La Thái Hầu nhìn tình cảnh hiện tại, mặc dù trong lòng luôn tin tưởng bản thân mình tất thắng, nhưng cũng không thể không công nhận sự tiến bộ của Thân Giang Kiệt.
Quả nhiên, hắn không phải là con cừu non ngu ngốc và yếu ớt để cho lão ta tùy ý thao túng.
Ngay khi Thân Giang Kiệt nảy ra ý đồ trưng binh, La Thái Hầu đã cảm nhận được sự uy hiếp.
Hắn mượn chuyện tham ô ngân quỹ kia cùng với tội trạng của Mậu Thúy Hà để dồn lão ta và Mậu gia vào con đường cùng, sau đó thành công xây dựng đội quân riêng, thu phục Thiên Mã quân.
Từng đường đi nước bước của Thân Giang Kiệt đều biểu lộ dã tâm triệt tiêu thế lực của Mậu gia.
La Thái Hầu nghiến răng ken két, cùng xà mâu trong tay tung hoành khắp đại điện.
Để Thân Giang Kiệt thuận lợi bước lên hoàng vị chính là sơ suất lớn nhất trong đời lão.
Thân Giang Kiệt nhìn sự cuồng nộ trong mắt La Thái Hầu, cảm thấy thực sự thống khoái.
Lão ta đang ra sức chống trả hắn, nhưng lão ta còn chưa xem hết vở kịch hay mà hắn dàn dựng.
Lúc này, ở Chiêu Dương cung, Vương Chi Lăng đang vô cùng bất an, hai bên tai luôn nghe thấy tiếng gươm đao đầy chết chóc, còn nghe thấy tiếng la hét thất thanh, tiếng quân binh diễu hành, đồ sát gắp từng ngóc ngách hoàng cung.
Nàng sớm đã thay phụng bào cao quý, quỳ trước bàn thờ Bồ Tát, trên tay cầm tràng hạt, lẩm nhẩm đọc kinh cầu bình an cho Thân Giang Kiệt và Thiên Quốc.
Bất ngờ, một toán phản quân do nhi tử của La Thái Hầu và Mậu Duy Hùng cầm đầu xông thẳng vào chính điện.
Vương Chi Lăng ngay lập tức nhận thức được tình hình trước mắt, liền siết chặt tràng hạt trên tay, trong lòng mặc niệm, dù hôm nay xảy ra chuyện gì, nàng sống là Hoàng hậu của Thân Giang Kiệt, chết đi cũng là Hoàng hậu của hắn.
Tiếng bước chân mỗi lúc một dồn dập, Tố Tâm cùng với Tôn ma ma hoảng sợ đứng ở phía sau lưng Vương Chi Lăng, tim đập thình thịch, lo lắng đến mức hai chân run rẩy.
Bên ngoài chính điện, tiếng gươm đao va vào nhau loảng choảng, truyền đến bên tai Vương Chi Lăng.
Nàng biết cấm vệ quân đang chống trả quân phản loạn.
- Nương nương, nương nương, người ở đâu?
Vương Chi Lăng thoáng giật mình, giọng nói này quá mức quen thuộc.
Nàng vội buông tràng hạt trên tay, chạy ra khỏi tẩm điện, Tố Tâm và Tôn ma ma cũng nối gót theo sau.
Cấm vệ quân và Tiểu An lập tức che chắn xung quanh nàng.
- Đại ca!
Vương Chi Lăng đứng ở phía sau cấm vệ quân, sớm đã nhận ra thân ảnh Vương Khiết.
Hắn đang giao đấu với Mậu Duy Hùng, nhất thời chưa phân thắng thua.
Vương Chi Lăng nhìn tình cảnh trước mắt, nàng đã đoán ra được mục đích Mậu Duy Hùng đến đây, liền nhanh chân chạy vào tẩm cung.
Vương Chi Lăng chạy đến bàn trang điểm, lấy ra một họng pháo hoa nhỏ bằng ngón tay.
Đây là thứ đồ mà Thôi Thái hậu trước lúc tịnh tu ở miếu Quan Âm đã đưa cho nàng, còn căn dặn nàng phải sử dụng trong tình huống khẩn cấp.
Vương Chi Lăng nhìn pháo hoa, nghĩ ngợi trong chốc lát rồi thầm thì một vài câu vào tai Tố Tâm, Tố Tâm lập tức quỳ xuống nhận lệnh.
Vương Chi Lăng hít sâu một hơi, lấy hết bình tĩnh, chạy đến cửa sổ hướng ra bên ngoài khoảng sân rộng lớn của Chiêu Dương cung mà đốt pháo.
Pháo hoa bay vút lên không trung, nổ đì đùng, thu hút sự chú ý của Mậu Duy Hùng.
Cùng lúc đó, một nữ tử mặc phụng bào chạy vụt qua trước mặt gã ta.
Mậu Duy Hùng có chút hoài nghi nhưng không kịp nghĩ ngợi, liền đuổi theo thân ảnh nọ.
Nhân lúc Mậu Duy Hùng bị phân tán sự chú ý, Vương Khiết vung gươm, chém mạnh vào sau lưng gã.
Mậu Duy Hùng đau đớn, loạng choạng ngã xuống, Vương Khiết không hề nương tay, lập tức đâm thêm một nhát, khiến gã nằm sóng soài dưới đất, bất động, máu chảy ra lênh láng.
Đám phản quân nhìn chủ soái bị Vương Khiết hạ gục trong chớp mắt, liền hoảng loạn như rắn mất đầu, lập tức buông đao trong tay.
Vương Khiết sai người kiểm tra thân thể của Mậu Duy Hùng, quả nhiên phát hiện gã ta đã chết.
- Nương nương, kế sách quả thực rất vẹn toàn.
Vương Chi Lăng lắc đầu, đỡ tay Vương Khiết.
Quả thực ban nãy tình huống quá khẩn cấp, nếu không dùng kế ve sầu thoát xác, dùng Tố Tâm dẫn dụ Mậu Duy Hùng, không chừng cả hai huynh muội đều không thể thoát được toán binh lính hùng mạnh của gã ta.
- Đại ca đứng lên đi, cũng may mà huynh không hề phân tâm!
- Thân ảnh của muội muội, đại ca sao có thể nhầm lẫn được chứ!
Vương Khiết mỉm cười nhìn Vương Chi Lăng, rồi nắm tay hắn đặt lên bụng mình.
Vương Khiết giật mình sửng sốt, hóa ra hắn sắp được làm cữu cữu rồi.
- Nương nương, muội…
Vương Chi Lăng gật gật đầu, nói:
- Huynh mau đến điện Thái Hòa hộ giá, muội rất lo lắng cho Bệ hạ.
- Nương nương yên tâm! – Vương Khiết ôm vai Vương Chi Lăng, rồi nhẹ tay xoa xoa bụng nàng – Bệ hạ sẽ bình an vô sự.
Nói rồi, Vương Khiết lập tức rời khỏi Chiêu Dương cung, mang theo thủ cấp của Mậu Duy Hùng.
Ngay lúc này, ở đại diện Thái Hòa, cuộc phân tranh vẫn diễn ra vô cùng gay gắt.
Tướng lĩnh dưới trướng La Thái Hầu anh dũng, thiện chiến, đáp trả từng đợt tập kích của đội cung thủ.
Thân Giang Kiệt vẫn cùng với Mã Tướng quân và tướng lĩnh của mình tấn công quyết liệt phe cánh La Thái Hầu.
Mã Tướng quân một mực bảo hộ Thân Giang Kiệt, nhưng sự hiếu chiến của một Hoàng đế trẻ không để cho hắn hèn nhát nấp đằng sau lưng ông.
Thân Giang Kiệt đột nhiên phát hiện ra, làm một võ tướng uy phong lẫm liệt cũng là một trải nghiệm rất tốt!
Bất ngờ, một đội quân lạ lẫm xuất hiện ở ngay bên ngoài đại điện Thái Hòa, khiến cho tướng lĩnh