Edit: Bún Thịt NướngGần đến phòng bao, Văn Trạch Lệ kéo Thẩm Tuyền ấn lên tường, trong không khí quyện luyện mùi rượu và hương nước hoa, sau khi hoà quyện với nhau tạo thành một bầu không khí xa hoa.
Lưng Thẩm Tuyền đè lên tường, bờ m ông dán sát, dưới ánh sáng mờ ảo, cô nhìn Văn Trạch Lệ: “Sao? Em nói không đúng à?”
Văn Trạch Lệ không nói gì, một tay đặt sau đầu cô, đôi mắt hẹp dài lướt qua mặt cô. Cô rất đẹp, không góc chết, cho dù là cúi đầu hay ngẩng đầu, chỉ rũ mắt thôi cũng mang theo cảm giác lạnh lùng.
Nhưng mà người phụ nữ như vậy.
Cô của quá khứ, chắc hẳn đã phải nghe rất nhiều rất nhiều lời bàn luyện, coi thường, phỉ báng chẳng kém gì bên ngoài vừa nãy.
Cô đều cứ thế cho qua vậy sao?
Văn Trạch Lệ nhỏ giọng hỏi: “Em thường xuyên nghe những lời như vậy à?”
Thẩm Tuyền sững lại, nhận ra anh đang chỉ những lời bàn luận về cô ban nãy, đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn anh, giọng điệu lạnh nhạt: “Ừm, thỉnh thoảng thôi, những lời như vậy họ chỉ dám nói ở ngoài, không ai dám nói trước mặt em.”
“Bắt đầu từ lúc nào?”
Thẩm Tuyền suy nghĩ một lát: “Chắc là cấp 2.”
Từ cấp 2 đến bây giờ đã bao lâu rồi? Bắt đầu từ lúc 12, 13 tuổi, mười mấy năm, những người đó thường xuyên như vậy, cảm thấy cô mạnh mẽ nên có thể tự tiện phỉ báng, tuỳ ý gièm pha.
Không thể nào dè bỉu được đường sự nghiệp của cô, thì lại lấy hai giới tính ra để gièm pha cô.
Văn Trạch Lệ nhớ đến mình trong quá khứ, mặc dù anh chưa từng khinh bỉ cô hay đi tò mò về tình yêu của cô, nhưng với anh, Thẩm Tuyền vẫn luôn là đối đủ có thể mặc sức đối phó.
Anh cũng chưa bao giờ đối xử với cô như một người phụ nữ, thậm chí chưa từng nương tay với cô.
Anh còn như thế, huống chi kẻ khác.
Có khi còn quá đáng hơn, ngoài việc đối xử cứng rắn với cô, có khi còn thêm cả những lời dè bỉu nữa.
Cô đẹp như vậy nhưng có lẽ chưa bao giờ được hưởng sự ưu đãi của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ xinh đẹp.
Thảo nào ngày đó cô nói, đứa trẻ không khóc sẽ không có kẹo ăn.
Văn Trạch Lệ năng mặt cô lên, trong đôi mắt nhuốm đầy sự dịu dàng, anh dán sát tới hôn lên khóe môi cô, nhỏ giọng nói: “Anh bảo vệ em cả đời.”
Cho dù không thể tái hôn, cô vẫn luôn là tình yêu của anh.
Thẩm Tuyền ngơ ra vài giây, cô rũ mắt, lông mi run run, khoảnh khắc ấy, Thẩm Tuyền nghe hiểu ý anh, cô túm lấy cổ áo anh, bình tĩnh nói: “Em cũng thế.”
Anh bảo vệ em.
Em cũng bảo vệ anh.
Văn Trạch Lệ chậc một tiếng.
Quả nhiên là Thẩm Tuyền, đến câu trả lời cũng khác những người phụ nữ khác.
Cánh cửa phòng bao đằng sau bị đẩy ra, tiếp đó là một tiếng “đệt”, cửa lại đóng lại. Đóng xong lại mở ra, Văn Trạch Tân đứng dựa vào cửa, khoanh tay nói: “Anh, chị dâu, hai người định biểu diễn cảnh hôn môi ở hành lang à?”
“Ha ha ha ha ha ha ha…” Tiếng cười ở sau lưng vang lên.
Thẩm Tuyền nhìn một đám người tụ tập trong cửa, cô bèn đẩy Văn Trạch Lệ ra. Anh “chậc” một tiếng, đứng dậy từ trên người Thẩm Tuyền, lau đi vệt nước ở khoé môi, nói với bọn họ: “Cút, đi vào.”
“Ha ha ha ha ha ha ha… Văn Trạch Lệ anh đừng cướp spotlight của chủ bữa tiệc sinh nhật chứ.” Cố Trình cười to.
“Phải đấy, phải đấy, chiếm spotlight của tôi rồi.” Văn Trạch Tân cà lơ phất phơ nói.
Văn Trạch Lệ nắm tay Thẩm Tuyền, đẩy đống người đang chặn ở cửa ra rồi đi vào. Tối nay Trần Y mặc rất đẹp, cô ấy váy màu đen đứng cạnh Văn Trạch Tân.
Thẩm Tuyền liếc nhìn cô ấy một cái.
Trần Y chớp chớp mắt, Thẩm Tuyền khẽ cười.
Trong phòng bao đã có gần 30 người, đa số đều là tiểu thư công tử trong giới nhà giàu thủ đô. Cuối cùng họ cũng tận mắt nhìn thấy đại thiếu gia nhà họ Văn và đại tiểu thư nhà họ Thẩm cùng xuất hiện rồi.
Mãi sau khi ly hôn hai người mới xuất hiện cùng nhau, trước đây lúc còn là vợ chồng, hai người này rất ít khi xuất hiện cùng nhau tại một địa điểm nào đó..
Cho dù xuất hiện cũng không thân mật như vậy.
Ấy vậy sau khi ly hôn, một loạt hành động của Văn thiếu đều chỉ là nghe nói, ngay cả cướp hôn rồi quỳ gối theo đuổi, rất nhiều người thực sự chỉ nghe nói chứ không có thực sự chứng kiến.
Nhưng trong giới có người còn ngầm gọi hành động quỳ xuống của Văn thiếu là tên quỳ top một ở thủ đô.
Tiếc là không xem được video.
Nhưng cũng không sao, hôm nay nhìn thấy cảnh thân mật giữa Văn thiếu và Thẩm đại tiểu thư thế này, thứ gọi là quỷ gối kia chắc cũng không phải giả.
Trong phòng bao có sân khấu nhỏ, KTV, ban nhạc, thậm chí cả phòng nghỉ cũng có, còn có cả một phòng bếp kiểu mở. Lúc này đầu bếp đang chuẩn bị điểm tâm ngọt và một ít bò bít-tết, xiên thịt dê… ở chỗ quầy bar nhỏ có bartender đang pha chế rượu.
Sau khi Thẩm Tuyền với Trần Y ngồi xuống, Văn Trạch Lệ cởi cúc cổ áo sơ mi, đứng dậy đi lấy rượu.
Chân dài vai rộng, còn tiện tay cầm một điếu thuốc lên bỏ vào miệng, lúc anh đi qua, không ít cô tiểu thư nhà giàu đều nhìn anh theo bản năng.
Thẩm Tuyền hời hợt liếc mắt nhìn những cô tiểu thư kia một cái.
Cả đám có người ăn mặt gợi cảm, đáng yêu, quyến rũ ngay cả ngây thơ trong sáng cũng có.
Cho nên nói giới nhà giàu hỗn loạn là như vậy, cho dù có liên hôn hay không, có bạn gái hay không, có yêu ai rầm rộ hay không thì người đáng được thầm thương trộm nhớ vẫn sẽ có người thương thầm nhớ trộm.
Trần Y liếc mắt nhìn Thẩm Tuyền một cái, bật cười, nhỏ giọng nói: “Sao cậu không thay quần áo rồi qua đây?”
Thẩm Tuyền thản nhiên thu hồi tầm mắt, cầm một miếng dưa Ha-Mi ăn rồi nói: “Bận quá, hôm nay mình mở ba cuộc họp, cuộc họp cuối cùng kéo dài hơn ba tiếng.”
“… Đúng là rất bận.” Trần Y nháy mắt nghẹn họng.
Cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Đừng nói là cậu vẫn chưa ăn cơm đấy nhé?”
Cô ấy liếc nhìn đồng hồ một cái, đã hơn 8 giờ rồi.
Thẩm Tuyền ừ một tiếng.
Trần Y nghe vậy, lập tức nói: “Mình đi bảo bọn họ mang ít món chính tới đây trước.”
Vừa dứt lời, Văn Trạch Lệ bưng một tô mì tới, đặt xuống trước mặt Thẩm Tuyền rồi đưa đôi đũa cho cô, nói: “Ăn chút mì đi.”
Trần Y lập tức im lặng, mỉm cười nhìn Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền nhận lấy đôi đũa, nắm lấy cổ tay Văn Trạch Lệ kéo anh ngồi xuống, nói: “Anh cũng ăn chút đi.”
Văn Trạch Lệ ngã ngồi bên cạnh Thẩm Tuyền, anh dán sát tới, lí nhí nói: “Em đút anh ăn nhé?”
Thẩm Tuyền cầm cái chén nhỏ ở bên cạnh lên, gắp mì lên, cho vào trong chén, thản nhiên nói: “Ăn vậy thì ăn tới bao giờ.”
Văn Trạch Lệ: “… Chậc.”
Thẩm Tuyền gắp mấy miếng mì xong còn múc nước mì rồi đưa chén qua cho anh. Văn Trạch Lệ không nhận, trong miệng anh đang ngậm thuốc lá, ánh mắt xấu xa nhìn cô, Thẩm Tuyền cũng nhìn anh anh.
Khoảng mấy giây sau, Thẩm Tuyền tự gắp một sợi mì bỏ vào trong miệng, sau đó sát lại gần, dùng đầu lưỡi đưa mì vào trong miệng anh. Văn Trạch Lệ sững sờ, vội vàng lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, mở miệng cắn lấy, sau khi ăn hai miếng, Thẩm Tuyền cắn đứt sợi mì, rồi cầm chén đặt trước mặt anh: “Được rồi, ăn đi.”
Cho ăn như chuồn chuồn lướt nước như vậy.
Nhưng cổ họng Văn Trạch Lệ lại nóng lên.
Anh khẽ cười hai tiếng.
Thẩm Tuyền đã bưng bát mì lên, bắt đầu ăn.
Tất cả mọi người đều đang ăn thịt nướng, sườn cừu, thịt bò… chỉ có bọn họ là ăn món chính, có hơi khang khác. Những vị tiểu thư công tử nhà giàu kia nhìn thấy một màn như vậy thì liếc mắt nhìn nhau.
Sau đó, đều vén tóc ra theo bản năng, để lộ bả vai mảnh khảnh trắng nõn.
Thẩm Tuyền không chỉ không hòa nhập vì ăn món chính mà bộ đồ trên người cô cũng không ăn khớp. Thật sự quá bình thường, không hề lấp lánh một chút nào.
Ăn mì lót bụng xong, Văn Trạch Lệ đi gọi hai ly rượu, mỗi người một ly để trên bàn trà. Thẩm Tuyền cầm ly lên, chân dài vắt chéo, ly rượu đặt hờ trên đầu gối, ngả người về phía sau.
Tư thế của Văn Trạch Lệ cũng gần như vậy, nhưng tay anh vắt lên lưng ghế, Thẩm Tuyền vừa dựa tới thì anh thu tay lại, Thẩm Tuyền ngã vào lòng anh.
Ngập trong mũi là hương nước hoa trên người anh.
Thẩm Tuyền ngẩng đầu, liếc nhìn anh một cái: “Anh đổi nước hoa à?”
Văn Trạch Lệ đang nhấp rượu, yết hầu chuyển động, nghe thấy lời này bèn rũ mắt nhìn cô, vài giây sau, anh thấp giọng nói: “Không phải đổi đúng theo ý em hả?”
Thẩm Tuyền ngửi ngửi cổ áo anh thản nhiên nói: “Lazy.”
Văn Trạch Lệ nhìn đôi môi đỏ tươi của cô, nhướng mày: “Phải, thế nào?”
Ngón tay Thẩm Tuyền sờ sờ cổ áo mình, cô nói: “Hương nước hoa này gặp nóng cũng k1ch thích tình d*c.”
Lưng Văn Trạch Lệ cứng đờ.
“Cái của anh là hệ thứ 2.”
Thẩm Tuyền: “Hệ thứ hai đã ngừng sản xuất rồi, đây là hệ thứ ba.”
Văn Trạch Lệ bóp mạnh cằm Thẩm Tuyền: “Vợ này, em có thể đừng biết nhiều như vậy được không?”
Loại nước hoa phiên bản giới hạn cực kỳ đắt tiền này từng là hàng hiếm trong giới nhà giàu, đã không bán trên thị trường từ lâu, đã bán từ thời Dân Quốc đến nay.
Bây giờ người trẻ thế hệ mới gần như không biết.
Thẩm Tuyền nâng cằm lên, nhìn anh, một hồi lâu sau, cô ung dung nói: “Em cũng có bảo là không cho anh dùng đâu.”
Văn Trạch Lệ thở phào nhẹ nhõm, anh vuốt v e cằm cô: “Chậc, loại nước hoa này không phải mỗi lần gặp nóng đều sẽ thế, mà phải gặp đúng người.”
Ý anh ám chỉ.
Thẩm Tuyền đẩy tay anh ra.
Văn Trạch Lệ ôm lấy cô.
Lúc này, Văn Trạch Tân mặc áo sơmi cùng quần dài đi lên sân khấu nhỏ, anh ta khụ một tiếng, uống một ngụm rượu rồi cầm micro, nhìn sang bên này nói: “Cảm ơn mọi người dù trăm công nghìn việc vẫn bớt chút thời gian tới tham gia tiệc sinh nhật của tôi, tối nay không say không về.”
Anh ta giơ cái ly lên.
Tất cả mọi người còn lại lập tức giơ ly lên theo, hú hét. Văn Trạch Tân bật cười rồi ngồi lên ghế chân cao, gương mặt đẹp trai cùng đôi mắt đào hoa rất phong lưu, anh ta kéo micro lại gần, kề sát lên môi, nói: “Vậy tiếp theo chúng ta sẽ chơi trò đầu tiên.”
Nói xong, anh ta tạm dừng lại.
Đôi mắt di chuyển, nhẹ nhàng lướt qua Trần Y, sau đó nhìn về phía mấy cô tiểu thư nhà giàu còn lại, khụ một tiếng nói: “Trò này tên là trò chơi hóa trang.”
Anh ta vừa dứt lại, những người phía dưới lại nể mặt cất tiếng hú hét, còn có người hỏi hoá trang như nào? Ha ha ha ha trang phục hầu gái sao?
Nhân viên phục vụ ôm một cái thùng rất to đi vào, lần lượt từ trái qua phải để cho các cô gái ở đây bốc thăm, bên trong có một quả bóng nhỏ, trong quả bóng nhỏ có một tờ giấy.
Ngoài hóa trang ra còn có nhiệm vụ đóng vai, bên trong tờ giấy viết rõ diễn vai thế nào, sau
đó dựa vào vai diễn để lựa chọn một người đóng chung với mình. Đương nhiên, đều là các vai diễn rất lành mạnh, không nói tới những cái khác, chỉ riêng hoá trang thôi đã khiến người khác rất mong chờ.
Lúc nhân viên phục vụ đi đến trước mặt Thẩm Tuyền, mọi người gần như yên lặng.
Cả đám nhìn người phụ nữ lạnh lùng mạnh mẽ này, cho dù tối nay cô là tới tham gia party nhưng vẫn mặc một bộ nghiêm túc như vậy, trông vẫn mạnh mẽ khiến người khác không dám nhìn thẳng, cô có khí chất của một hoàng thái hậu.
Văn Trạch Tân thấy bầu không khí sai sai thì đặt ly rượu xuống, cười nói: “Chị dâu thì thôi vậy.”
Chẳng ai dám tưởng tượng ra dáng vẻ khi hoá trang của Thẩm Tuyền, đến tưởng tượng thôi cũng không dám. Lời này vừa thốt ra, còn có mấy người phụ hoạ: “Đúng đúng đúng, Thẩm đại tiểu thư thế này là được rồi.”
“Đừng có nhổ râu hùm nha.”
Mấy vị thiên kim kia cũng lén nhìn nhau mà cười, chẳng biết đang cười gì.
Thẩm Tuyền nghịch nghịch ly rượu, đương nhiên cũng không có ý cầm lấy. Văn Trạch Lệ cũng biết Thẩm Tuyền chắc chắn sẽ không tham gia, anh phất tay bảo nhân viên phục vụ kia rời đi.
Tên nhân viên phục vụ ôm cái thùng định đi.
Lúc này, Trần Y lại đột nhiên đứng dậy kéo cái thùng qua rồi lấy hai quả bóng, đưa cho Thẩm Tuyền một cái: “Chơi với mình đi.”
Thẩm Tuyền sững sờ, cầm lấy quả bóng đó.
Trần Y cười tủm tỉm: “Cùng nhau chơi nhé?”
Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn Trần Y một cái, lại liếc mắt nhìn Văn Trạch Tân không hề để tâm gì trên sân khấu. Cô nhướng mày, vài giây sau: “Được.”
Những người kia nghe thấy chữ “được” này thì sững sờ.
Sau đó cả đám đều có chút không dám tin, có vài người còn che mặt lại sợ lát nữa sẽ bị khí chất của Thẩm Tuyền gi3t chết.
Văn Trạch Lệ chửi bậy một tiếng, cầm lấy quả bóng nhỏ kia, định mở ra.
Thẩm Tuyền cướp lại.
Văn Trạch Lệ sững sờ, anh híp mắt nhìn quả bóng kia, bên trong có gì vậy?
Hoá trang thành hoàng hậu?
*
Phía trên quả bóng nhỏ đều có số, nhân viên phục vụ phát bóng xong thì có người đứng trên sân khấu rút số, rút trúng số nào thì số đó phải đi hoá trang, số đầu tiên rút trúng là thiên kim nhà họ Lâm.
Vốn cách ăn mặc trang điểm lúc đầu của cô ta là ngây thơ trong sáng, cô ta cũng là người nhìn Văn Trạch Lệ nhiều nhất.
Cô ta cầm quả bóng lên rồi đi vào phòng hoá trang.
Nhóm thiếu gia có mặt ở đây đều có chút hưng phấn, cả đám vắt chéo đôi chân dài, nhìn chằm chằm cửa phòng hoá trang. Văn Trạch Tân đi xuống sân khấu, ngồi trên bàn trà, cũng cà lơ phất phơ chờ đợi.
Cố Trình dựa vào sofa mỉm cười, nhấp từng ngụm rượu một.
Nhiếp Tư cũng có vẻ rất chờ mong.
Chỉ có Tiêu Nhiên ngồi dựa vào sofa chơi điện thoại, không có biểu cảm gì. Văn Trạch Lệ ôm Thẩm Tuyền, miệng ngậm thuốc lá, cổ áo mở rộng, lộ ra xương quai xanh, dáng vẻ thờ ơ có vẻ không quá hứng thú, nhưng lại ngồi ở chính giữa sofa, khí thế mạnh mẽ. Hơn nữa trong lòng anh còn có Thẩm Tuyền, chỗ này chẳng khác ngai vàng.
Thẩm Tuyền nói chuyện với Trần Y một lúc thì phát hiện bầu không khí này, cô liếc mắt nhìn Văn Trạch Lệ một cái, thấy anh đang bấm điện thoại, gương mặt lạnh lùng. Cô nói: “Anh cảm thấy này có giống đang tuyển phi cho anh không?”
Văn Trạch Lệ ngước mắt lên, ngẩn người một lúc: “Hửm?”
Thẩm Tuyền nâng cằm anh lên hướng về phía hiện trường.
Văn Trạch Lệ phản ứng lại, anh liếc nhìn bầu không khí ở đây, khẽ cười nói: “Anh không hề muốn nha.”
“Không có thú vui đấy.”
Thẩm Tuyền híp mắt: “Thật không?”
Anh không biết là, người đàn ông này càng thờ ơ lại càng hấp dẫn người khác, nhất là cả đám tiểu thư nhà giàu ngồi kia, bóng cầm trong tay chắc cũng căng thẳng gần chết, lại cứ liên tục nhìn tới đấy.
Văn Trạch Lệ hôn lên môi cô một cái: “Thật mà, đợi lát em hoá trang thành hoàng hậu anh mới cảm thấy có hứng thú.”
Thẩm Tuyền thản nhiên thu hồi tầm mắt rồi liếc mắt nhìn quả bóng nhỏ một cái.
Lúc này cửa phòng hoá trang bỗng nhiên mở ra.
Một cô hầu gái chân dài với trang phục trắng đen vừa xuất hiện khiến cả phòng ồ lên.
Quả nhiên vị thiên kim nhà họ Lâm hóa trang thành hầu gái, lông mi rất dài, ngây thơ nhìn bọn họ.
“Moá…”
“Ha ha ha ha ha là hầu gái thật nè, đệt.”
Văn Trạch Tân cười ha ha, hơi nghiêng người về trước nói với cô ta: “Chọn một người đóng chung với cô đi.”
Thiên kim nhà họ Lâm ngẩng đầu, nhẹ nhàng nhìn về phía Văn Trạch Lệ. Thẩm Tuyền lạnh lùng nhìn cô ta khiến cô ta rúm ró, vội thu hồi tầm mắt.
Văn Trạch Lệ cũng nhìn thấy bộ đồ hầu gái mà thiên kim nhà họ Lâm đang mặc kia, anh liếc mắt nhìn một cái rồi thu hồi tầm mắt, tiếp tục bấm điện thoại. Thẩm Tuyền đương nhiên biết thái độ này của Văn Trạch Lệ.
Cô nhướng mày, vẻ mặt ung dung cầm ly rượu lên uống.
Cuối cùng thiên kim nhà họ Lâm chọn Nhiếp Tư vô hại nhất khiến cho anh ta liên tục né tránh: “Ối, ối, ối được rồi được rồi…”
Cả đám người lại ha ha cười to, cuối cùng không khí cũng đã nóng lên, những quả bóng được gọi lên tiếp theo có hán phục thời Đường, vest công sở, còn có các loại lễ phục, sườn xám, thoả mãn trí tưởng tượng của đàn ông.
Rất nhiều người đều nhìn Văn Trạch Lệ trước, thấy anh không có hứng thú mới xoay sang chọn người khác diễn vai cùng mình, Văn Trạch Tân và Cố Trình đều đã bị chọn, có thể thấy là người thu hút nhất ở đó. Không ai dám tới gần Tiêu Nhiên, mặc dù anh ta đẹp trai nhưng rất lạnh lùng, thật sự khiến cho người khác sợ hãi. Còn về Văn Trạch Lệ, bọn họ cũng chỉ dám nghĩ chứ không dám hành động, dù sao trông anh cũng không có hứng thú, quan trọng nhất là cái vị Thẩm Tuyền đáng quý ngồi ở đây. Có người chọn diễn cùng chị em mình, nữ với nữ cũng rất thú vị.
Quan trọng nhất là ai ai cũng đẹp, dáng người siêu đỉnh, bầu không khí lập tức lên đến đỉnh.
Đúng lúc này.
Nhân viên phục vụ đọc đến con số trên quả bóng nhỏ của Thẩm Tuyền.
Cả phòng bao lại yên lặng.
Thẩm Tuyền liếc nhìn quả bóng một cái, chậm rãi đặt ly rượu xuống rồi đứng lên.
Văn Trạch Lệ nắm lấy cổ tay cô, ngửa đầu cười nói: “Em chỉ có thể chọn anh thôi đấy, hoàng hậu.”
Thẩm Tuyền thản nhiên nói: “Được.”
Sau đó cô đi về phía phòng hoá trang, cửa vừa đóng lại thì đám công tử có mặt ở đó châu đầu ghé tai vào nhau. Bọn ít nhiều gì vẫn có chút chờ mong, nhưng không phải kiểu chờ mong mang đầy hormone như ban nãy, thậm chí có người còn ngồi ngay ngắn lại, nhìn phòng hoá trang như chuẩn bị gặp phải kẻ địch vậy, đương nhiên cũng có người lo lắng Thẩm Tuyền không cẩn thận sẽ chọn trúng bọn họ.
Làm sao bây giờ, đừng mà, bọn họ không muốn bị Thẩm tổng chọn một chút nào. Mặc dù không có khả năng lắm nhưng vẫn có chút lo bò trắng răng.
Bầu không khí bỗng chốc có cảm giác không nói thành lời.
Mười phút sau, cửa phòng hoá trang mở ra.
Thẩm Tuyền bước trên đôi giày cao gót bảy phân bước ra trong bộ váy hai dây màu đen bó sát người, tóc xõa ra.
Khoảng thời gian này cô chưa cắt tóc nên tóc dài hơn nhiều, hơi quăn lại, xõa trên vai.
Vừa bước ra ngoài, giày cao gót không thoải mái lắm, một tay Thẩm Tuyển chống lên tường, bàn chân với những ngón chân được sơn móng rút ra khỏi giày cao gót rồi lại đi vào.
Biếng nhác, gợi cảm, trong phút chốc liền ập vào mắt.
Cả phòng bao đều yên lặng ngay tức khắc.
Ly rượu trong tay ai đó trượt xuống rơi trên mặt bàn, điếu thuốc của người nào đó cũng rớt xuống đất. Thẩm Tuyền ngước mắt nhìn sang, cô chỉ trang điểm một lớp nhàn nhạt nhưng vẫn rất gợi cảm, đuôi mắt cong cong. Cô nhận lấy chai rượu vang mà nhân viên phục vụ đưa tới, thản nhiên nhìn nhóm người này.
Tỉ lệ body của cô siêu cấp hoàn mỹ.
Thực sự quá tuyệt.
Làn da trắng hồng, càng khỏi nói đến đường cong vô cùng đẹp.
“Con mẹ nó nhắm mắt, nhắm mắt, nhắm mắt—— nhắm mắt hết lại, không, cút hết! Cút hết ra ngoài.” Văn Trạch Lệ phản ứng lại, ném điện thoại xuống, bực tức quát lên.