Ngày tháng dần trôi qua, Dực Khôn cung luôn yên tĩnh, mặc cho ai đi qua đều cũng không dừng chân, cũng bởi vì sợ lây cái gọi là điềm xấu.
Ban đêm, nàng rất khó bình yên mà đi vào giấc ngủ cũng không còn rơi lệ.
Ước chứng cả đời này không còn chuyện gì đáng đau buồn nữa rồi, đến nỗi thương tâm không biết nên rơi lệ thế nào.
Nàng chỉ là tưởng niệm, tưởng niệm Vĩnh Cơ, Hải Lan, Vĩnh Kỳ cùng với Nhị Tâm.
Trong nhà, người thân đã mất, Ô Lạp Na Lạp thị thân tộc đều là họ hàng xa mà ngạch nương cùng với huynh đệ đều đã lần lượt tạ thế.
Cuối cùng nàng không còn ai, không còn nhà để quay về.
Có chút bất tri bất giác, nàng liền mắc thêm một bệnh, mới đầu chỉ thấy đau ở thái dương, phiền mộng không yên, thường xuyên mơ thấy người đã qua đời, dần dần hồi hộp khó thở, sau đó ho ra vài vết máu.
Khó khăn lắm mới thỉnh Thái y vào cung, Giang Dữ Bân chẩn mạch, bất giác kinh ngạc.
Nàng thấy hắn như thế, dĩ nhiên là biết không tốt, bình tĩnh nói: “Khanh nói đó là chứng bệnh…”
Ánh mắt Giang Dữ Bân đỏ hoe: “Là chứng lao, bệnh đã nặng rồi.
Sợ là…”.
Như Ý mỉm cười: “Không cần lo lắng cho ta”.
Nàng ngược lại lo lắng: “Bệnh tình Vĩnh Kỳ là do khanh trị liệu, không biết nó như thế nào rồi?”
Giang Dữ Bân muốn nói lại thôi: “Ngũ a ca được cát nhân thiên tướng phù hộ, bên người không thiếu danh y trợ giúp.
Nương nương vẫn là nên quan tâm đến chính mình hơn”.
Quan tâm thế nào đây? Nội Vụ phủ đã không còn cung ứng xiêm y bốn mùa, chỉ đưa vào y phục cũ kỹ hoặc là Thái hậu nhớ thương, cho người đưa vào vài thứ.
Dung Bộ trời sinh tính tình kiên cường, hết thảy đều hết sức phục tùng nhưng chuyện như vậy, nàng cũng chưa từng trải qua.
Mỗi ngày Như Ý đều tĩnh tâm niệm kinh trước bàn thờ Phật, cũng như gọi là sám hối chi đạo.
Cách ba ngày đều có đưa hoa cỏ mới mẻ vào dâng lên lễ Phật, ngày xuân là ngọc lan, ngày hè là bạch hà, ngày thu là hoa cúc, ngày đông là hoa mai, chưa từng đoạn tuyệt.
Chiếu cố như vậy, bất quá là vì nhớ Vĩnh Kỳ.
Hắn được Hoàng đế thương yêu, đến tháng Mười một năm Càn Long thứ 30, hắn được phong làm Vinh Thân vương.
Hoàng đế có nhiều con trai nhưng chỉ có Vình Kỳ được phong thân vương đầu tiên, Hoàng đế lại đối với hắn nhiều trọng vọng.
Tình thế như vậy, việc đăng chức vị Thái tử cũng là sắp tới.
Vinh sủng ân thâm như vậy, dù nàng bị nhốt ở trong Dực Khôn cung, cũng có thể nghe được tiếng hỉ nhạc.
Lăng Chi vui đến phát khóc: “Nếu Ngũ a ca kế thừa đại thống thì nương nương cũng có thể rời khỏi nơi này.
Ngũ a ca hiếu tâm, nếu là tôn trọng nương nương, chờ ngày sau nương nương còn có thể trở thành Hoàng Thái hậu”.
Dung Bội lắc đầu: “Lăng Chi, ngươi không được hồ ngôn loạn ngữ mà khiến nương nương gặp họa”.
Nàng thay nước xong, cẩn thận dâng lên bạch cúc.
Mùi hoa cúc kia cam liệt, ẩn ẩn có chút mùi hương kham khổ.
Nàng mờ mờ ảo ảo có vẻ buồn rầu: “Nương nương, nếu Ngũ a ca đối với nương nương thân thiết như ban đầu thì người đưa tới vật dụng hằng ngày chắc chắn là Ngũ a ca chứ không phải là Thái hậu”.
Như Ý lật qua một tờ kinh văn, dừng lại nói: “Ngươi muốn nói gì thì cứ nói đi”.
Dung Bội nói: “Nương nương, Ngũ a ca đưa tới hoa cỏ cùng với đàn hương, có thể thấy hắn có năng lực chiếu cố nương nương hằng ngày.
Nhưng hắn chỉ đưa hai thứ này tới, ước chừng là bởi vì đưa hoa cỏ, đàn hương có thể cho nương nương dốc lòng dâng lên lễ Phật, cũng như lại cho Hoàng thượng thấy thái độ đó”.
Như Ý nói: “Cũng coi như vẹn toàn đôi bên”.
Dung Bội nói: “Là vẹn toàn đôi bên nhưng thể hiện một chút hiếu tâm mà hắn cũng thể hiện cho Hoàng thượng biết được.
Đúng là…”
Như Ý ngẩng mặt lên: “Dung Bội, không được nói đến chuyện Vĩnh Kỳ nữa.
Hắn từ nhỏ không chịu thua kém ai, hao hết bao nhiêu vất vả mới được Hoàng thượng coi trọng, vinh dự nhận được chức vị Thân vương”.
Như Ý cười đến vui mừng: “Ta thân là Hoàng ngạch nương, nghĩ tới cũng cảm thấy cao hứng.
Nếu vì ta mà khiến hắn bị liên lụy thì vạn lần không được”.
Dung Bội không dám nói nữa, kỳ thật dù nàng oán hận cũng không được.
Tháng Mười hai trời giá rét đông lạnh, Thái hậu đưa tới than lửa không nhiều lắm, mỗi ngày chỉ dùng một chậu than nho nhỏ, dùng hết xiêm y mặc lên người, cuối cùng cũng không thể đuổi hết giá lạnh.
Dung Bội cùng Lăng Chi vất vả, ba người ngồi vây quanh bình nước nóng, đông lạnh rét run.
Cuối cùng Lăng Chi cười lên thích thú: “Hoàng thượng thương yêu nên phong Ngũ a ca làm Vinh Thân vương, vinh quang hiển hách, thật là một nam tử hảo hán”.
Như Ý đang muốn cười, trong lòng lộp bộp một tiếng, không hiểu sao cảm thấy có điểm xấu.
Vinh Thân vương, Vinh Thân vương, cái xưng hô này sao quen tai đến như vậy.
Nàng bỗng nhiên kinh hãi khi nhớ tới Thuận Trị gia và Đổng Ngạc Hoàng quý phi khi sinh hạ Tứ a ca.
Thuận Trị gia cũng thương yêu hắn mà muốn lập hắn làm Thái Tử sau khi phong Vinh Thân vương cho hắn.
Đứa nhỏ kia sau khi được phong Vinh Thân vương liền bị chết non khi còn nằm trong tã lót.
Trí nhớ hỗn loạn ùn ùn kéo đến làm cho nàng hết hồn, buông lỏng phật châu trong tay mà rơi xuống dưới đất.
Nàng vội vàng ngăn tạp niệm tràn đầy trong lòng lại, nhặt viên Phật châu dưới đất lên nói: “Dung Bội, đi đốt đàn hương đi, ta muốn vì Vĩnh Kỳ mà cầu phúc”.
Tháng Giêng năm Càn Long thứ 31, hoa thơm cùng đàn hương đều ngừng cung phụng Dực Khôn cung.
Như Ý cảm thấy bất an, vẫn là Dung Bội tìm đến thị vệ hỏi thăm, mới biết Vinh Thân vương Vĩnh Kỳ bệnh cũ tái phát.
Như Ý bỗng nhiên đứng lên, hướng về phía ngoài cửa vội vàng nói: “Đi báo cho Du phi, thỉnh Thái y Giang Dữ Bân đi nhìn Vinh Thân vương đi! Giang Dữ Bân tinh thông y lý, chắc chắn có thể chữa được bệnh cho Vinh Thân vương”.
Tin tức truyền đi cách đó hai tháng, cửa Dực Khôn cung lại mở.
Lăng Chi kinh hoàng, nghĩ đến vận rủi lại một lần nữa vào Dực Khôn cung.
Thật sự các nàng không thể gượng dậy nữa rồi.
Tiến Bảo và Diệp Tâm là tâm phúc bên người Hải Lan bước vào, Diệp Tâm khóc không thành tiếng: “Nương nương, tiểu chủ thương tâm mà ngất đi rồi.
Vinh Thân vương… Vinh Thân vương không được rồi”.
Tiến Bảo đứng bên nói: “Bệnh tật Vinh Thân vương đã nặng rồi, Du phi tiểu chủ khóc cầu Hoàng thượng rất lâu, Hoàng thượng mới cho phép nương nương đi gặp mặt Vinh Thân vương lần cuối cùng”.
Như Ý chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn ra, gần như té ngã, nàng thất thanh hét lên: “Sao lại như vậy được? Sao lại có thể như vậy được? Vĩnh Kỳ còn trẻ như vậy…”
Lòng của nàng như bị thép đao cắt qua, đầu lưỡi đau đến từng đợt, ngay cả câu nói đầy đủ trong lời nói đều nói không được.
Như Ý thê lương hoảng sợ bước vào Tây điện, Vĩnh Kỳ nằm trên giường, dĩ nhiên thân thể khô gầy mà bất tỉnh.
Trong điện có mùi cơ thể hư thối, xen lẫn là mùi máu tanh cùng mùi thảo dược khiến người khác muốn ngã.
Vẫn là thê thiếp phụng dưỡng thông minh, đốt huân hương tinh tế thấm nhập tâm phủ.
Hắn gọi nàng: “Hoàng ngạch nương”.
Nước mắt Như Ý rơi xuống, nắm lấy tay Vĩnh Kỳ, không nghĩ hắn lại gầy yếu đến như vậy.
Bọn Thái ý dĩ nhiên lui xuống, chỉ còn thị thiếp phụng dưỡng Vĩnh Kỳ ở lại.
Như Ý thấy bộ dáng thanh lệ động lòng người của nàng, không khỏi liếc mắt một cái hỏi: “Vĩnh Kỳ sao lại đến mức này?”
Thị thiếp kia quỳ xuống nói: “Nương nương có điều không biết, Ngũ gia luôn luôn khỏe mạnh, không chịu nghỉ ngơi vì thay Hoàng thượng phân ưu lo liệu quốc sự hết ngày này sang ngày khác.
Từ khi Ngũ gia bị đau chân nhưng lại sợ chậm trễ quốc sự, vẫn là nhịn đau không chịu nói hoặc là chỉ tìm Thái y viết chút đơn thuốc đối phó, đến nỗi độc khí thâm trầm, kết tụ tại xương, thịt cũng hủy hoại, khí huyết hao tổn”.
Như Ý trách mắng: “Ngươi luôn ở bên cạnh Vĩnh Kỳ tất nhiên là thường ngày được sủng ái.
Nếu Vương gia bị bệnh như thế, sao lại không báo cho Phúc tấn biết, báo cho Du phi, thỉnh Thái y hảo hảo cứu trị.
Ta cũng từng dặn dò Giang Dữ Bân Thái Y viện việc này, sao lại không thỉnh?”
Nàng kia dấu tay áo kinh hoàng: “Giang Thái y? Giang Thái y là ai? Thiếp chưa bao giờ nghe qua”.
Nàng buồn bã cười thảm, thần sắc cổ quái: “Đây là số mệnh! Nương nương, đây đều là số mệnh! Làm hạ nhân trong này thật sự là đáng thương”.
Nàng cười si ngốc đến điên cuồng, thị nữ bên cạnh vội vàng kéo nàng ra: “Vân cách cách, cách cách đừng quá thương tâm mà nói mê sảng”.
Dứt lời, liền đem nàng đưa ra bên ngoài.
Như Ý nhìn Vĩnh Kỳ, sắc mặt kinh hoàng, thân thề gầy guộc không như người.
Nội tâm nàng trống rỗng, cũng không biết Vĩnh Kỳ khi nào mới hồi tỉnh, nước mắt rơi lã chã.
Vĩnh Kỳ không biết sao nắm chặt lấy tay nàng, nói: “Ngạch nương! Ngạch nương! Nhi thần xin lỗi Hoàng ngạch nương…”
Như Ý ảm đạm nói: “Vĩnh Kỳ! Hoàng ngạch nương ở đây, Vĩnh Kỳ!”
Trên trán Vĩnh Kỳ nổi gân xanh, hắn cố hết sức mở mắt ra.
Hắn chăm chú nhìn Như Ý, đầu tiên là kinh hoàng, sau đó là xấu hổ, che mặt nói: “Hoàng ngạch nương, Người đến gặp nhi thần”.
Như Ý kinh đau đầy cõi lòng, khóc nói: “Hài tử ngốc, mạnh mẽ như vậy là vì cái gì chứ? Giấu bệnh sợ thầy! Nếu sớm thỉnh Giang Thái y đến xem thì đâu có đến tình trạng này!”
Vĩnh Kỳ đau kịch liệt đến khó nhịn: “Hoàng ngạch nương, là nhi thần không nghe lời ngạch nương”.
Khóe mắt hắn rơi ra một giọt lệ: “Hoàng ngạch nương, nhi thần biết sai rồi, nhi thần thật sự biết sai rồi”.
Như Ý cầm tay hắn, ôn nhu nói: “Hảo hài tử, con được Hoàng ngạch nương một tay nuôi nấng lớn lên, chúng ta là mẫu tử, tại sao lại nói như vậy?”
Nước mắt Vĩnh Kỳ mãnh liệt mà trào ra: “Nhi thần có ngày hôm nay, tất cả đều là không chịu nghe theo lời của Hoàng ngạch nương, dùng Giang Dữ Bân trị liệu.
Không tin tưởng Hoàng ngạch nương là lỗi lầm lớn nhất của nhi thần”.
Khuôn mặt Vĩnh Kỳ đầy nước mắt: “Hoàng ngạch nương, nhi thần biết ngạch nương làm tổn thương Ngài.
Ngạch nương lấy danh nghĩa của Ngài giết Lăng Vân Triệt cho nên Ngài đối với ngạch nương không còn thân mật như trước.
Lăng Vân Triệt là khúc mắc của Hoàng ngạch nương.
Nhi thần biết, nếu không phải ngạch nương và Hoàng ngạch nương có giao hảo tốt thì nhi thần cũng không thể dưỡng dục dưới tay Ngài, là con vợ cả”.
Hắn thì thào nói: “Hoàng ngạch nương, nhi thần cũng hiểu, nhi thần chỉ là con vợ kế, nếu không phải Đại ca, Nhị ca sớm tạ thế, Tam ca Tứ ca bình thường thì Hoàng a mã cũng không nhìn đến nhi thần.
Mặt khác, nhi thần còn chiếm hết sủng ái của Vĩnh Cơ, mặc dù Thập nhị đệ là con trai trưởng nhưng so với Vĩnh Liễn và Vĩnh Tông không thể tôn quý bằng, tuổi còn nhỏ nữa.
Nếu Thập nhị đệ giỏi giang một chút thì Hoàng a mã sẽ lập làm Thái tử, nhi thần làm sao còn hy vọng nữa chứ?”
Đầu lưỡi Như Ý tê tê từng tầng: “Cho nên con muốn Thái tử vị nên kiêng kị Vĩnh Cơ và bất hòa với ta sao?”
“Hoàng ngạch nương, nhi thần không thể không sợ, nhi thần chỉ là con của vợ kế, nếu không được Hoàng ngạch nương dưỡng dục thì chẳng sợ so với Vĩnh Cơ, nhi thần cũng không bằng.
Nhi thần cũng biết,