Thông chính sứ hốt hoảng nhìn xấp giấy dưới đất, ông ta run rẩy cúi người nhặt lấy, hai đầu gối quỳ dưới đất đến phát đau, nhưng không dám ngẩng mặt lên nhìn long nhan thịnh nộ.
Thông chính sứ lật từng tờ giấy, lật tới đâu, cái mặt già nua kia lại hoảng loạn tới đấy. Ông ta nuốt nước bọt liên hồi, cố trấn an chính bản thân mình, tìm cách phân bua.
- Hồi Bệ hạ, vi thần hoàn toàn không biết những sổ sách này là từ đâu mà có. Còn chuyện bút tích… chuyện bút tích… Vi thần vốn là quan trông coi thư từ giữa triều đình và địa phương, lo việc chuyển phát thư tín, tất nhiên sẽ có được bút tích của La Thái Hầu, chuyện này… chuyện này thực sự không phải do vi thần làm ra.
La Thái Hầu cùng đám lão thần nghe rành rọt từng lời của Thông chính sứ, ánh mắt ai nấy đều ánh lên vẻ nghi hoặc và một chút hiểm độc. Nhất là La Thái Hầu, ông ta không thể không nghi ngờ hai kẻ có liên quan nhất đến việc sổ sách trưng binh: hoặc là Thông chính sứ Quách Kính Minh phản bội ông ta, hoặc là Thân Giang Kiệt bày trò để ly gián bè phái của Mậu gia, đổ vấy cho Mậu gia đồng thời giải cứu Vương gia.
Thân Giang Kiệt cười lạnh, ánh mắt tràn đầy vẻ đắc ý, mưu mô xen lẫn chút nguy hiểm khó có thể diễn tả.
- Ý khanh là trẫm đang đổ oan cho khanh? Hay là trẫm cho mời tam phu nhân của Quách ái khanh đến điện Thái Hòa thỉnh giáo một phen?
La Thái Hầu nhìn dáng vẻ kia, bất giác cảm thấy có chút quen mắt, dường như rất giống với Tiên đế. Lão ta không bao giờ quên được chính mình phải chịu trăm đắng ngàn cay thế nào mới áp chế được Tiên đế tưởng chừng như vô cùng thư sinh, vô hại kia. Trong lòng đám lão thần năm đó, không ai không biết trong số các Hoàng tử, chỉ có Thân Giang Kiệt có được trí dũng của một bậc Đế vương.
Thân Giang Kiệt vừa dứt lời, Thông chính sứ đã sợ đến suýt ngất xỉu. Lão ta ngàn vạn lần không ngờ Thân Giang Kiệt đã điều tra đến tận thê phòng của lão. Lão mấp máy môi nói không nên lời, giương đôi mắt cầu cứu hướng đến La Thái Hầu, thế nhưng đáp lại lão ta là một tia sát ý rõ rành rành trên gương mặt đối phương.
Thân Giang Kiệt phất tay ra hiệu, tam phu nhân Quách gia lập tức bị đưa vào chính điện, giống như hắn đã cho người đến Quách gia bắt người từ lâu. Thông chính sứ hoảng loạn nhìn tam phu nhân tuổi trẻ xinh đẹp của mình đang khóc đến lê hoa đái vũ. Lão thất thần nghĩ, sáng nay nàng ta vừa mới cười cười nói nói tiễn lão lên triều, Thân Giang Kiệt đã sai người đến bắt nàng ta đi tự lúc nào?
La Thái Hầu cùng đám đại thần nhìn nhau đầy vẻ khó hiểu xen lẫn bực dọc, bất cam. Mấy lão hồ ly kia không thể ngờ được Thân Giang Kiệt lại ra tay nhanh chóng, dứt khoát như thế. Rõ ràng hắn từng bước từng bước tính kế tỉ mỉ, chuyện sổ sách trưng binh kia đâu phải chỉ mới bại lộ gần đây?
Thân Giang Kiệt phất tay, ra hiệu cho Đào Dung mang lên một xấp giấy, hắn chỉ vào tam phu nhân Quách gia, nói lớn:
- Quách phu nhân, trẫm nghe nói thư pháp ngươi dùng là Nhan thể, thực sự rất muốn chiêm ngưỡng. Tam phu nhân sẽ không từ chối thiện chí của trẫm chứ?
Lời nói của Thân Giang Kiệt thoạt nghe có vẻ khách sáo nhưng thực chất hắn đang dùng thiên uy để uy hiếp Quách phu nhân. Nàng ta hoảng hốt nhìn sang tướng công nhà mình, cũng đang quỳ rạp dưới đất không dám ngẩng mặt lên. Tam phu nhân sợ hãi khóc lóc không ngừng, trước mặt thiên tử đâu thể nào giảo biện, khai man. Nàng ta run rẩy cầm lấy giấy bút, đành phải viết ra vài chữ trước mặt Thân Giang Kiệt.
Thân Giang Kiệt cầm lấy giấy viết có bút tích của Quách phu nhân, đôi mày kiếm cau chặt lại một lúc lâu. Hắn tức giận ném mạnh tờ giấy kia xuống đât, tay đập lên bàn rồi chỉ thẳng vào mặt Quách phu nhân:
- Ngươi dám ở trước mặt trẫm làm trò xảo trá! Người đâu, mang kinh Phật mà ả ta chép lên đây!
Thân Giang Kiệt vừa tức giận quát to thì đám đại thần đã run rẩy quỳ dưới đất, không dám ngẩng mặt lên. Đào Dung theo lệnh dâng kinh Phật mà Quách phu nhân đã chép lên thư án của Thân Giang Kiệt. Đến lúc này, Quách phu nhân mới hiểu ra, từ đầu đến cuối, bản thân nàng ta đã bị mắc chân vào bẫy.
- Bệ hạ, tất cả chỉ là hiểu lầm, là trùng hợp… dân phụ… dân phụ không có ý gian trá, cũng không hề hãm hại ai!
Thân Giang Kiệt trừng mắt nhìn Quách tam phu nhân, rồi hắn giơ cao cuốn kinh Phật, hùng hổ nói với phu phụ Quách gia:
- Các ngươi nhìn cho rõ đây, nét chữ trong cuốn kinh Phật này chính là nét chữ mà Quách tam phu nhân đã viết, trên dưới triều đình lẫn quan lại địa phương, nữ quyến của các đại thần trong triều chỉ có một mình nàng ta cùng với Vương Tể tướng có nét chữ này. Trước khi Đại lý tự hạch tội Vương Tể tướng, Quách gia đã cho người đến phường giấy ngoại thành đặt mua giấy dó số lượng lớn, giấy mỏng hơn rất nhiều so với giấy mà triều đình cấp phát cho quan lại để thuận tiện giả bút tích của Tể tướng. Hôm nay ở ngay trước mặt trẫm, ả ta dám dùng nét chữ xiêu vẹo không ra hình