Thân Giang Kiệt nhìn chăm chăm con bướm màu đỏ phía sau vai của Vương Chi Lăng, cảnh xuân hương diễm đêm đó lại hiện về, khiến huyết mạch toàn thân hắn sôi trào, vùng hạ bộ lập tức căng cứng lên. Hắn xoay người nàng lại, để nàng đối mặt với hắn, trong đôi mắt nàng hoàn toàn chỉ có sự sợ hãi đến tột cùng.
Thân Giang Kiệt tâm tình vô cùng phức tạp, hắn không ngờ điều hắn mong chờ suốt thời gian qua lại thành ra thế này. Hắn không dám tin vào sự thật trước mắt mình, càng không chấp nhận được việc mình đối với Vương Chi Lăng có phản ứng, liền mạnh tay bóp chặt quai hàm nhỏ nhắn của nàng, nghiến răng nói:
- Ngươi vì tranh sủng, giả mạo mỹ nhân của trẫm, hay là chính tay người đã chuốc xuân dược, khiến trẫm phải sủng hạnh ngươi?
Vương Chi Lăng sợ hãi trước sát khí của Thân Giang Kiệt, lại cảm thấy quá mức uất ức và tủi nhục, hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống khóe môi nàng. Thân Giang Kiệt nhìn thấy vẻ ủy khuất của Vương Chi Lăng cùng hai bên gò má đã in hằn dấu tay của nàng, trong lòng không hiểu vì sao lại có chút không nỡ. Hắn buông nàng ra, rồi lớn giọng gọi Đào Tổng quản.
- Đào Dung, ngươi cho người đi gọi Tình cô cô đến đây. Tất cả những người còn lại lui hết ra cho trẫm.
Vương Chi Lăng nghe nói đến Tình cô cô, trong lòng đã hiểu ra chuyện gì. Nàng lùi về sau mấy bước, đối diện với kẻ đã từng hung hăng cưỡng hiếp nàng, nàng sợ đến mức không nói được lời nào, càng không dám bỏ chạy.
Chỉ một lát sau, Tình cô cô đã xuất hiện ở ngoài cửa, cúi đầu hành lễ từ xa. Thân Giang Kiệt mắt vẫn không rời khỏi thân thể Vương Chi Lăng, lạnh lùng ra lệnh:
- Nghiệm thân.
- Dạ, Bệ hạ.
Tình cô cô bước vào bên trong tẩm điện, nhìn thấy người đang đứng bên trong là Hoàng hậu nương nương, trong lòng không khỏi hoang mang sợ sệt:
- Bệ hạ, nghiệm thân… với Hoàng hậu nương nương ạ?
- Ngươi không nghe trẫm nói gì sao? Nghiệm thân!
Thân Giang Kiệt quát một tiếng, dọa cho Tình cô cô sợ đến hồn bay phách lạc. Bà phất tay gọi hai cung nữ lớn tuổi đi vào, dìu Vương Chi Lăng ra phía sau bức bình phong. Lúc này, Đào công công đã ý tứ lui ra ngoài.
Thân Giang Kiệt ngồi xuống bàn, bộ dạng như đang nhàn nhã uống trà, nhưng trong lòng hắn đầy những suy nghĩ rối rắm. Thật lòng, hắn chỉ mong Vương Chi Lăng không phải là mỹ nhân trong lòng hắn.
Một lát sau, Tình cô cô cùng hai cung nữ dìu Vương Chi Lăng ra ngoài. Tình cô cô cúi đầu bẩm báo:
- Bẩm Bệ hạ…
- Nói! – Thân Giang Kiệt lạnh lùng.
- Dạ… - Tình cô cô cảm thấy tình huống hiện tại quá mức quỷ dị, nhưng lại không dám làm trái ý Hoàng đế - Hoàng hậu nương nương trên người có ba nốt ruồi màu đen, hai nốt ruồi son, sau vai có vết bớt hình con bướm màu đỏ. Nương nương cũng đã từng được Bệ hạ sủng hạnh.
Thân Giang Kiệt nắm chặt chung trà trong tay, phất tay cho Tình cô cô và hai cung nữ lui xuống. Trong tẩm điện của Thôi Thái hậu chốc lát chỉ còn lại Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng.
Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, nhưng hoàn toàn không có chút say đắm si mê như cách hắn nhìn bức tranh do hắn họa ra. Vương Chi Lăng cảm thấy dường như Thân Giang Kiệt bị “vỡ mộng”.
Thực sự Thân Giang Kiệt bị “vỡ mộng”, nhưng hắn thừa biết Vương Chi Lăng không hề làm giả vết bớt kia. Tình cô cô là người có kinh nghiệm nghiệm thân nhiều năm, vết bớt bị làm giả không thể qua mắt bà được. Hơn nữa, hắn cũng tự nhận thức rõ ràng rằng, nàng không hề muốn lợi dụng việc được lâm hạnh để tranh sủng. Thân Giang Kiệt không bao giờ quên đêm hôm đó là hắn cưỡng bức nàng, còn nàng thì không ngừng tìm cách trốn chạy khỏi hắn. Chính tính cách quật cường của nàng đã khiến hắn si mê.
Thân Giang Kiệt đã bắt đầu hiểu ra, Vương Chi Lăng hoàn toàn muốn tránh sủng. Từ lúc hắn có ý định truy tìm tung tích nàng, nàng đã tìm đủ mọi cách trốn tránh việc thị tẩm. Trước đây Thân Giang Kiệt không hề để tâm đến biểu hiện cũng như tâm tư của nàng, nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy tôn nghiêm của Đế vương có chút tổn thương.
Hoàng hậu của hắn lại không muốn được hắn sủng hạnh, đây là loại tổn thương vô cùng nghiêm trọng!
Nhưng nói gì thì nói, khi biết Vương Chi Lăng chính là mỹ nhân mà hắn hằng ao ước, Thân Giang Kiệt có chút thất vọng, vì chuyện này quá mức đột ngột, hắn không thể nào trong chốc lát xua đi thành kiến cố hữu của hắn đối với nàng.
Thân Giang Kiệt nhìn Vương Chi Lăng một chút, sau đó thở hắt ra, phất tay áo đứng lên, chán chường nói:
- Tưởng là minh nguyệt hóa ra là hỏa đăng!
Nói rồi, Thân Giang Kiệt bỏ đi một mạch.
Vương Chi Lăng đứng sững một lúc lâu, Tố Tâm và Tôn ma ma lúc này mới từ ngoài cửa chạy vào đỡ tay nàng. Nàng bình tâm lại, ngẫm nghĩ một chút liền cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Rõ ràng, Thân Giang Kiệt rất thất vọng khi biết nàng chính là mỹ nhân trong mộng của hắn, hắn cũng không có ý định ép nàng thị tẩm. Như vậy, chuyện mỹ nhân có vết bớt đỏ kia hoàn toàn có thể buông xuống, cho nó trôi vào quên lãng.
Từ lúc phát hiện ra Vương Chi Lăng là mỹ nữ trong mơ của mình, Thân Giang Kiệt cảm thấy dường như đã rất lâu rồi hắn không gặp mặt nàng. Bình thường Thân Giang Kiệt cũng ít khi thấy mặt Hoàng hậu của hắn, nếu không có dịp gì đặc biệt, đôi khi cả tháng trời không gặp. Thế nhưng không hiểu vì lí do gì, dạo gần đây hắn cứ thấy ngày đêm trôi qua thật lê thê.
Hằng ngày, Vương Chi Lăng luôn đến thỉnh an Thôi Thái hậu vào giờ Thìn, còn Thân Giang Kiệt sau khi kết thúc tảo