Trans: Tứ DaoVăn Trạch Lệ không ngốc, ngược lại còn anh rất thông minh. Đã đi đến bước này rồi mà còn không hiểu rõ, vậy thì thật không xứng làm người phụ trách tập đoàn Văn thị. Anh ngắt điện thoại, bước tới trước giường rồi quỳ gối xuống bên cạnh, bóp chặt cằm của Thẩm Tuyền, nhìn cô chăm chú một lúc lâu, sau đó cười lạnh nói: “Bé Tuyền, anh bảo sao cứ phải sắp xếp hôn lễ ngay sau Tết Nguyên Tiêu làm gì.”
Thẩm Tuyền không phản ứng.
Văn Trạch Lệ hừ lạnh: “Anh không ngờ em có thể tàn nhẫn đến thế, lấy bản thân ra làm tiền cược để ép anh, nếu như không ép được anh thì sao? Em định tiếp tục với Nhiếp Thừa à?”
Nói xong, sự tức giận nơi đáy mắt Văn Trạch Lệ bùng nổ, anh nghiến chặt răng: “Đúng thôi, em sẽ làm thế, con mẹ nó em chắc chắn sẽ làm thế. Nếu anh thật sự không thèm động tay động chân, vậy thì em thật sự sẽ ở bên Nhiếp Thừa. Thẩm Tuyền…”
“Thẩm Tuyền, em tàn nhẫn quá.”
Nói đến đây, Văn Trạch Lệ chỉ hận không thể nuốt sống cô. Thẩm Tuyền vênh cằm, ý bảo anh bỏ tay ra. Văn Trạch Lệ không buông tay mà còn chặn cô ở giữa giường và cơ thể mình, giọng nói của Thẩm Tuyền cũng hơi khàn: “Tay tôi, đau.”
Văn Trạch Lệ ngước mắt lên nhìn cánh tay kia của cô, bởi vì đã bị trói cả một đêm nên đã đỏ hết lên, còn để lại cả dấu vết.
Anh bế cô ngồi lên đùi mình, như vậy thì tay của Thẩm Tuyền sẽ thoải mái hơn, sau đó anh nắm lấy cằm cô, hung hăng nhìn cô.
“Em làm như vậy là có ý gì?”
Là ý giống như anh nghĩ sao?
Thẩm Tuyền không đáp lại anh.
Văn Trạch Lệ nắm lấy cằm cô, nhìn cô chằm chằm.
Anh không dám tin, nhưng nếu ván cờ này có thật thì cô tốn công phí sức tới vậy chắc không chỉ là để trêu đùa anh đâu nhỉ. Thẩm Tuyền hơi bực: “Buông tôi ra.”
Bế thế này khó chịu lắm.
Văn Trạch Lệ: “Không buông!”
“Văn Trạch Lệ.” Thẩm Tuyền duỗi chân đá anh.
Văn Trạch Lệ giữ chặt, hồi lâu, xem vẻ mặt cô hoàn toàn không nghĩ là sẽ nói, hơn nữa vẫn là kiểu không có tí tẹo biểu cảm nào, Văn Trạch Lệ cắn chặt hàm răng.
Anh lại thả người ở đầu giường rồi nghiêng người tới, cắn răng nói: “Thế để anh xem xem miệng của Thẩm tổng chặt được tới nhường nào.”
Chẳng mấy chốc.
Những vệt nắng nhảy múa trên bóng người.
Dù sao thì sức phụ nữ không bằng đàn ông, mắt của Thẩm Tuyền không khỏi ươn ướt, Văn Trạch Lệ hôn lên mắt cô, nhỏ giọng nói: “Em có nói không?”
Thẩm Tuyền có chút cáu giận.
“Anh đoán xem?”
Cô vừa dứt lời, liền khiến người khác phát bực.
Lần này Văn Trạch Lệ ra tay tàn nhẫn.
Hai giờ sau, tay Thẩm Tuyền đã sưng lên, cô cầm đèn bàn ở trên bàn hung hăng ném về phía Văn Trạch Lệ. Văn Trạch Lệ cúi người, không nói không rằng mà cởi trói cho cô.
Giọng nói âm trầm: “Ở chỗ này với anh vài hôm.”
“Nhé?”
Thẩm Tuyền ngồi thẳng dậy, khoác áo sơ mi đi vào phòng tắm, không đáp lại anh. Văn Trạch Lệ cũng đi vào theo, trong phòng tắm tí ta tí tách, tia nước bắn đầy sàn.
*
Một đêm trôi qua, bên ngoài đã loạn cào cào. Hôm nay Văn thị, Nhiếp thị và Thẩm thị bắt đầu mở phiên giao dịch, Văn thị ngã dúi dùi dùi, còn Nhiếp thị và Thẩm thị lại hơi tăng.
Thêm vào đó, hôm nay Thẩm Tuyền cũng không đi làm, tất cả mọi người đều không liên lạc được với cô, tin tức này khiến giới thượng lưu nổ tung. Có thể nói trong vòng bạn bè, cả ngày với một đêm này, ngoại trừ là tin liên quan tới Văn Trạch Lệ thì là Thẩm Tuyền, mà giờ Thẩm Tuyền đang ở đâu vẫn còn là một dấu hỏi chấm.
Thẩm Tiêu Toàn vừa tới tập đoàn đã bị rất nhiều người vây lại hỏi.
“Thẩm Tuyền đâu?”
“Chủ tịch Thẩm, nhà họ Văn quá đáng quá.”
“Chủ tịch Thẩm, Thẩm tổng không sao chứ?”
Thẩm Tiêu Toàn nói với mọi người: “Không sao, nó nghỉ ngơi vài ngày thôi.”
Vừa dứt lời, Mạc Điểm đã gọi điện thoại tới, Thẩm Tiêu Toàn vội trốn vào trong văn phòng nhận điện thoại. Ở đầu dây bên kia, giọng Mạc Điềm lạnh lùng: “Thẩm Tuyển đâu? Ông thân làm bố không đi tìm con mà lại đi làm à, tên Văn Trạch Lệ kia rốt cuộc đã giấu con gái tôi ở đâu rồi?”
Nói tới đây, Mạc Điềm như sắp phát điên.
Bà đợi cả đêm, kết quả chỉ đợi được tin Thẩm Tiêu Toàn đi làm, còn con gái chẳng hay tin gì, Văn Trạch Lệ định bắt người đi rồi nhốt lại à.
Thẩm Tiêu Toàn bất lực: “Em bình tĩnh lại có được không, con bé không sao cả.”
“Không sao? Ông thì nghĩ thoáng lắm, nếu mà bé Tuyền có chuyện gì thì người làm bố như ông cũng đi luôn đi.”
Thẩm Tiêu Toàn: “… Không sao đâu!”
“Sao ông cứ bênh Văn Trạch Lệ thế, Thẩm Tiêu Toàn.”
Thẩm Tiêu Toàn: “… Vợ à, không sao thật mà.”
Mạc Điền không còn bình tĩnh nổi nữa: “Tôi không quan tâm, hôm nay tôi nhất định phải gặp được bé Tuyền.”
Thẩm Tiêu Toàn: “…”
“Biết rồi, tôi đi tìm đây.”
Sau khi cúp
điện thoại, Thẩm Tiêu Toàn đi qua đi lại trong văn phòng, cuối cùng, ông gọi điện cho Văn Tụng Tiên. Phía bên Văn Tụng Tiên vô cùng chột dạ, ông ta nói ông ta thật sự không biết Văn Trạch Lệ đi đâu, vệ sĩ của Văn Trạch Lệ chỉ nghe lời anh, không tài nào cạy miệng được. Thẩm Tiêu Toàn đau đầu vô cùng: “Con trai ông đúng không phải là người.”
Văn Tụng Tiên: “… Đúng”
Phản bác sao nổi.
*
Ở phía dinh thự, điện thoại hay túi xách gì đó của Thẩm Tuyền đều không có ở đây, lúc đó là ở trong phòng nghỉ, mà cả dinh thự cũng chẳng có máy tính, ngoại trừ mấy cái điện thoại bàn ra thì chỉ có 2 chiếc điện thoại của Văn Trạch Lệ.
Chiếc màu đen có đoạn ghi âm đã bị ném vỡ, chỉ còn một cái mà Văn Trạch Lệ đang dùng. Anh ôm Thẩm Tuyền ngồi trên ghế sopha, dùng máy chiếu chiếu một bộ phim điện ảnh lên tivi.
Tivi được coi là đồ dùng gia dụng khá mới mẻ trong căn nhà này rồi.
Thẩm Tuyền không hay xem mấy bộ phim này, sến sa sến súa.
Văn Trạch Lệ cũng không hay xem, ngọt ngào sâu răng.
Phim mới chiếu được một phần ba, hai người lại bắt đầu trò chuyện về kế hoạch lên sàn của Thừa Thắng, trước mắt Thừa Thắng vẫn còn đang trong giai đoạn kêu gọi góp vốn, Văn Trạch Lệ cầm thuốc mơ bôi vào phần bị trói kia của cô, ngón tay xoa đi xoa lên rồi nói: “Thẩm thị các em không định góp thêm à?”
Nếu không góp thêm thì tiền đầu tư kỳ sau vừa vào, quyền cổ phần của Thẩm thị sẽ yếu đi, lúc đó sẽ rớt khỏi vị trí thứ hai. Thẩm Tuyền ung dung trả lời: “Không.”
Văn Trạch Lệ liếc mắt nhìn cô.
Trên người cô đang mặc một chiếc váy đen do anh bảo vệ sĩ mang tới, chất liệu vải dệt này mềm mại, làn da trắng nõn chói mắt. Đôi chân dài thì càng miễn bàn, lúc này cô đang bước chân trần trên sàn.
Văn Trạch Lệ nhấc chân cô lên, đặt lên đầu gối mình, nói: “Không thêm thì sau này đừng có mà hối hận.”
Thẩm Tuyền: “Không hối hận.”
Chân cô dịch vào lòng anh. Văn Trạch Lệ nhướng mày, nắm lấy cổ chân cô, để cho cô cọ cọ. Trên Tivi vẫn là bộ phim sến súa, Thẩm Tuyền vươn tay ra: “Đưa điện thoại cho tôi.”
“Làm gì? Gọi ai à?”
Văn Trạch Lệ cầm điện thoại lên, vứt sang một bên.
Thẩm Tuyền nheo mắt, đạp anh một cái.
Văn Trạch Lệ khẽ cười: “Em nói anh nghe điều anh muốn biết trước rồi anh cho em chơi điện thoại một tiếng.”
“Tôi xem Email.” Thẩm Tuyền không thèm quan tâm tới vấn đề của anh, hôm nay cô buộc phải xem email, hơn nữa cô rất ít khi nhàn rỗi thế này.
Văn Trạch Lệ: “Không cần xem, bố em sẽ giúp em.”
Thẩm Tuyền nhìn anh.
Tên đàn ông lông bông ngồi dựa vào ghế, áo sơ mi đen cùng quần dài, chuẩn dáng vẻ mặc đồ ở nhà, vẻ sắc bén cũng đã giảm bớt. Thẩm Tuyền đột nhiên gác chân lên sopha.
Văn Trạch Lệ nghiêng người dựa vào, vài giây sau trước mắt anh toàn một màu đen. Anh như ngừng thở, nhìn cô, Thẩm Tuyền rũ mắt nhìn anh rồi cúi người xuống, vòng tay qua cổ anh, lấy điện thoại ở phía bên kia.
Tay cô trắng nõn nà.
Mùi hương trên người như bao phủ Văn Trạch Lệ, cô y hệt một nàng yêu tinh cao ngạo.
Cô lấy được điện thoại rồi bình thản rút tay lại, mở màn hình lên, kết quả lại không mở được. Cô quay người, Văn Trạch Lệ định đứng dậy, kết quả là cú quay người này của cô chặn đứng lại.
Ngón tay Thẩm Tuyền giữ lấy mặt anh, điện thoại rọi thẳng vào mặt anh.
Khóa điện thoại đã được mở ra.
Văn Trạch Lệ: “…”
Mẹ nó.