Buổi sáng, Vương Chi Lăng dụi mắt tỉnh dậy, bên cạnh nàng, hơi ấm của Thân Giang Kiệt vẫn còn vương lại.
Nàng xoa xoa mi tâm một chút, sáng nay nàng lại dậy muộn nữa rồi.
Vương Chi Lăng đỡ lấy cái eo nhức mỏi, trong lòng thầm oán trách Thân Giang Kiệt.
Từ ngày sinh cặp long phụng, sức chịu đựng của nàng kém hẳn.
Bị Thân Giang Kiệt giày vò suốt một đêm, lưng eo nàng đã đã đau nhức đến mức khó mà cử động.
Vương Chi Lăng không hề biết, đối với Thân Giang Kiệt, thân thể nàng sau khi sinh hài tử càng lúc càng tròn đầy, mơn mởn, làm hắn quyến luyến đến không nỡ rời giường.
Vương Chi Lăng uể oải bước xuống giường, sai Tố Tâm hầu hạ nàng chải tóc, canh y.
Ba năm nay hậu cung vô cùng vắng vẻ.
Thân Giang Kiệt cho đám cung tần mỹ nữ xuất cung, nên không còn ai đến thỉnh an nàng mỗi sáng, làm phiền giấc ngủ của nàng.
Chuyện này thoạt nhìn thì tốt đẹp, nhưng lại dưỡng cho Vương Chi Lăng một thói quen ngủ nướng rất khó bỏ.
Thế nhưng không thể nói Vương Chi Lăng cả ngày rảnh rỗi được! Dưới gối nàng có hai hài nhi, một hoàng tử nghịch ngợm hoạt bát, một công chúa đanh đá, cá tính.
Hai đứa trẻ léo nhéo cãi cọ suốt cả ngày, không ai chịu nhường ai, mỗi ngày Vương Chi Lăng đều phải phân xử xem huynh đúng hay muội đúng, nhức hết cả đầu!
Khoảng giờ Tỵ, Vương Chi Lăng sẽ đến thỉnh an Thôi Thái hậu.
Thôi Thái hậu nhàn nhã uống trà, lại đầy ẩn ý mà liếc mắt nhìn cái bụng lép xẹp của Vương Chi Lăng.
- Hoàng đế giải tán hậu cung, chỉ giữ lại một mình con, ai gia cũng không cách nào phản đối.
Nhưng ba năm rồi, Đại Hoàng tử và Trưởng công chúa cũng lớn, hoàng thất cũng nên có tin vui.
Khai chi tán diệp là chức trách của Hoàng hậu, hoàng tự đông đúc mới là phúc của hoàng gia.
Vương Chi Lăng cúi đầu lắng nghe giáo huấn, chỉ biết “vâng vâng”, “dạ dạ”.
Nàng mới hai mươi hai tuổi, dưới gối chỉ có hai hài tử mà đã mệt muốn chết đi, nếu sinh thêm nữa, không biết còn vất vả đến mức nào.
- Mẫu hậu giáo huấn chí phải! Nhất định phải sinh thêm nhiều hài tử.
Từ bên ngoài chính điện, giọng nói của Thân Giang Kiệt truyền đến.
Vương Chi Lăng giật mình nhìn ra cửa, lâu lắm rồi mới thấy Thân Giang Kiệt ngoan ngoãn nghe lời Mẫu hậu của hắn như vậy.
- Hoàng đế có thể hiểu được, ai gia cũng yên tâm rồi.
Thôi Thái hậu vừa nói vừa bưng tách trà lên, ánh mắt liếc xéo Vương Chi Lăng, như muốn cảnh báo nàng.
Vương Chi Lăng hơi rụt cổ lại, định tìm kiếm sự an ủi từ phía Thân Giang Kiệt, không ngờ lại thấy ánh mắt như lang sói của hắn.
Vương Chi Lăng lấy cớ chăm sóc hài tử, cáo lui khỏi tẩm điện của Thái Hậu.
Thấy nàng vội vã rời đi, Thân Giang Kiệt cũng nhanh chóng đuổi theo.
- Chi Lăng, nàng cũng nghe Mẫu hậu nói rồi đấy, chúng ta phải khai chi tán diệp!
Thôi Thái hậu vừa nói vừa bưng tách trà lên, ánh mắt liếc xéo Vương Chi Lăng, như muốn cảnh báo nàng.
Vương Chi Lăng hơi rụt cổ lại, định tìm kiếm sự an ủi từ phía Thân Giang Kiệt, không ngờ lại thấy ánh mắt như lang sói của hắn.
Vương Chi Lăng lấy cớ chăm sóc hài tử, cáo lui khỏi tẩm điện của Thái Hậu.
Thấy nàng vội vã rời đi, Thân Giang Kiệt cũng nhanh chóng đuổi theo.
- Chi Lăng, nàng cũng nghe Mẫu hậu nói rồi đấy, chúng ta phải khai chi tán diệp!
- Nhưng thần thiếp nghĩ đến hài tử liền đau đầu! – Vương Chi Lăng phụng phịu.
- Không sao, có ta cùng nàng chăm sóc các con!
Nói rồi, Thân Giang Kiệt một mực kéo Vương Chi Lăng về Chiêu Dương cung, vô cùng “cẩn tuân giáo huấn” của Thôi Thái hậu để hoàng thất sớm có tin vui.
Mãi đến chiều Vương Chi Lăng mới uể oải tỉnh dậy, ngây ngốc ngồi ở trên giường.
Tố Tâm bưng chậu nước rửa mặt vào hầu hạ nàng.
- Bệ hạ rời đi rồi sao? – Vương Chi Lăng nhỏ giọng hỏi.
- Bệ hạ đang đọc sách ở chính điện ạ! – Tố Tâm đáp lời.
Vương Chi Lăng đỡ lấy thắt lưng, thở dài một hơi.
Nàng liếc mắt ra ngoài cửa một chút rồi nhỏ giọng nói với Tố Tâm:
- Hay là bổn cung tiếp tục dùng loại dược tránh thai kia…
- Không được đâu nương nương, sẽ tổn hại phụng thể! – Tố Tâm hoảng hốt phản đối.
- Nhưng không dùng loại dược kia, chỉ sợ…
Vương Chi Lăng chưa nói hết câu, cửa phòng đã bị ai đó mở toang ra.
Thân Giang Kiệt tươi cười bước vào, rồi ra hiệu cho Tố Tâm ra ngoài.
Vương Chi Lăng giật mình, không biết ban nãy Thân Giang Kiệt có nghe thấy chuyện nàng vừa nói với Tố Tâm hay không.
Thân Giang Kiệt hăm hở đi vào trong tẩm phòng của Vương Chi Lăng, nhìn tấm chăn mỏng đang đắp hờ hững trên bờ vai trần trắng nõn của nàng, lại không nhịn được mà nuốt nước bọt.
- Bệ hạ coi chừng tinh tẫn thân vong! – Vương Chi Lăng nhìn thấy ánh mắt “quen thuộc” của Thân Giang Kiệt, liền lên tiếng cảnh cáo hắn.
- Ha ha, làm gì có chuyện đó, trẫm rất điều độ! – Thân Giang Kiệt cười chữa thẹn – Còn nàng, tuyệt đối không được dùng mấy loại dược tránh thai vớ vẩn.
Nàng không nhớ trước đây vì dùng dược đó mà mãi nàng mới mang thai Giang Tuấn và Nhật Nguyên sao?
Vương Chi Lăng mở to mắt nhìn Thân Giang Kiệt, từ sửng sốt đến lúng túng.
Nàng rũ mi mắt nhìn xuống, bối rối nói:
- Bệ hạ… biết chuyện đó rồi sao?
- Ừ, trẫm nghe được nàng với Tôn ma ma nói chuyện từ lâu rồi! – Thân Giang Kiệt thản nhiên đáp.
- Bệ hạ… không trách thiếp? – Vương Chi Lăng e dè hỏi.
- Không trách nàng, nhưng trẫm không muốn nàng dùng mấy loại dược hại thân thể.
Thân Giang Kiệt véo véo cái mũi nhỏ của Vương Chi Lăng, rồi ôm nàng vào lòng, ôn nhu nói:
- Mai trẫm sẽ đưa nàng và hai hài tử về phủ Tể tướng.
Vương Chi Lăng tủm tỉm cười, hai cánh tay trắng nõn quàng lên cổ Thân Giang Kiệt, còn cao hứng tặng hắn một nụ hôn.
Giờ Dậu chiều hôm sau, xe ngựa của Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng đã đến trước đại môn phủ Tể tướng.
Thân Giang Kiệt đỡ tay Vương Chi Lăng xuống ngựa, hai người mỗi người dắt một tiểu hài tử, hăm hở bước vào phủ Tể tướng.
Ra đón bọn họ là Vương Tể tướng, Vương phu nhân cùng với… Thôi Vĩnh Khanh.
Vương Chi Lăng mỗi lần nhìn thấy Thôi Vĩnh Khanh ở Vương trạch đều sẽ muốn trêu chọc y.
- Đại tẩu!
Thôi Vĩnh Khanh mặc dù biết rõ sẽ bị Vương Chi Lăng gọi là danh xưng kia, nhưng không lần nào y không cảm thấy bối rối đến co giật khóe