Bao nhiêu chuyện năm xưa cứ như sóng to mênh mông mà mãnh liệt ập đến.
Kim Ngọc Nghiên cũng có liên quan, lẽ nào Lục Quân cũng có hiềm khích.
Nhưng dù sao cũng là chuyện trước kia lâu rồi, năm tháng trôi qua thì ai còn phân biệt thật giả nữa chi? Quan trọng hơn là những năm gần đây, bản tính Lục Quân thật là không mang ác độc.
Lục Quân kích động nói không ra lời, liền lắc đầu, cổ họng phát ra âm thanh quái dị, gương mặt phình to như không chịu nổi, muốn không thở nổi.
Hải Lan lẳng lặng quỳ xuống, nhìn cảnh Lục Quân đang ngất, ôn nhu nói: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương không nói lời nào, thần thiếp cũng nghĩ giống nhau.
Chuyện nhiều năm về trước, ai còn nói được ai đã hại ai, là trùng hợp ngẫu nhiên hay là do ai hãm hại? Hiếu Hiền Hoàng hậu cùng với Tố Tâm đều đã nhắm mắt nơi cửu tuyền, chúng ta cần gì phải đau khổ truy vấn? Thần thiếp khẩn cầu Hoàng thượng một câu bỏ qua mọi chuyện, cũng vì Hàn thị cầu sự bình an”.
Lời nói của nàng khiến cho Hoàng đế từ tức giận chuyển qua thoáng chút bình ôn, Như Ý đưa Lục Quân đến trong lòng Hải Lan, nháy mắt bảo các nàng lui ra, ôn nhu khuyên giải an ủi nói: “Hoàng thượng, Hàn thị mới vào hậu cung, dĩ nhiên rước lấy vô số chê trách.
Tư lịch Thuần Qúy phi cũng rõ, lại là nữ nhân thì mới nói những lời nói khó nghe, âu cũng là điều lẽ thường, Hoàng thượng nghe qua cũng vậy, cần gì phải so đo với nữ nhân?”.
Dứt lời, liền nắm tay Hoàng đế chậm rãi bước vào trong điện.
Như Ý cùng Hoàng đế ngồi xuống, cầm ly trà Hoàng đế phất tay đổ đi, cười nhẹ nhàng: “Phiền não như vậy thì cũng như bát trà này đổ đi”.
Hoàng đế vẫn còn chút giận, quay đầu nói: “Trẫm cũng không phiền não gì.
Thật đáng giận là tiện phụ ấy ở trong cung lâu như vậy rồi mà còn làm chuyện hỗn loạn”.
Như Ý suy nghĩ một lát, dùng nước trong chậm rãi súc chén trà, cho trần bì và cam cúc vào, lấy nước sôi đổ vào, nhìn cánh hoa cam cúc nổi trong nước, tỏa ra hương thơm cam cúc nhẹ nhàng khoan khái, nói với Hoàng đế: “Tính tình Thuần quý phi xem như sống cũng tốt, bất quá chỉ có chút câu oán hận, huống chi là người bên ngoài.
Hoàng thượng yêu quý Hàn thị thì cũng không nên khiến cho lục cung thốt câu oán hận.
Mưa móc ban đều, mới là đạo của lục cung hòa thuận”.
Hoàng đế sợ run một lát, có chút buồn rầu, cầm tay nàng nói: “Như Ý, nàng nhất định cũng cảm thấy trẫm không phải chăng? Trẫm sủng ái Hàn thị, chính mình cũng hiểu được là nổi điên.
Trẫm dù làm cách gì, làm chuyện gì cũng không khiến nàng ta khuất phục, thật tình mỉm cười”.
Như Ý nghe rõ từng câu từng chữ của hắn, thẳng thắn như lời của trái tim, nàng buông tay Hoàng đế nói: “Hoàng thượng nói như vậy với thần thiếp là vì thần thiếp không muốn làm nữ tử vô cầu vô tâm vô can sao mà có thể cùng nghe phu quân mình kể tâm sự cuồng dại nữ tử sao?!”
Hoàng đế buồn nản không thôi, cầm tay nàng không chịu thả lỏng: “Như Ý, trừ nàng ra thì trẫm có thể nói với ai nữa chứ? Trẫm đối với Hàn thị có muôn vàn phiền não, hậu cung không cho trẫm một chút yên bình! Trẫm có thể chinh phục được bộ tộc hung man nhưng lại không thể chinh phục được nhân tâm của một nữ nhân, nàng nói trẫm làm sao không hận, không phiền não chứ?”.
Lòng Như Ý tràn đầy bất mãn, càng thêm chua xót nói: “Ngay cả lòng Hoàng thượng muốn chinh phục Hàn thị thì mẫu tử Thuần quý phi có quan hệ gì cơ chứ.
Nếu không thì Vĩnh Chương tuổi còn nhỏ, tội gì phải hù dọa hắn như vậy chứ?”
Hoàng đế nhắc tới Vĩnh Chương, liền nói: “Vĩnh Chương là trẫm sinh ra, trẫm như thế nào lại không đau đớn vì hắn chứ? Nhưng mỗi lần trẫm gặp hắn đều thấy hắn yếu đuối vô năng.
Thật sự trẫm tiếc không rèn sắt thành thép được”.
Như Ý khuyên giải an ủi, tha thiết nói: “Hoàng thượng đối với Vĩnh Chương chỉ quát lớn hơn dạy dỗ.
Cũng khó cho Hoàng thượng vì có nhiều a ca như vậy, khó tránh khỏi việc không thể cẩn thận.
Theo như Thuần quý phi mà nói, Tam a ca là vì nàng thương con thì làm sao không lo lắng yêu quý được chứ? Hoàng thượng buông lời nói, không chỉ làm tổn thương tình cảm phụ tử mà còn làm bị thương tâm ý Thuần quý phi”.
Hoàng đế nắm chặt chén trà trong tay nói: “Mẹ hiền hại con nhỏ.
Nếu không phải nàng ta nuông chiều thì Vĩnh Chương không mang bộ dáng như vậy.
Nếu nàng ta không xúi giục thì Vĩnh Chương sao có thể phát ngôn việc chính sự trước điện, nghị luận phi tần trưởng bối? Nếu nàng ta quản giáo nghiêm khắc thì năm đó cũng sẽ không sinh ra chuyện đoạt vị Thái tử chứ…”
“Quản giáo nghiêm khắc không phải ân cần dạy bảo, quở trách, quát lớn mà là khiến cho bọn nhỏ nên làm cái gì, không nên làm cái gì.
Bọn trẻ còn nhỏ nếu làm không tốt thì chậm rãi sửa đổi.
Hoàng thượng cần gì phải đánh mắng, ghẻ lạnh tâm ý con cái như vậy?”
Hoàng đế rất bất mãn nói: “Như Ý, trẫm biết nàng miệng mồm lanh lời nhưng ở vị trí phi tần của nàng cũng có ưu việt, lời nói mềm mỏng, là đóa hoa hiểu tiếng người.
Nàng cần gì phải đối với trẫm nói chuyện như vậy chứ?”
Như Ý bị kiềm hãm, không ngờ Hoàng đế sẽ nói ra những lời này nhưng mà chống đối lại cũng không nên, chỉ chờ xem tình hình của Lục Quân.
Nàng cố gắng ép lại nỗi đau ở ngực, cố gắng ôn hòa hơi thở, cực lực nhẹ nhàng nói: “Hoàng thường, trong lời nói của thần thiếp muốn nói Vĩnh Chương nếu không tốt thì vẫn có thể thuần dạy đứa nhỏ.
Năm đó cũng từng có ý định chiếm đoạt Thái tử, nhiều năm e sợ, hoảng loạn như vậy cũng đủ khiến hắn ngoan ngoãn.
Hoàng thượng dạy các a ca nghiêm khắc cũng là điều tốt nhưng nếu làm đứa nhỏ hoảng sợ trong lòng thì muốn cứu vãn cũng khó.
Hoàng thượng chẳng lẽ đã quên tại sao Vĩnh Hoàng còn trẻ tuổi như vậy mà đã mất sao? Nay lại còn muốn Vĩnh Chương như vậy.
Thiên gia phụ tử cần gì phải bạc tình như thế!”.
Hoàng đế thấy Như Ý đau buồn, xúc động nói: “Trẫm đối với Vĩnh Hoàng cùng với Vĩnh Chương không hề bất ãn, chỉ vì thấy hai con dã tâm bừng bừng, không chịu an phận.
Dù sao bọn họ cũng là con trẫm, mấy năm nay, sợ nhiều vậy cũng không tốt quá…”
Như Ý ảm đạm nói: “Hoàng thượng nói đúng.
Năm mới các a ca không hiểu chuyện bởi vì Hiếu Hiền hoàng hậu là đích hậu, là Hoàng thượng âu yếm tôn trọng người.
Nhưng hôm nay chỉ vì một danh phận chưa định tần phi mà ngay cả đối với Thuần quý phi nhiều năm phụng dưỡng khổ cực cũng không thương hại, đối với tấm lòng hiếu tâm của Vĩnh Chương cũng không thấy.
Thứ cho thần thiếp nói thẳng, Hoàng thượng đã sai lầm rồi.”
Hoàng đế trừng mắt lạnh lẽo nói: “Hoàng hậu, ngay cả nàng cũng muốn đối nghịch tâm ý của trẫm sao?”
Như Ý thương cảm buồn bực nói: “Thần thiếp không phải muốn nghịch với tâm ý Hoàng thượng mà là cảm thấy Hoàng thượng luôn luôn vì người này mà nổi giận kẻ khác, mấy ngày trước thì khiển trách Vĩnh Chương, hôm nay lại giận dữ ngạch nương của hắn, khó tránh khỏi thương tâm trong cung.
Ngay cả Thuần quý phi có gì sai lầm thì Hoàng thượng cũng niệm nàng ta đã sinh dục nhi nữ, nhiều năm khổ cực cũng nên khoan thứ.”
Hoàng đế trầm mặc rất lâu, có vài phần hiểu ý: “Hôm nay trẫm giận dữ cũng vì nhớ mối hận cũ năm đó của Hiếu Hiền hoàng hậu, lại nghĩ cảnh Tố Tâm khi chết trong tay nắm quả tú cầu của Thuần quý phi.
Trẫm nghĩ mẫu tử bọn họ cấu kết mà làm trái ý trẫm, trẫm thật sự nhất thời không nhịn được mà cáu giận”.
Như Ý thê lương nói: “Nhiều năm như vậy, tuy rằng Hoàng thượng đối với cái chết của Tố Tâm có điều nghi ngờ nhưng dù sao một quả tú cầu thì cũng không nói được điều gì.
Mà thần thiếp dám lấy tính mệnh chính mình mà xin thề, chuyện này thật sự năm đó Kim Ngọc Nghiên cũng có liên can!”
Hoàng đế liên tục cười lạnh, thê lương không thôi: “Kim Ngọc Nghiên ư? Mọi người đã chết, còn rất nhiều chuyện vẫn chưa tìm ra manh mối! Tất nhiên chuyện gì cũng đều đổ lỗi cho người đã chết! Năm đó Hiếu Hiền hoàng hậu đi về cõi tiên, trong cung đều không tìm ra người gây chuyện, nàng cho là Thuần quý phi trong sạch nhưng trẫm ở bên cạnh nàng ta cũng đã hiểu được về nàng ta đôi chút!”
Trong lòng Như Ý buồn bã kèm theo chút ức chế sắc bén: “Hoàng thượng hôm nay oán hận như vậy cũng chỉ vì Hàn thị gây nên.
Thần thiếp không dám khuyên Hoàng thượng không cần sủng ái Hàn thị nhưng nếu vì một tân nhân mà khiến lục cung không yên, phụ tử bất hòa thật là điều không nên”.
Hoàng đế quả quyết phất tay, cắt ngang lời khuyên Như Ý: “Việc trẫm đối với Hàn thị đều đúng mực, hậu cung không được nghị luận.
Tất cả thị phi cũng đều bởi vì suy nghĩ đố kị của hậu cung, nhiều chuyện gây ảnh hưởng tới a ca của trẫm! Trong các a ca thì Vĩnh Chương là người lớn tuổi nhất, hắn đã phát ngôn như vậy thì làm sao kêu trẫm có thể các a ca còn lại được chứ!”.
Như Ý không yên lòng: “Sau khi Vĩnh Hoàng mất đi, Vĩnh Chương là trưởng tử của Hoàng thượng.
Hoàng thượng muốn nghiêm khắc dạy dỗ hắn thì thần thiếp không muốn nói nhưng nghiêm khắc quá thì có ích gì chứ.
Dù sao Vĩnh Chương cũng là con người, hắn bị Hoàng thượng dọa thành như vậy thì Hoàng thượng nghĩ sau này sao hắn dám nhìn a mã của hắn chứ?”
Hoàng đế thở dài một tiếng, sắc mặt giảng hòa: “Thôi, nàng kêu Giang Dữ Bân đi thăm hắn một cái đi”.
Hắn vừa dứt lời vừa tức: “Nói đến cũng do Thuần quý phi đã làm hỏng hắn từ nhỏ, một chút sóng gió cũng không thể vượt qua thì sau này làm sao có thể làm chuyện lớn được chứ?”
Như Ý buồn bực bất an nói: “Hoàng thượng còn muốn trách tội mẫu tử Thuần quý phi sao? Hai người đều mắc bệnh nặng, đáng lý ra phải tìm cách giảm bớt bệnh.
Hoàng thượng phải an ủi Thuần quý phi mới đúng”.
Hoàng đế chung quy cũng băn khoăn nói: “Niệm Thuần quý phi phụng dưỡng trẫm nhiều năm, coi như là cẩn thận.
Hôm nay trẫm cũng khiến nàng ta trọng thương, liền ban ân điển Thuần quý phi, tấn phong nàng ta ngôi vị Hoàng quý phi”.
Trong lòng Như Ý rẫu rĩ khó chịu, thân thể mẫu tử bị tổn hại mà đổi lấy một Hoàng quý phi hư danh, rốt cuộc có đáng hay không? Không quan tâm đến tư niệm của nàng, Hoàng đế nói: “Nếu Thuần quý phi bị bệnh thì nghi thức tấn phong Hoàng quý phi có thể làm đơn giản, không cần quá sang trọng”.
Lần này Lục Quân bị làm nhục, lòng dạ tổn hại nhiều, thân thể cũng yếu ớt xuống.
Như Ý biết Uyển tần sắp đặt ổn thỏa, kêu nàng thường xuyên đến Chung Túy cung quản xuyến, cấm không cho người khác làm loạn để Lục Quân tịnh dưỡng.
Nhưng tình trạng Lục Quân không khởi sắc, tuy là tấn phong Hoàng quý phi là việc vui nhưng bệnh tình lại không hề chuyển biến tốt, ngược lại giống như một đoạn gỗ mục, chỉ muốn sập xuống.
Như Ý cùng Hải Lan một ngày đến thăm Lục Quân ba lần, xương ở bả vai hiện rõ sắc xanh nhạt, trong thật đáng sợ.
Nàng vô lực đứng dậy, ôm tường mà khóc, không chịu gặp ai.
Chỉ có thị nữ rưng rưng bẩm báo mỗi ngày Lục Quân đều nôn ra máu, chỉ sợ là chuyện không ổn.
Như Ý cho người lui ra bên ngoài, một mình ngồi cạnh giường Lục Quân, chải chuốt những sợi tóc đen mà rối tung, kể chuyện trong phủ Vĩnh Chương.
Càng ngày nhìn Lục Quân càng buồn, càng bình tĩnh khiến cho người ta sợ hãi.
Thật lâu nàng mới trả lời: “Hoàng hậu nương nương, tội nghiệt thần thiếp quá sâu, làm liên lụy đến con nhỏ.
Thần thiếp nguyện im lặng chờ chết, đổi lại mong Hoàng thượng yêu thương Vĩnh Chương.
Vĩnh Chương thật sự rất đáng khổ”.
Như Ý nắm chặt tay nói: “Hoàng thượng đã cho Thái ý thăm Vĩnh Chương.
Vì đối với tỷ mà Hoàng thượng áy náy, cũng đã hạ chỉ phong tỷ là Hoàng quý phi.
Lục Quân tỷ tỷ nên cao hứng chút mà hãy sống tốt”.
Thân thể Lục Quân khô gầy nhẹ nhàng cử động như một bộ xương khô có âm thanh, nàng tựa hồ đang cười, tiếng cười kèm theo tiếng khóc nức nở: “Trung niên nôn ra máu e rằng mệnh cũng chẳng còn nhiều.
Như vậy cũng tốt, thần thiếp cả đời đều dành tâm huyết cho đứa nhỏ, nếu có thể lấy cái chết của thần thiếp mà đổi lấy việc Hoàng thượng đối đãi tốt với Vĩnh Chương thì thần thiếp cũng cam tâm tình nguyện.
Về danh vị Hoàng quý phi, có lẽ Hoàng thượng cũng đã biết thần thiếp sắp chết chăng? Năm đó Tuệ Hiền Hoàng quý phi trước khi chết cũng được Hoàng thượng tấn phong Hoàng quý phi, Kim Ngọc Nghiên cũng vậy.
Xem ra Hoàng thượng ám chỉ ai sắp chết đều tấn phong Hoàng quý phi.
Hoàng thượng thật là