Trans: LamTrong thư phòng có tiếng gõ phím, Văn Trạch Lệ thỉnh thoảng lại cầm tài liệu Thẩm Tuyền đưa cho anh lên đọc, Thẩm Tuyền dựa vào bản làm việc, ôm lấy cánh tay, bình tĩnh trả lời anh.
“Cổ phiếu của em ở Phổ Ngân thế nào rồi?”
Thẩm Tuyền: “Bán tháo hết rồi.”
“Bán lúc nào thế?”
“Hai ngày trước.”
Văn Trạch Lệ nhướng mày, ngẩng đầu nhìn cô, đôi môi mang theo nụ cười: “Nhanh phết đấy nhỉ.”
Thẩm Tuyền bình thản không trả lời. Văn Trạch Lệ lại nhìn về phía máy tính nói: “Nếu trong tay em có tiền dư thì đầu tư vào Thừa Thắng đi, anh mua lại Phổ Ngân, điều chỉnh lại tỉ lệ cổ phần của em, tới lúc đó bé Tuyền của chúng ta lại là lão đại rồi.”
Thẩm Tuyền: “Không phải cổ phần của anh chiếm nhiều nhất à?”
Chân Văn Trạch Lệ giẫm một cái, ghế trượt ra sau, ánh mắt anh nhìn cô rồi cười: “Anh là lão đại ở công ty, em là vợ của lão đại, dù thế nào thì em vẫn là to nhất mà.”
Thẩm Tuyền ngơ ra vài giây, cô nhìn người đàn ông mắt ngập tràn nụ cười này một lúc rồi nói: “Cũng phải.”
Văn Trạch Lệ cười nhẹ một tiếng.
Người phụ nữ này đúng là chẳng khách sáo tí nào.
Người anh dựa ra sau, vừa cởi cà vạt sơ mi vừa vươn tay nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng đùa nghịch nói: “Hình như chúng ta chỉ mãi trò chuyện về việc công việc thôi, hay là nói thêm mấy thứ khác đi.”
Thẩm Tuyền không động đậy, mặc cho anh kéo lấy. Rèm cửa trong phòng sách không mở, chỉ có một chút ánh đèn le lói, Thẩm Tuyền hỏi: “Anh muốn nói gì?”
Văn Trạch Lệ im lặng mấy giây, cúi đầu hỏi: “Ngoài anh ra, em còn từng thích ai khác không?”
Thẩm Tuyền nhìn anh, ánh mắt lúc này có hơi sâu xa, cô nói: “Chưa từng.”
Khoảnh khắc ấy, từ tận đáy lòng Văn Trạch Lệ lan ra sự hưng phấn, anh kéo tay cô về phía trước. Thẩm Tuyền tiến tới trước hai bước, Văn Trạch Lệ đứng dậy, ôm lấy cô từ đằng sau.
Sự vui vẻ khó nói thành lời ấy được lan toả cho Thẩm Tuyền thông qua cái ôm ấy.
Thẩm Tuyền không giãy dụa, cô nói: “Lúc trước không có không có nghĩa sau này sẽ không.”
Văn Trạch Lệ đột nhiên ôm chặt cô lại: “Em dám!”
Anh lạnh lùng nói: “Nếu anh đã dám cướp hôn thì có nghĩa sau này đến cả con giáp thứ mười ba anh cũng dám làm.”
Thẩm Tuyền: “Không biết xấu hổ.”
Văn Trạch Lệ cười lạnh một tiếng: “Chẳng sao cả.”
Cần mấy cái hư danh này làm gì, có được người mới là quan trọng nhất. Văn Trạch Lệ không ngờ có một ngày mình sẽ có suy nghĩ như vậy, thực ra Thẩm Tuyền khác với những người phụ nữ khác, rất ít khi cô để lộ cảm xúc ra ngoài, điểm quan trọng nhất là, cô nói được làm được, cũng dám đối đầu với đàn ông.
Đối mặt với người phụ nữ thế này, Văn Trạch Lệ chỉ có thể không biết xấu hổ mà thôi.
Anh hôn lên gò má Thẩm Tuyền: “Bé Tuyền, em khó nắm bắt quá.”
Thẩm Tuyền im lặng để mặc cho anh hôn, cô không trả lời anh. Mối tình này cô vẫn đang trong giai đoạn mò mẫm, cô khác với kiểu rơi vào lưới tình như sớm như Trần Y, cô trưởng thành tự lập rồi mới bắt đầu tiếp xúc với tình, có lúc khó tránh sẽ khoác lên mình thêm một lớp vỏ để bảo vệ mình, bất kể chuyện gì sẽ đều vô thức nghĩ cho mình trước.
Thẩm Tuyền quay người, ôm lấy cổ Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ rũ mắt nhìn cô.
Thẩm Tuyền hôn lên cằm anh nói: “Em nói thật mà.”
Văn Trạch Lệ: “Cái gì cơ.”
Thẩm Tuyền: “Bảo vệ anh đấy.”
Văn Trạch Lệ bật cười: “Được anh tin, nhưng anh bảo vệ em trước vậy.”
Anh ôm cô rồi quay người, đặt cô lên ghế, cúi người hôn lên môi cô, hai tai chống lên hai bên tay cầm của ghế. Thẩm Tuyền ngẩng cổ, vương tay tháo cà vạt giúp anh, cô từ từ tháo ra, cà vạt rơi xuống đất. Nụ hôn của Văn Trạch Lệ trước xuống, Thẩm Tuyền cúi đầu áp lên vai anh nói: “Đóng cửa.”
Động tác của Văn Trạch Lệ khựng lại, một giây sau, anh đứng dậy đóng cửa. Quay lại, anh cởi cúc áo, đi về phía cô. Có lẽ là vì đang ngồi, thêm cả đèn trong phòng sách không được mở hết, có hơi tối, người đàn ông chân dài vai rộng, cơ thể to lớn kia tràn ngập cảm giác áp bức, Thẩm Tuyền híp mắt nhìn anh.
Đợi đến khi bị bế lên trên bàn, mồ hôi trên người Thẩm Tuyền theo xương vai lăn xuống dưới.
Cô bị chinh phục trước.
Tiếp đó, Thẩm Tuyền đẩy Văn Trạch Lệ một cái, đè anh lên ghế sô pha, cô gập gối quỳ lên, Văn Trạch Lệ ngơ ra mấy giây, sau đó bật cười.
Anh ôm lấy eo cô.
“Bé Tuyền.”
Trong mắt Thẩm Tuyền ngập tràn d*c vọng chinh phục, cô không nói lời nào, chỉ có đôi mắt xinh đẹp kia nhuốm màu tình. Văn Trạch Lệ lại bật cười, ngẩng đầu một lúc rồi hỏi: “Em còn sức không?”
Thẩm Tuyền ung dung đáp: “Anh đoán xem.”
Văn Trạch Lệ bật cười, ôm lấy cổ cô hôn lên môi cô.
Đợi tới khi cô không còn sức nữa thì anh lại giúp cô.
Bên ngoài phòng sách, Mạc Điềm bê trà và hoa quả lên, nhìn thấy cửa phòng sách khóa thì ngẩn ra một hồi, tiếp đó, bà ấn chuông cửa phòng sách, tiếng chuông rất to nhưng người bên trong không hề có lời hồi đáp nào.
Mạc Điềm nhíu mày, quay người đi xuống nhà.
Mà hai người trong phòng sách đã nghe thấy tiếng chuông nhưng chẳng ai thèm để ý tới. Khoảng gần một tiếng sau, Văn Trạch Lệ bế Thẩm Tuyền về phòng cô tắm, hai người thu xếp xong xuôi lại quay về phòng sách, giải quyết chút chuyện cuối cùng.
Mạc Điềm lại lên lầu lần nữa, lúc này lại thấy cửa phòng sách mở, bà bước tới, đang định nói gì đó thì lại thấy Thẩm Tuyền ngồi trên ghế nhìn máy tính.
Một tay Văn Trạch Lệ chống lên bàn, cúi người cùng cô xem, hai người nhìn nhau một cái, ánh mắt hai người đều có sự ăn ý, tuy là biểu cảm trên mặt Thẩm Tuyền vẫn vậy.
Nhưng nhìn cô rất thoải mái.
Mạc Điềm đột nhiên cảm thấy, người đàn ông mà Thẩm Tuyển chọn trúng trong vạn người cũng không kém cỏi cho lắm.
Cô ở trên thương trường lâu như vậy, gặp qua đủ các loại đàn ông, lẽ nào không có năng lực để chọn một người sao. Ban đầu khi nhà họ Thẩm đi theo con đường liên hôn, trong số anh em nhà họ Văn, Thẩm Tuyển đã trực tiếp chọn Văn Trạch Lệ, có lẽ ít nhiều cũng có nguyên nhân.
Mạc Điềm nhìn một hồi rồi mới đi tới, gõ cửa: “Ăn cơm thôi.”
Hai người ngồi ở bàn sách đồng loạt ngẩng đầu, Văn Trạch Lệ nhìn thấy Mạc Điềm thì theo bản năng chỉnh lại cổ áo, chỗ đó có dấu hôn, anh không muốn bị đuổi ra khỏi cửa đâu.
Anh cười đáp: “Vâng ạ.”
Thẩm Tuyền cũng đứng dậy, tay cô bị Văn Trạch Lệ nắm lấy, sau đó hai người đi ra cửa. Ánh mắt của Mạc Điềm liếc qua hai bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, sau đó quay người coi như không nhìn thấy mà đi tới cầu thang.
Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền ở đằng sau, anh tiện tay lấy luôn một lọ kem che khuyết điểm trên bàn, lại liếc nhìn Mạc Điềm đang đi ở phía trước, Văn Trạch Lệ bơm một ít kem khuyết điểm nhẹ nhàng bôi lên cổ Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền sững người, nghiêng đầu.
Văn Trạch Lệ khụ một tiếng, đầy đầu cô ra, nói: “Anh xoa cho em.”
Rồi anh nhìn Mạc Điềm đi ở trước, nói với Thẩm Tuyền: “Suỵt…”
Ngón tay với những khớp xương rõ ràng của người đàn ông nhẹ nhàng đặt bên môi, đôi mắt hẹp dài nhìn cô, Thẩm Tuyền thản nhiên nhìn anh: “Dám làm mà không dám nhận à?”
Văn Trạch Lệ nhỏ giọng nói: “Dám làm, luôn luôn dám làm.”
Giọng nói khàn khàn nho nhỏ đó mang theo chút háo sắc.
“Nhưng mà, sự khẳng định của người lớn, của mẹ vợ cũng rất quan trọng.”
Sắp được tái hôn rồi, tuyệt đối không thể khiến mọi thứ thành công cốc.
Thẩm Tuyền chẳng thèm quan tâm tới anh, ô đi tới trước hai bước, kéo lấy cánh tay Mạc Điềm.
Hô hấp của Văn Trạch Lệ đứng sau có chút kinh sợ.
Bà xã chẳng cho anh chút mặt mũi gì cả.
Chết tiệt.
Anh chỉ đành lén lút nhân lúc Mạc Điềm không chú ý mà bôi lên cho Thẩm Tuyền, may mà tới lúc tới tầng một thì đã bôi xong. Văn Trạch Lệ thở phào một hơi, tiện tay để kem che khuyết điểm lên kệ tủ.
Đúng lúc này Thẩm Lẫm đi vào từ bên ngoài, anh ấy cởi áo khoác xuống, nhìn thấy Văn Trạch Lệ: “Văn thiếu?”
Văn Trạch Lệ nhướng mày: “Về rồi à?”
Thẩm Lẫm đưa áo khoác cho người giúp việc rồi nói: “Ừ, cậu được vào nhà tôi rồi à?”
Văn Trạch Lệ: “…”
“À đúng rồi, tôi nghe nói cậu mua nhiều quà lắm mà, sao không mua cho anh em như tôi?” Thẩm Lẫm đột nhiên nghĩ ra: “Sao cậu chỉ nịnh nọt mỗi mẹ tôi thế?”
Văn Trạch Lệ chỉnh sửa cổ tay áo sơ mi: “Mơ đi cái gì cũng có.”
Thẩm Lẫm: “Tôi thấy cậu nên biểu hiện tốt hơn tí đi.”
Văn Trạch Lệ: “…”
Ha.
Mơ đi.
Đồ ăn nhanh chóng được mang lên bàn, cua gạch được hấp chín nhìn rất tươi ngon, quan trọng nhất là hương thơm nức mũi. Hôm nay Thẩm Tiêu Toàn không về, trong nhà cộng thêm Văn Trạch Lệ chỉ có 4 người ăn cơm.
Sau khi vào chỗ, dì giúp việc và quản gia đã lui xuống.
Sau khi múc canh cho Thẩm Tuyền, Mạc Điềm nhìn gạch cua nói: “Aiz, cua gạch này không biết xử lý thế nào, trông có vẻ hơi khó nhai đấy.”
Vốn Thẩm Lẫm định cầm một con lên mở cho Thẩm Tuyền ăn, nghe thấy lời này thì bỗng rụt tay lại. Sau khi uống một ngụm canh, Thẩm Tuyền nhìn mẹ mình.
Văn Trạch Lê nhướng mày, cũng nhìn Mạc Điềm.
Mạc Điềm nhìn anh: “Hồi sáng Văn thiếu hứa với tôi cái gì ấy nhỉ?”
Biểu hiện.
Không hề cảnh báo, trong đầu hiện lên hai chữ này, lại nhìn lên đống cua gạch đang bốc khói nghi ngút trên bàn ăn. Văn Trạch Lệ lập tức hiểu ra, Mạc Điềm đang thử anh.
Anh bật cười, đứng dậy, vén tay áo lên, kéo đ ĩa cua gạch tới, ngón tay thon dài cầm một con lên, từ từ bóc vỏ.
Lộ ra gạch cua tươi ngon màu vàng và thịt cua tươi roi rói ở dưới.
Tiếp đó, anh đặt vào bát Thẩm Tuyền: “Bà xã em ăn trước đi.”
Thẩm Lẫm bất ngờ, sao gọi bà xã nhanh vậy?
Anh ấy liếc nhìn Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ không biết xấu hổ số 1 thủ đô.
Thẩm Tuyền nhận lấy, nói: “Cảm ơn.”
Cô ăn một miếng gạch cua, quả thật rất ngon, lại nhìn người đàn ông này, dáng người cao lớn chân dài đứng cạnh bàn, dáng vẻ bóc cua lại tuấn tú tới bất ngờ. Bóc xong con thứ hai, Văn Trạch Lệ để vào bát Mạc Điềm: “Bác gái, bác nếm thử.”
Mạc Điềm nhìn con cua đó, ừm một tiếng.
Văn Trạch Lệ ban nãy còn đeo găng tay, cũng chú ý tới vệ sinh đấy.
Thẩm Lẫm nghĩ rồi nhìn thấy Văn Trạch Lệ bóc đến con thứ ba, anh ấy vô thức chìa bát qua, ý tứ rất rõ ràng. Văn Trạch Lệ làm như không thấy, con thứ ba vẫn để vào bát Thẩm Tuyền, sau khi để vào bát cô thì anh quay về chỗ luôn, nhìn thấy khóe miệng cô có dính sốt, anh còn tiện tay lau lấy, Thẩm Tuyền ngước mắt nhìn anh.
Văn Trạch Lệ nhếch khoé môi: “Ăn từ từ thôi.”
Thẩm Tuyền: “Anh cũng ăn đi.”
Văn Trạch Lệ: “Em ăn thêm đi.”
Thẩm Lẫm bị bơ đẹp bèn gõ gõ bát.
Văn Trạch Lệ hoàn toàn không để ý tới, nếu không phải có mẹ vợ ngồi đây là anh đã chửi lại thằng anh vợ này rồi, không có tay hay gì!
Thẩm Lẫm: “…”
Trong bát của Mạc Điềm lại có thêm một con, con thứ tư là bóc cho Mạc Điềm. Mạc Điềm nhìn Văn Trạch Lệ rồi gắp con đó sang cho con trai.
Thẩm Lẫm không nhịn được mà bật cười.
Văn Trạch Lệ: “…”
Đệch.
Mạc Điềm nhìn dáng vẻ bấm bụng bóc cua của Văn Trạch Lệ cũng không đành bảo anh bóc tiếp nữa, vừa vừa phai phải là được, vì thế bà nói: “Văn thiếu ngồi xuống ăn đi.”
Nói rồi bà đứng dậy múc canh đưa cho Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ được cưng mà sợ, cầm lấy bát: “Cảm ơn bác gái.”
Thẩm Tuyền rút vài tờ giấy ra đưa cho anh: “Lau đi.”
Mặt mày Văn Trạch Lệ giãn ra, anh lau tay rồi ngồi xuống, bóc ít cua đổi lại là ấn tượng tốt của mẹ vợ cũng đáng.
Tiếp đó bốn người yên lặng ăn cơm. Trên bàn cơm, Mạc Điềm cứ gắp đồ ăn cho Thẩm Tuyền, Thẩm Lẫm cũng rất quan tâm Thầm Tuyền, không phải diễn trước mặt Văn Trạch Lệ mà đã là hình thành thói quen rồi. Văn Trạch Lệ nhìn thấy cảnh này, đột nhiên cảm thấy bản thân vẫn chưa làm tốt, ở nhà Thẩm Tuyền được cưng chiều thế này mà.
Đầu bên này.
Thẩm Lẫm lén lút quay video Văn Trạch Lệ bóc cua đăng lên vòng bạn bè.
Thẩm Lẫm: [Văn thiếu của mọi người đây.]
Chưa tới nửa tiếng đã lan truyền ra khắp giới.
“Tôi không tin, đây chắc chắn không phải Văn Trạch Lệ.”
“Đệch đệch đệch, bóc cua cơ à, đẹp zai đấy.”
Chu Dương: “Rõ ràng là nịnh nọt mẹ vợ đây mà.”
Giang Úc: “Trùng hợp ghê, trò này tôi cũng biết.”
Hứa Điện: “Không ngờ có ngày Văn Trạch Lệ cũng phải hạ mình thế đấy.”
Tiêu Nhiên: “Sau này cậu ta còn phải làm nhiều nữa.”
Văn Trạch Tân: “… Anh tôi đổi mưu rồi.”
Cố Trình: “Hahaha, video này không phải ghép đấy chứ? Mẹ nó.”
Đại thiếu gia nhà họ Văn trước thì cướp hôn sau thì bóc cua nịnh mẹ vợ, điều này chứng minh ý muốn phục hôn của anh rất mạnh mẽ. Đám công tử trong giới nhà giàu yên lặng quan sát Văn Đại thiếu bị giày vò ở đó.
Nhưng kể từ sau bữa tiệc hôm ấy, đám công tử nhà giàu âm thầm nhòm ngó Thẩm Tuyền cũng không ít nữa, bức ảnh đó quá chấn động, nhưng cũng tiết lộ một mặt khác của cô, một mặt khiến người ta thấy tò mò.
Cơm trưa xong xuôi, bốn người đi tới phòng khách pha trà trò chuyện.
Thẩm Lẫm tự mình pha trà.
Mạc Điềm luôn quan sát Văn Trạch Lệ, Thẩm Tuyền ngồi trên ghế sô pha, cầm máy tính bảng đọc mail, mái tóc được buộc lỏng sau gáy, Văn Trạch Lệ trò chuyện với Thẩm Lẫm.
Hai người này vốn đã là bạn tốt từ trước khi liên hôn, đa số cuộc trò chuyện đều xoay quanh các hạng mục. Anh nghiêng đầu, một tay đặt lên tay ghế, đôi chân dài vắt chéo, tư thế như vậy thoải mái cũng rất tuấn tú. Mạc Điềm thấy anh trò chuyện vui vẻ với con trai nhà mình thì trong lòng cũng bớt đi chút thành kiến.
Bà đưa cốc trà cho Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền đưa tay cầm lấy.
Kết quả trà quá nóng, Thẩm Tuyển vừa cầm lấy thì bị đau tới mức vô thức buông ra. Mạc Điềm sợ hãi, vội vàng đưa tay cầm lấy, nhưng tay còn chưa chạm vào cốc thì Văn Trạch Lệ đã một phát đánh bay cái cốc trong tay Thẩm Tuyền, nói với dì giúp việc: “Mang thuốc tới đây.”
Dì giúp việc sững người, vội vàng chạy vào trong.
Mạc Điềm ngơ ra mấy giây rồi mới nhìn Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ lạnh lùng nhìn bà, hoàn toàn không còn sự nịnh nọt và kính tr ọng lúc trước nữa, trong mắt anh mang theo sự tàn nhẫn.
Tựa như ai làm hại tới Thẩm Tuyền, anh sẽ liều mình với kẻ đó vậy.
“Bác gái bất cẩn quá.” Văn Trạch Lệ đợi hơi thở trong lồ ng ngực bình tĩnh lại mới nhỏ giọng nói, nói xong, anh cúi đầu nhìn tay Thẩm Tuyền, bỏng tới đỏ ửng hết lên rồi. Anh thổi thổi rồi cầm lấy thuốc người giúp việc đưa tới, mở ra bôi cho Thẩm Tuyền, hỏi: “Mát không?”
Thẩm Tuyền nhìn người đàn ông này: “Mát, loại thuốc mỡ này rất tốt.”
“Anh đừng lo lắng.” Cô nói thêm một câu.
Yết hầu Văn Trạch Lệ chuyển động, một lúc sau: “Ừm.”
Thẩm Lẫm đứng dậy khỏi ghế, hai tay đặt lên vai Mạc Điềm, xoa xoa, có ý an ủi. Thẩm Tuyền đứng dậy, kéo tay mẹ an ủi: “Anh ấy vốn thế, mẹ đừng trách anh
ấy nhé.”
Mạc Điềm không nói gì, bà nhìn bộ dạng của Văn Trạch Lệ.
Đột nhiên, có chút cảm động.
Bà kéo tay Thẩm Tuyền: “Có đau không con? Đáng ra nên để nguội rồi mới đưa cho con.”
“Không liên quan tới mẹ, là do con không tập trung.” Giọng nói của Thẩm Tuyền bình bình nhưng ngữ điệu lại có chút dịu dàng.
Mạc Điềm: “Ừ.”
Còn Văn Trạch Lệ vẫn đang tập trung bôi thuốc cho Thẩm Tuyền, bôi xong thì đóng nắp lại, nhìn Mạc Điềm: “Bác gái, ban nãy giọng điệu của con hơi tệ.”
“Không sao, không sao.” Gai trên người Mạc Điềm cũng giảm đi không ít.
Mắt nhìn của Thẩm Tuyền không sai.
Trong lòng anh, trong mắt anh chỉ có mình Thẩm Tuyền.
Anh không cho phép ai làm hại tới Thẩm Tuyền, kể cả mẹ cô.
Thời thế bây giờ, người đàn ông có thể vì cô mà phụ cả thiên hạ gần như không có, nhưng vẫn có thể hi vọng một chút, nhỡ đâu thực sự tìm được người đàn ông như vậy thì sao.
Sau khi bản nhạc đệm này trôi qua, Thẩm Tuyền phải đi nghỉ trưa, Mạc Điềm cùng con gái lên lầu, Văn Trạch Lệ và Thẩm Lẫm ngồi nói chuyện trong phòng khách. Thẩm Lẫm nhìn Văn Trạch Lệ, không ngờ được tình cảm bây giờ anh dành cho Thẩm Tuyền lại sâu sắc tới vậy.
Khá tốt.
Văn Trạch Lệ nhận mấy cuộc điện thoại, đều là chuyện ở công ty. Buổi chiều Thừa Thắng có cuộc họp, Văn Trạch Lệ phải đi tới Thừa Thắng, anh cúp điện thoại, nói với Thẩm Lẫm: “Tôi tới công ty trước đây.”
Thẩm Lẫm gật gật đầu.
Văn Trạch Lệ cầm áo khoác lên, đang định mặc vào, ung dung mở vòng bạn bè ra xem, vừa nhìn thì đệch một tiếng.
Anh mở video ra.
Nhìn thấy mình thấp kém hèn mọn, bộ dạng đứng bóc tôm cua cạnh bàn như thể nhân viên phục vụ, anh ngẩng đầu, chỉ tay về phía Thẩm Lẫm: “Cậu được lắm.”
Thẩm Lẫm haha cười to.
Văn Trạch Lệ bước nhanh ra cửa, mấy giây sau anh quay người đi lên gác. Thẩm Lẫm sững sờ: “Này, cậu làm đi đấy.”
“Tôi đi nhìn vợ tôi.”
*
Tay của Thẩm Tuyền bôi thuốc mỡ xong thì cũng đã qua lúc bỏng nhất đau nhất rồi, cô để tay lên giường, nằm sấp đi ngủ, trong lúc mơ hồ cảm thấy có người đi tới.
Cô ngước mắt, đôi mắt mang theo chút buồn ngủ nhìn vào đôi mắt hẹp dài của người đàn ông, cô mơ hồ quay đầu đi, giây tiếp theo người đàn ông nâng đầu cô lên kéo lại, lấp kín môi cô hôn.
Thẩm Tuyền nhíu mày: “Cút ra.”
Văn Trạch Lệ nhỏ giọng bật cười: “Sao cứ nằm sấp thế.”
Thẩm Tuyền: “Em thích.”
Văn Trạch Lệ lại cúi đầu hôn cô, rồi lại nhìn ngón tay cô nói: “Đợi lát nữa dậy thì bôi thêm thuốc đi, đừng có lười.”
Ngón tay của cô thon dài trắng nón, lúc lật tài liệu còn rõ ràng hơn cả, tuyệt đối không được để lại sẹo. Thẩm Tuyền thản nhiên nói: “Em biết rồi.”
“Không phải anh cần đi tới Thừa Thắng à.”
Văn Trạch Lệ ngồi xổm vuốt v e mặt cô: “Ừ nhưng mà anh không nỡ đi.”
“Em nhìn dáng vẻ của em lúc ở nhà xem, đáng yêu lắm.”
Lúc cô ở nhà thường là rất thoải mái, ung dung và dịu dàng, ví như lúc cô ngồi trên sô pha xem ipad, ngón tay sẽ gõ gõ xuống tay cầm ghế sô pha, bàn chân đôi lúc sẽ lén lút chui ra khỏi dép, lắc lư trong không trung một lúc rồi lại giẫm lên dép lê, sau đó chà sát chà sát rồi mới chui lại vào trong dép.
Văn Trạch Lệ vừa uống trà vừa chứng kiến hết cảnh này, nên mới có thể nhanh chóng phản ứng lại với ly trà mà Mạc Điềm đưa tới.
Thẩm Tuyền nhìn anh, không thèm tin cái gì mà đáng yêu trong miệng anh, ngữ khí của cô lạnh lùng: “Mau đi đi.”
Văn Trạch Lệ đột nhiên haha cười to, bế cô từ trong chăn ra, đặt cô ở đầu giường rồi lại lần nữa lấp kín môi cô, hôn mạnh, hôn đến khi mắt của Thẩm Tuyền đã nhuốm màu d*c vọng. Cô đá anh một phát, Văn Trạch Lệ mới lùi lại, mấy giây sau, anh nhìn đồng hồ đeo tay, vẫn còn có chút thời gian.
Nụ hôn của anh trượt xuống.
Vừa mở cúc áo cơ mi cho bớt nóng, vừa lướt xuống dưới.
Thẩm Tuyển sững sờ.
Một giây xong cô cắn chặt tay mình.
“Văn Trạch Lệ.”
Giọng nói lạnh lùng lại nhẫn nại.
Khoảng mười phút sau, Lâm Tập gọi điện thoại tới, Văn Trạch Lệ lại lấp kín môi Thẩm Tuyền hôn thêm một lúc rồi nói: “Anh đi trước đây.”
Thẩm Tuyền: “Mau đi đi.”
Cô có chút nhũn người.
Văn Trạch Lệ bật cười, đứng dậy, chậm rãi cúc lại cúc áo rồi mới đi ra cửa. Thẩm Tuyền gọi anh lại, Văn Trạch Lệ nhướng mày quay đầu, một gói giấy ném thẳng vào mặt anh.
Anh nhận lấy: “Hửm?”
Thẩm Tuyền trừng mắt nhìn anh: “Khóe môi, lau đi.”
Văn Trạch Lệ: “… Khụ, được.”
Anh cầm tập giấy rút ra một tờ rồi đi ra ngoài.
Thẩm Tuyền nhìn thấy anh đi rồi thì từ từ lại chui vào trong chăn, dần dần thiếp đi.
*
Buổi tối lúc Thẩm Tuyền xuống nhà ăn cơm, Mạc Điềm xác nhận lại với cô về sinh thần bát tự, Thẩm Tuyền nhướng mày hỏi: “Mẹ cần cái này làm gì?”
Mạc Điềm nhìn cô.
Thẩm Tiêu Toàn đang ăn cua mà Văn Trạch Lệ mang tới, trưa chưa ăn nên tối ăn bù, ông nói: “Đi coi vận hôn nhân mấy năm nay của con đó.”
Thẩm Lẫm cười nhưng không nói gì.
Thẩm Tuyền cụp mắt: “Con không vội.”
Mạc Điềm nói: “Không vội sao được, con không biết chú nhỏ nhà họ Văn lại sắp thăng chức rồi đó.”
Thẩm Tuyền nhìn mẹ mình.
Thẩm Tiêu Toàn lau môi, nói: “Thăng chức thì sao, lần này là nhà họ Văn bọn họ cầu hôn, bà vứt mấy chuyện này lại cho nhà họ Văn làm là được, đến lúc quyết định thật rồi thì bà hẵng nhúng tay.”
Mạc Điềm nghe vậy, nói: “Cũng được.”
Bà thu tờ giấy có viết bát tự của Thẩm Tuyền lại, lúc trước liên hôn chỉ xem ngày, không tiết lộ ra bát tự của hai người, cũng không đi xem riêng.
Lần này Mạc Điềm quyết định phải cẩn thận.
Thẩm Tiêu Toàn nhìn Thẩm Tuyền đang yên lặng ăn cơm, nói: “Trong lòng con thấy thế nào?”
Thẩm Tuyền nói: “Đợi Thừa Thắng lên sàn rồi tính ạ.”
Chỉ còn nửa năm nữa là Thừa Thắng lên sàn, nhưng gần đây sau khi xảy ra chuyện ở Phổ Ngân có lẽ sẽ phải đẩy lùi, những việc đã chuẩn bị đều phải làm lại.
Thế nên có lẽ còn phải đợi khoảng 1 năm nữa.
Thẩm Tiêu Toàn gật đầu: “Cũng được.”
Hôm sau là thứ 2, Thẩm Tuyền còn đang ăn sáng thì quản gia đã vào thông báo Văn thiếu tới đón Thẩm Tuyền rồi. Cả nhà nhìn nhau, sau khi mở cấm cửa cho Văn Trạch Lệ, anh đúng là càng được nước lấn tới, lái xe tới trước cửa nhà luôn rồi.
Thầm Tuyền cầm khăn giấy lau mồm, cầm túi xách lên, nói: “Con đi làm đây.”
“Đi đi.”
“Bảo nó lái xe từ từ thôi.”
Thẩm Tuyền: “Vâng.”
Cô đi giày cao gót ra ngoài, chiếc Land Rover Range Rover màu đen của Văn Trạch Lệ đỗ ở cửa, người đàn ông ngồi trong xe chơi điện thoại, dáng vẻ có chút lười nhác.
Qua kính chiếu hậu anh nhìn thấy bóng dáng yêu kiều cao ráo của Thẩm Tuyền bước ra ngoài.
Văn Trạch Lệ bỏ điện thoại xuống, đẩy cửa ra, đưa tay ôm lấy eo cô kéo vào lòng mình. Thẩm Tuyền bước nhanh hai bước, ngã vào lòng anh. Văn Trạch Lệ đặt một nụ hôn lên hàng mi cô: “Chào buổi sáng.”
Thẩm Tuyền: “Chào buổi sáng.”
Quản gia và vệ sĩ xung quanh không dám nhìn cảnh này.
Văn Trạch Lệ đưa Thẩm Tuyền lên ghế phụ, cài dây an toàn cho cô.
Thẩm Tuyền thản nhiên nói: “Tới đón sao không gửi tin nhắn cho em?”
Văn Trạch Lệ nhìn cô, nhỏ giọng cười: “Cho em bất ngờ đó.”
Thẩm Tuyền nhéo cằm anh nhìn một hồi.
Văn Trạch Lệ bật cười, hôn lên môi cô, quay người ngồi vào ghế lái. Thẩm Tuyền nhìn bóng dáng cao lớn của anh, cô gọi điện thoại cho Thường Tuyết: “Không cần tới đón mình nữa đâu.”
“Ơ? Nhưng mình sắp tới rồi.”
Thẩm Tuyền: “Có người đón mình rồi.”
Thường Tuyết sững sờ: “Hả? Bạn trai cậu à?”
Thẩm Tuyền: “Ừ.”
“Ồ ồ, được thôi.” Thường Tuyết chỉ đành quay đầu xe. Phía bên Thẩm Tuyền, Văn Trạch Lệ cũng khởi động xe, lái ra khỏi cửa nhà họ Thẩm, lái thẳng về trung tâm CBD.
Đến cửa tòa cao ốc Thẩm thị, đang là giờ cao điểm, người ra người vào, xe của Văn Trạch Lệ vừa thấy thì vô cùng chói mắt, rất nhiều người đều dừng bước lại nhìn.
Bây giờ mọi người đã quá quen với khung cảnh hai người này thường xuất hiện cùng nhau rồi.
Văn thiếu nịnh nọt mẹ vợ ở nhà họ Thẩm, video bóc cua đã truyền khắp trong nội bộ Thẩm thị rồi. Còn về tấm ảnh kia của Thẩm Tuyền đã bị Văn Trạch Lệ phong sát hết rồi.
Chỉ có các cổ đông gần gũi với giới nhà giàu liếc qua một cái, bọn họ vốn không dám tin đó là Thẩm Tuyền, cảm thấy đó là tin đồn.
“Tối mấy giờ tan làm? Anh tới đón em.” Văn Trạch Lệ cúi người tới, cởi dây an toàn cho Thẩm Tuyền, đôi mắt hẹp dài chăm chú nhìn cô.
Thẩm Tuyền nói: “Liên lạc qua wechat, tới lúc đó sẽ nói cho anh.”
Thời gian cô tan làm thật sự không xác định, có lúc gặp khách hàng phải trò chuyện một hai tiếng. Văn Trạch Lệ cũng hiểu được thời gian của cô không chuẩn chỉnh, bản thân anh cũng vậy, anh thấu hiểu được.
Anh hôn lên môi cô, cứ thể mập mờ đáp: “Ừ, vậy liên lạc qua wechat.”
Nói rồi lưỡi anh còn chọc vào lưỡi cô.
Thẩm Tuyền đẩy anh ra.
Răng rắc một tiếng, cửa ghế phụ mở ra, Thẩm Tuyền cũng hôn lại anh rồi bước xuống xe. Thường Tuyết không dám tới gần, đứng trên bậc thềm đợi cô, cô ấy đang nghĩ có phải sau này mình không cần tới đón Thẩm tổng nữa rồi không, nhìn thấy Văn thiếu đưa Thẩm tổng tới công ty còn thấy vui thay Thẩm tổng, Thẩm tổng sau này không còn một mình nữa rồi.
Thẩm Tuyền bước lên bậc thềm, đưa áo khoác trên tay cho Thường Tuyết.
Văn Trạch Lệ nhìn thấy cô xuống xe rồi thì cầm thuốc lên châm, ngậm điếu thuốc rồi chuẩn bị khởi động xe, ánh mắt thản nhiên lướt qua, nhìn trúng một ánh mắt.
Anh cùng người ấy nhìn nhau mấy giây.
Rồi Văn Trạch Lệ xuống xe, bước nhanh lên bậc thềm, nắm lấy tay Thẩm Tuyền từ sau.
Thẩm Tuyền sững sờ nhìn anh: “Sao anh lại ra đây?”
Văn Trạch Lệ không trả lời, anh ngậm điếu thuốc, dắt tay Thẩm Tuyền vào trong, lúc bước vào trong cửa, đôi mắt hẹp dài vô tình nhìn lướt qua tên bảo vệ trẻ tuổi kia.
Đôi mắt anh lướt nhanh qua bảng tên trước người đó.
Lâm Tiêu.
Đúng lúc ấy, Lâm Tiêu cũng nhìn anh.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, không thù địch gì nhưng bầu không khí lại căng thẳng. Thẩm Tuyền đứng bên cạnh cũng cảm nhận ra, cô lạnh lùng nhìn Lâm Tiêu, sau đó cô lại nhìn Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ nhéo cằm cô, tra hỏi: “Em còn nói chỗ em không có bảo vệ trẻ à.”
Thẩm Tuyền sững sờ: “Người không đáng nhắc tới sao phải nhắc?”
Văn Trạch Lệ híp mắt: “Không đáng nhắc tới sao?”
Thẩm Tuyền nhẹ nhàng kéo lấy cổ áo anh, thản nhiên nói: “Ghen thì ghen sang tí đi.”
Ghen với cả người có thân phận thấp bé thế này.
Văn Trạch Lệ nhìn cô.
Một lúc lâu soi: “Ghen nào có phân sang hèn, ghen là ghen thôi!”
Thẩm Tuyền: “Chua vãi.”
Văn Trạch Lệ: “…”