi, cơn buồn ngủ từng chút ùa tới, bỗng điện thoại trên bàn vang lên. Văn Trạch Lệ duỗi tay cầm lấy, thấy tên người gọi, anh bỏ con chuột ra.

Cơn buồn ngủ của Thẩm Tuyền rút hơn phân nửa, khóe mắt thấy anh đứng lên.

Theo khe hở từ bức màn bị kéo ra, ánh mắt trời tức khắc chui vào. Anh bắt máy, giọng trầm thấp lại ẩn giấu chút dịu dàng.

“Nhanh thế đã về rồi hả?”

“Haizz, được rồi.”

Ánh mặt trời chiếu lên mặt Thẩm Tuyền, cô lấy tay che lại. Nghe anh nói chuyện, đầu bên kia là giọng nữ khiến cô nhớ tới vài chuyện.

Lam Thấm là người Văn Trạch Lệ theo đuổi một khoảng thời gian mới được.

Thuở ấy.

Dáng vẻ theo đuổi người ta của anh, theo lời Thường Tuyết diễn tả chính là hết sức dè dặt, như thể Lam Thấm là pha lê, sợ cô ta vỡ vụn.

*

Cúp máy, Văn Trạch Lệ quay người về sofa, cúi người lấy thuốc trên bàn trà. Vừa cầm lấy, anh dừng một chút, ánh mắt quét qua bên kia.

Thẩm Tuyền đã ngủ rồi.

Cánh tay chống cả cơ thể, sợi tóc rơi xuống một bên mặt, thấp thoáng thấy được chóp mũi và đôi môi đỏ mọng.

Theo tư thế của cô, vùng cổ lộ ra một ít, thon dài và cực kỳ nhỏ.

Văn Trạch Lệ nhìn vài giây rồi không nhìn nữa. Anh đưa điếu thuốc lên miệng, bật lửa rồi xách notebook ra khỏi phòng. Sắp đến cửa, đầu ngón tay anh bấm một cái.

Chỉnh điều hòa trong phòng lên hai độ.

Ngủ không thoải mái lắm, Thẩm Tuyền giật mình một cái là đã tỉnh, quyển sách vốn nằm trong tay bỗng rớt trên mặt đất. Cô ngồi thẳng người dậy, xoa bóp cổ thì chợt nhận được cuộc gọi video của Thường Tuyết.

Thẩm Tuyền bắt máy.

Mặt Thường Tuyết lộ ra, cô ấy hỏi: “Cậu đang ngủ trưa hả?”

“Mình mới dậy.”

“Sao lại ngủ trên sofa? Về nhà thì càng phải ngủ trên giường chứ?”

Thẩm Tuyền: “Tại anh ta ở trong phòng.”

Thường Tuyết ngơ ra vài giây.

“Anh ta?”

Một lúc sau, cô ấy mới phản ứng lại: “Văn đại thiếu à?”

Thẩm Tuyền: “Ừm.”

Thường Tuyết chậc một tiếng: “Cậu nhường giường cho anh ta à? Đừng tốt vậy chứ. Để mình kể cậu nghe, Lam Thấm giành được giải thưởng ở nước ngoài rồi, không cần học hành nữa. Cô ta chuẩn bị về nước rồi.”

Thẩm Tuyền hơi sững ra: “Ừ.”

Thường Tuyết: “Từ khi hai người kết hôn, cô ta cứ bám dai như đỉa, chắc là sợ rồi, sợ Văn đại thiếu có tình cảm gì với cậu thật. Hồi trước thì sống chết đòi xuất ngoại, nghe nói còn vì thế mà cãi nhau với Văn đại thiếu cơ. Giờ thì nói về là về ngay, những mối quan hệ mà giáo viên của cô ta móc nối cho cô ta lãng phí rồi.”

Thẩm Tuyền chống cằm xoa cổ, nghe câu này, đầu ngón tay cô tạm dừng. Trước khi ngủ, cuộc điện thoại mà anh nhận được có lẽ là Lam Thấm gọi tới.

“Mình biết rồi.”

Thường Tuyết ở đầu dây bên kia nhìn cô đứng lên, bất lực trách: “Cậu bình tĩnh quá đấy.”

“Bây giờ thì mình tin cậu không thích Văn đại thiếu rồi. Trong lòng cậu lúc này, có lẽ chỉ có người nhà là quan trọng nhất.”

Thẩm Tuyền nhìn Thường Tuyết trên màn hình, cô nhặt sách lên để lại trên kệ sách, đáp: “Đúng vậy.”

Gia tộc của cô là quan trọng nhất.

Cô vì gia tộc của mình mới liên hôn.

Mạng lưới quan hệ tại thủ đô rắc rối phức tạp, gia tộc phải lâu dài bền vững, nhưng càng muốn trụ vững lại càng không dễ dàng. Thương trường như chiến trường, mỗi một bước cô đi đều phải suy tính cặn kẽ.

*

Nếu đã ngủ không được, Thẩm Tuyền sửa soạn rồi ra cửa xuống tầng dưới. Phòng khách lớn ở lầu một, ba chàng trai trẻ ngồi ở đấy đánh bài. Thẩm Lẫm đeo mắt kính cầm bài, Thẩm Hách thì nhíu chặt mày, nghiền ngẫm bài rất nghiêm. Còn Văn Trạch Tân thì miệng ngậm điếu xì gà, ngồi trên ghế giám đốc, cái điệu bộ kia đúng là kiêu ngạo.

Thẩm Tuyền vòng xuống phòng bếp lấy một lọ sữa chua, mở nắp rồi tựa vào cạnh tủ nói chuyện phiếm với dì bảo mẫu.

“Tiểu Tuyền, dì có làm chà bông cho con, hai hộp lớn lắm đấy, lát nữa nhớ đem về nha.”

Thẩm Tuyền hút sữa chua, hỏi: “Còn gì nữa không dì?”

Dì bảo mẫu liếc cô một cái, nhìn mắt cô là biết ngay cô đang trông ngóng thứ gì. Dì lén nói: “Còn chứ, có đào vàng đóng hộp, tám bình lận.”

Thẩm Tuyền gật đầu.

“Tốt quá đi.”

Dì bảo mẫu lại cười.

Dì nói: “Lấy chồng thôi chứ không phải cách nhà cả trăm dặm, con muốn ăn gì thì cứ bớt chút thời gian về nhà.”

Thẩm Tuyền khẽ nói: “Dạ.”

Khoảng cách từ tủ phòng khách đến sofa rất gần, tiếng Thẩm Tuyền nói chuyện với dì bảo mẫu đều có thể nghe được hết. Văn Trạch Lệ ngước mặt lên nhìn hai người đứng bên cạnh tủ, ánh
mắt chủ yếu vẫn đặt trên mặt Thẩm Tuyền.

Dáng vẻ của cô vẫn lạnh nhạt như trước.

Song tông giọng nói chuyện lại hơi khác, dường như có chút nũng nịu. Anh híp mắt, cầm xì gà lên rít, đầu ngón tay lật bài, cụp mắt nhìn bài trong tay.

Thẩm Lẫm cười nói: “Dì ơi, dì lại chiều nó như thế, coi chừng nó rước dì đi luôn bây giờ.”

Dì bảo mẫu trả lời: “Rước thì rước thôi, dì sẵn lòng.”

Thẩm Lẫm: “Vậy không được đâu, dì nên ở trong nhà thôi. Em gái Tuyền vì thèm đồ ăn dì làm mới chịu về đây một chuyến, thế tụi con mới được hưởng chút ánh sáng từ dì, thấy nó một tí.”

Dì bảo mẫu bật cười haha.

Thẩm Tuyền ném sữa chua, lườm anh trai cô một cái sắc lẹm, nhưng lại có sự thân mật không nói nên lời.

Đối với người chị gái này, Thẩm Hách rất sợ hãi nên không dám hé miệng.

Văn Trạch Lệ lại ném một xấp vua nổ* rồi ngã ra sau, tựa lên tay vịn chống cằm, đôi mắt hẹp dài dừng trên người Thẩm Lẫm và Thẩm Tuyền.

(*Vua nổ là hai con Joker trong bộ bài Tây. Đây được xem là quân lớn nhất trong bài đấu địa chủ bên Trung Quốc.)

Anh đá đá Thẩm Lẫm.

“Cậu kêu em gái cậu là gì chứ?”

Thẩm Lẫm liếc anh một cái: “Em gái Tuyền.”

Văn Trạch Lệ: “Hả?”

Em gái Tuyền.

E rằng không dám gọi thẳng là em gái nên mới chêm chữ Tuyền vào đây?

*

Ăn xong buổi cơm chiều.

Đôi vợ chồng trẻ rời khỏi nhà họ Thẩm ngay. Khi đi bóng nắng hoen vàng, khi về trăng đã treo cao lưng trời. Dưới ánh mắt chăm chú của cả nhà, chiếc xe Land Rover khởi động, Thẩm Tuyền vẫn ngồi ghế sau.

Thẩm Tiêu Toàn nhìn con gái lên chỗ ghế sau, phân biệt rạch ròi khoảng cách với Văn Trạch Lệ.

Ông cau mày, sau đó lại thở dài một hơi.

Xe ra khỏi cửa lớn, đèn đường bên ngoài sáng lên rọi trên mặt đất, nhẹ nhàng lướt qua thân xe. Văn Trạch Lệ nâng cửa sổ xe lên, nhìn qua kính chiếu hậu một cái.

Trêu: “Trông tôi có khác gì tài xế của cô đâu.”

Cô gái này ngồi ở sau, khuôn mặt kia, biểu cảm kia, thoạt nhìn cứ như sắp đi đàm phán.

Thẩm Tuyền không nhìn ra đường nữa mà nhìn vào kính chiếu hậu. Ánh mắt hai người chạm nhau, không hề né tránh, Thẩm Tuyền thờ ơ nói: “Chứ anh muốn sao? Anh xuống ghế sau, còn tôi lái?”

Văn Trạch Lệ cười to, nheo mắt nhìn cô, đôi mắt hẹp dài tựa con sói trong đêm đen. Tiếng cười chấm dứt, anh dùng ngón tay đẩy kính chiếu hậu ra, nói: “Không dám.”

Thẩm Tuyền thu lại tầm mắt, ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.

Tối đó, xe đến biệt thự thì dừng lại, Thẩm Tuyền xuống xe vào cửa. Văn Trạch Lệ quay đầu xe, lái đi cả đêm không về, Thẩm Tuyền cũng không hề hỏi gì.

Chỉ là sáng hôm sau, Mạc Điềm gửi tin nhắn tới tán gẫu với con gái, bà thuận miệng hỏi.

“Tối qua, Văn Trạch Lệ có ngủ ở nhà không con?”

Thẩm Tuyền đang ăn sáng, dừng một chút và nói: “Không có.”

Mạc Điềm tức thì im miệng không lên tiếng.

Một hồi lâu, bà mới gửi tin nhắn qua, bảo: “Văn Trạch Lệ ở căn hộ cao ốc 188 bên kia, con đến đó chưa?”

“Chưa đến.”

Mạc Điềm lại lặng im.

Phỏng chừng Văn Trạch Lệ về căn hộ kia ở. Căn hộ đó, con gái nhà họ Lam đã từng tới, thế mà kết hôn rồi nó vẫn còn ở đó là có ý gì chứ?

Mạc Điềm thở dài.

Thẩm Tuyền cầm khăn giấy lau miệng: “Mẹ, con đến công ty đây.”

Mạc Điềm hoàn hồn: “Ừ.”

*

Quay về công ty, Thẩm Tuyền lập tức kêu Thường Tuyết mang báo cáo tài chính của Thừa Thắng tới. Thường Tuyết đi qua kéo cửa chớp lên để tránh đám nhân viên bên ngoài nhòm ngó.

“Thẩm tổng.” Thường Tuyết về lại bên cạnh bàn.

Ba năm trước Thừa Thắng được thành lập, chủ yếu là làm mảng cho vay thế chấp, nguồn vốn lưu động trước nay đều sẵn có, chỉ là số tiền của hạng mục mới nhất không đúng lắm.

“Mấy khoản tiền này có vấn đề gì không?”

Thẩm Tuyền khép sổ sách lại, di con chuột xem phần mềm trên màn hình. Đột nhiên Văn Trạch Lệ mua cổ phần của Thừa Thắng, ắt hẳn anh đã nghe được tin tức gì đó. Cô thả con chuột ra, nói với Thường Tuyết: “Công ty còn người nào dùng được không?”

Thường Tuyết ngây ra.

“Tôi đi hỏi một chút.”

Thẩm Tuyền gật đầu.

Buổi chiều, Thẩm Tuyền dẫn Thường Tuyết và một nam nhân viên tài vụ trẻ tuổi đến trước Thừa Thắng. Nhân viên này là đàn em của Thường Tuyết, mới tới Thẩm thị không lâu, vẫn còn là một thực tập sinh.

Cùng lúc đó.

Văn Trạch Lệ cũng mở cuộc họp tại Thừa Thắng, anh cũng ráng nhét người của mình vào công ty. Giám đốc Thừa Thắng thật sự không biết phải làm sao với hành vi nhét người của cổ đông lớn, song lại không thể không nhận được.

Cửa đúng lúc vang lên tiếng gõ, cả nhóm người đồng thời nhìn qua.

Thẩm Tuyền mặc một cái áo sơ mi chiffon trắng phối với chiếc váy chữ A màu đen. Cô duyên dáng yêu kiều đứng ở cửa, gương mặt mỹ lệ lạnh băng như cũ, nói: “Làm phiền mọi người họp à?”

Giám đốc Thừa Thắng cúi đầu, cười đứng dậy, đáp: “Không không, tôi và Văn tổng chỉ đang bàn chuyện…”

Thẩm Tuyền gật đầu, giẫm lên giày cao gót bước vào, chạm mắt với Văn Trạch Lệ. Lúc này anh đang nghịch ngợm cây bút máy, nhích ghế dựa ra sau, nhướng mày nhìn cô.

Thẩm Tuyền ngồi xuống, cô kêu cậu tài vụ kia ngồi bên cạnh mình.

Tầm mắt Văn Trạch Lệ thoáng lướt qua, dừng lại trên mặt chàng trai trẻ tuổi. Ngay sau đó, anh nghe thấy Thẩm Tuyền nói với giám đốc Thừa Thắng: “Gần đây tầng quản lý phải thay đổi, bên tôi có một người trợ lý đặc biệt nên muốn đưa cậu ấy tới chỗ ông rèn luyện một chút. Cậu ấy còn trẻ, hy vọng ông có thể dẫn dắt cậu ấy.”

Giám đốc Thừa Thắng sững người.

Trợ lý đặc biệt?

Lại còn là nam?

Ông vội quay qua nhìn người thân là chồng – Văn Trạch Lệ.

Văn Trạch Lệ không mở miệng, cứ nhìn về phía trước.

Ông lại thấy ngón tay Thẩm Tuyền gõ gõ mặt bàn chỗ cậu tài vụ kia, nghiêng đầu không biết đang nói gì. Một vài sợi tóc rơi xuống một bên mặt của cô, đuôi mày được vẽ cực mỏng.

Cậu tài vụ ngơ ngác nhìn cô, sau đó tay chân luống cuống đứng lên, tai và mặt toàn là màu đỏ.

Đỏ bừng!

Đỏ bừng bừng!

Thấy cảnh tượng như thế, điện thoại để trên bàn của Văn Trạch Lệ bỗng vang lên ting ting.

Anh liếc mắt qua một cái, là tin nhắn giám đốc Thừa Thắng gửi tới: “Văn tổng, vợ cậu có tình nhân hả?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện