Đêm hôm đó, Thân Giang Kiệt quyết định vất hết mọi sự ra đằng sau đầu, ôm mỹ nhân của hắn trong tay, cùng nhau hưởng thụ một đêm xuân.
Vương Chi Lăng đã sớm quen với sủng hạnh của Thân Giang Kiệt, thân thể cũng đã biết phối hợp với hắn, khiến cho hắn lưu luyến mãi không rời được nàng. Mấy hôm nay ở trong Chiêu Dương cung quạnh quẽ, Vương Chi Lăng cũng dần hiểu được lòng mình. Nàng vốn dĩ chỉ mong chờ hắn có thể đem lại cho nàng chút ấm áp, rồi từ đó nâng đỡ vị thế của Thôi gia và Vương gia ở tiền triều. Thế nhưng, những ngày gần đây, trong lòng Vương Chi Lăng ngoại trừ nghĩ đến Thân Giang Kiệt cùng quãng thời gian đẹp đẽ ngắn ngủi giữa nàng và hắn, nàng không còn quan tâm đến điều gì khác nữa.
Hôm nay, Thân Giang Kiệt vì chuyện thích khách mà đích thân lao vào vòng vây cứu nàng, khi đó còn có cả Hách Đằng, vốn nghĩ nàng sẽ hướng tâm mình về phía mối tình đầu dang dở kia, thế nhưng nàng vẫn một mực lo lắng cho Thân Giang Kiệt. Trong lòng nàng sớm đã tỏ tường, người mà nàng dần dần hướng đến chính là hắn.
Vương Chi Lăng và Thân Giang Kiệt trải qua một đêm nồng nàn, suốt mấy hôm không gặp nhau, hai người đều giữ nỗi tương tư mong chớ đối phương ở trong lòng mình, dường như chỉ chờ một cơ hội để bộc lộ. Thân Giang Kiệt cũng không ngờ được hôm nay Hoàng hậu của hắn lại đột nhiên “nhiệt tình” hơn hẳn, sau lưng hắn như muốn mọc ra một cái đuôi, ngoe nguẩy đắc ý.
Sáng ngày hôm sau, Thân Giang Kiệt thần thanh khí sảng quay trở về Thái Hòa điện, không quên hôn một cái lên má Vương Chi Lăng, nhỏ giọng nói với nàng:
- Lát nữa trẫm sẽ truyền chỉ thả nàng ta. Nàng yên tâm, sẽ không có ai động đến được sợi tóc của nàng.
Vương Chi Lăng vui vẻ mỉm cười, hai cánh tay trắng nõn quàng lên cổ Thân Giang Kiệt, bất ngờ tặng cho hắn một nụ hôn:
- Thần thiếp tin tưởng Bệ hạ.
Thân Giang Kiệt lập tức vẩy đuôi, trong lòng vui như mở hội, lại nhào vào lòng Vương Chi Lăng cọ qua cọ lại, cả buổi mới chịu rời đi.
Buổi tảo triều hôm đó căng thẳng hơn ngày thường, vì liên quan đến việc trưng binh. Người đề xuất ý tưởng này không ai khác chính là La Thái Hầu. Thân Giang Kiệt vừa rồi cũng nắm được không ít quân tình ở biên giới phía Bắc, cũng đã tự mình có suy tính riêng. Từ lúc hắn triệu hồi Hách Đằng về lại kinh thành, vùng Bắc biên hoàn toàn chịu sự quản chế của La Thái Hầu, nếu không phải vừa rồi hắn thuận lợi đón Mậu tiểu thư trở về, còn phong nàng làm Quận chúa, chỉ sợ lúc này tình hình binh quyền ngày càng căng thẳng.
Sáng hôm đó Thôi Thái hậu cũng gọi Thân Giang Kiệt đến, hắn biết chắc chắn bà vì việc hậu cung có thích khách, lại còn định ra tay ám sát Hoàng hậu mà lo lắng không yên. Thân Giang Kiệt ngồi ở bàn khách, khuôn mặt lạnh tanh, không chút biểu tình nào, lắng nghe Thôi Thái hậu phân tích:
- Hoàng hậu nương nương bị cấm túc, lại bị thích khách đột nhập ám sát, thực sự có rất nhiều điểm nghi vấn, chứng tỏ kẻ đứng đằng sau mọi chuyện vẫn đang rắp tăm hãm hại Hoàng hậu. Hoàng đế nhất định phải minh xét, chuyện này nhất định có liên quan đến chuyện mưu hại Linh phi.
- Nhi thần hiểu rõ! – Thân Giang Kiệt hớp một ngụm trà, tự tin nói – Nhi thần đã tra được kẻ đứng đằng sau việc Linh phi bị trúng độc, cả chuyện thích khách lần này.
Thôi Thái hậu tỏ vẻ ngạc nhiên, nhìn thái độ bình thản của Thân Giang Kiệt mà có chút xa lạ. Hắn từ lúc nào có thể tự mình làm chủ nhiều việc như thế, không còn thông qua dưỡng mẫu như bà?
- Ồ? Hoàng đế đã tự mình điều tra được nhiều việc như vậy sao? Vậy hung thủ thực sự là ai?
Thân Giang Kiệt đặt tách trà lên bàn, không nhanh không chậm nói:
- Mẫu hậu, người vì nhi thần vất vả cả một đời rồi, nhi thần không thể suốt đời này đều dựa vào che chở của mẫu hậu, không thể trưởng thành, càng không thể trở thành bậc quân vương tốt. Chi Lăng là thê tử của nhi thần, Thiên Quốc… là giang sơn của nhi thần, nhi thần nhất định tự tay mình bảo vệ.
Nói xong lời này, Thân Giang Kiệt không để ý đến sắc mặt tái nhợt của Thôi Thái hậu, càng không quan tâm ánh mắt sửng sốt xen lẫn bàng hoàng của bà, cúi mình hành lễ rồi dứt khoác rời đi.
Thôi Thái hậu ngồi thừ người, nhìn theo bóng dáng của Thân Giang Kiệt, âm thầm thở dài một hơi, nói với Cao ma ma đang đứng hầu bên cạnh:
- Hoàng đế đủ lông đủ cánh rồi, cũng không cần ai gia nữa!
Cao ma ma nhìn dáng vẻ thất vọng, ánh mắt tràn đầy mất mát của Thôi Thái hậu, chợt cảm thấy thương cảm cho tấm lòng người làm mẹ. Bà cúi người xoa bóp ống chân cho Thái hậu, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
- Thái hậu, Bệ hạ đã khôn lớn rồi, có chính kiến, lại có mưu lược, như vậy không phải rất tốt sao? Xem như công lao dạy dỗ của người suốt hai mươi mấy năm được đền đáp xứng đáng.
Thôi Thái hậu xua tay, lắc đầu, ảo não nói:
- Tự xưa, làm Hoàng đế có mấy ai không đa nghi, kiêng kỵ ngoại thích? Hoàng đế không phải là g lo lắng ai gia bận tâm chuyện tiền triều hậu