Tối hôm đó, ở trong vòng tay dịu dàng, ôn nhu của Thân Giang Kiệt, Vương Chi Lăng đem theo lời tâm tình ngọt ngào của hắn đi vào giấc ngủ bình yên nhất từ trước đến nay.
Sáng sớm hôm đó, Thân Giang Kiệt như thường lệ thức dậy từ giờ dần để chuẩn bị thiết triều. Lẽ ra, phận làm Hoàng hậu, Vương Chi Lăng cũng phải thức dậy từ sớm để hầu hạ Hoàng đế, thế nhưng, một khắc sau khi Thân Giang Kiệt rời khỏi Chiêu Dương cung, Vương Chi Lăng mới từ từ mở mắt dậy.
Vương Chi Lăng tỉnh giấc, nàng dụi dụi mắt nhìn rèm trướng buông kín giường mình, ánh sáng lọt qua vô cùng yếu ớt, còn Thân Giang Kiệt thì không thấy đâu nữa. Nàng uể oải ngồi dậy, nhỏ giọng gọi Tố Tâm.
Tố Tâm nhanh nhẹn chạy vào trong tẩm phòng, vén màn giường rồi nâng lên y phục cho Vương Chi Lăng. Nàng khẽ vươn tay bắt lấy trung y dài, tạm che chắn thân thể xinh đẹp, rồi nhón chân bước xuống giường.
- Nương nương, các vị phi tần đang đứng bên ngoài chờ đợi. – Tôn ma ma vừa đỡ Vương Chi Lăng vừa nói.
- Bổn cung hơi mệt, nhũ mẫu nói bọn họ về đi, miễn thỉnh an.
Tôn ma ma mỉm cười, tuân mệnh, nhanh nhẹn rời khỏi tẩm phòng của Vương Chi Lăng.
Tố Tâm hầu hạ Vương Chi Lăng rửa mặt, trang điểm, chuẩn bị đón các phi tần đến thỉnh an. Tiểu nha hoàn của nàng khuôn mặt tươi tắn, không ngừng kể lể về Thân Giang Kiệt:
- Sáng nay Bệ hạ thức dậy rất sớm, nhưng lại không cho chúng nô tỳ vào hầu hạ, tự mình canh y. Bệ hạ còn nói, nương nương mấy hôm nay mỏi mệt quá độ, cần được nghỉ ngơi, nên buổi sáng không nỡ đánh thức người. Bệ hạ thực sự là không nỡ đánh thức nương nương, động tác cực kỳ rón rén, nhẹ nhàng, rời đi không tiếng động.
Vương Chi Lăng bật cười, cốc lên đầu Tố Tâm, khẽ mắng tiểu nha hoàn lắm chuyện nhưng khuôn mặt không giấu được niềm vui. Sau chuyện bị nghi ngờ hạ độc Linh phi rồi bị thích khách tập kích, Vương Chi Lăng thực sự cảm động với tấm lòng thành của Thân Giang Kiệt. Hắn không những một mực tin tưởng, luôn tìm cách bảo hộ nàng, còn bày ra mưu kế minh oan cho nàng, dù có chut hiểu lầm nhưng nhờ vậy mà hai người gắn kết với nhau nhiều hơn.
Vương Chi Lăng ngẫm nghĩ, ban đầu, là Thôi Thái hậu muốn nàng trở thành Hoàng hậu để nâng cao địa vị của Vương gia và Thôi gia ở tiền triều, nhưng từ khi hóa giải khúc mắc giữa hai người, biết được chân tình của Thân Giang Kiệt, nàng cảm thấy trở thành Hoàng hậu của hắn là chuyện rất tốt.
Sáng nay chầu triều, Thân Giang Kiệt đúng theo hứa hẹn đưa ra câu trả lời về việc Linh phi trúng độc cho Thượng thư lệnh, đồng thời an ủi ông ta:
- Ái khanh, vừa rồi Linh phi bị cung nữ cùng một đám thái giám bắt tay hãm hại, trẫm đã tra rõ, trừng phạt thích đáng. Linh phi bị một phen hoảng sợ, trẫm cho phép Thượng thư phu nhân vào cung thăm hỏi Linh phi.
Thượng thư lệnh nghe nói có thể gặp được nhi nữ, trong lòng vô cùng phấn khởi, liên tục cúi đầu tạ ơn. Thân Giang Kiệt xua tay ra hiệu cho ông ta đứng dậy, rồi hướng tầm mắt đến chỗ Vương Tể tướng đang trầm mặc đứng ở một bên.
- Tướng gia, Hoàng hậu suýt chút bị hàm oan, vừa rồi còn bị thích khách tập kích, hoảng sợ không yên, khiên trẫm vô cùng thương xót, trẫm nhất định cũng sẽ tìm cách bù đắp cho nàng ấy.
Vương Tể tướng ban đầu còn buồn bã nghĩ đến ủy khuất của nữ nhi, nhờ lời nói này của Thân Giang Kiệt mà tâm tình phấn chấn hơn một chút, lập tức cúi đầu tạ ơn.
Buổi tảo triều nhanh chóng kết thúc, Vương Tể tướng lại một mình rời khỏi Thái Hòa điện. Ông xưa nay không thích giao du bè phái, trao đổi trò chuyện đa phần đều là với cấp dưới của mình, phân phó nhiệm vụ, thảo luận chính sự. Lúc không có việc gì, Vương Tể tướng đều là một mình đến, một mình đi.
Ở lương đình vắng vẻ đối diện điện Thái Hòa, Vương Chi Lăng đang ngồi tránh nắng, ánh mắt chăm chú dõi theo bóng dáng đơn độc của phụ thân. Đột nhiên, hai vành mắt nàng nóng lên, sống mũi cũng cay xè. Suốt ba năm qua, hễ thân ở trong cung, thì ngày nào Vương Chi Lăng cũng ngồi lương đình này, lặng lẽ nhìn phụ thân từ buổi tảo triều trở về nhà, trong lòng thầm tự an ủi bản thân, phụ thân vẫn luôn an khang, khỏe mạnh. Ba năm qua, Vương Chi Lăng như con chim bị nhốt trong chiếc lồng vàng, sợ đại thần và chúng phi tần dị nghị, sợ Thôi Thái hậu gây sức ép, lại sợ Thân Giang Kiệt kiêng kỵ, bắt bẻ, nàng chưa một lần dám xuất hiện trước mặt Vương Tể tướng, cũng không dám thư từ qua lại, chỉ lặng lẽ đứng ở một nơi xa xa, nhìn theo bóng lưng mỗi lúc một cô độc của cha.
Ngồi nghĩ ngợi một rồi, Vương Chi Lăng đã bước chân ra khỏi lương đình to lớn kia tự lúc nào. Nàng bước từng bước đều đều, hướng về phía Vương Tể tướng đang đi ngang qua đó, nhìn bóng dáng cha mỗi lúc một gần, nàng lấy hết can đảm gọi:
- Tướng gia xin dừng bước.
Vương Tể tướng đang xăm xăm đi về phía cung môn, định sẽ sớm rời khỏi hoàng cung, về nhà nghiên cứu một số việc chính sự. Đột nhiên, từ phía sau lưng, ông nghe thấy thanh âm quen thuộc mà đã lâu lắm rồi ông không còn được nghe.
Vương