Hải Lan ngồi trước mặt bức tượng Phật thật lâu, chậm rãi lăn đi lăn lại chuỗi Phật châu trong tay.
Nếu không làm như vậy mà trì hoãn động tác thì nàng chẳng khác nào một cái cây khô mục không thể phân biệt được.
Uyển tần ý bảo cung nữ lui ra, chậm rãi bước tới bên cạnh Hải Lan, nhẹ giọng nói: “Du phi tỷ tỷ, đã nhiều ngày rồi mà muội và tỷ tỷ vẫn chưa gặp nhau nên muội đến xem tỷ, muội nghĩ muội và tỷ có gì bất đồng đâu chứ?”
Hải Lan chậm rãi mở mắt ra, cố hết sức nhìn dung nhan mơ hồ của Uyển tần, nàng mỉm cười khẽ: “Trong cung tỷ muội già cỗi còn ai đâu chứ, từ Vương phủ đến nay cũng chỉ còn có ta và một người muội muội dịu dàng như muội mà thôi”.
Chỉ một câu này cũng đã khiến cho Uyển tần nhớ lại một đoạn ký ức thương tâm, nàng thở dài như gió mùa thu: “Nhiều năm như vậy mà tỷ tỷ vẫn còn nhớ tới muội.
Trong mắt của người bên ngoài chúng ta chẳng khác nào là hai thứ chỉ biết thở phì phò, hoặc là thở hổn hển mà thôi”.
Hải Lan thản nhiên nói: “Nhiều năm như vậy là đã bao nhiêu năm rồi? Từ khi Hoàng hậu tỷ tỷ xảy ra chuyện ở Hàng Châu, tính đến nay cũng đã hơn mười năm rồi”.
Uyển tần im lặng mà nói: “Đúng vậy, ngày đó Dực Khôn cung nương nương xảy ra chuyện là ngày 18 tháng Hai năm Càn Long thứ 35, cũng đã hơn mười năm rồi”.
Nàng khó khăn mà cười chua xót: “Dực Khôn cung nương nương tạ thế đã nhiều nằm, trong cung cũng chẳng còn ai nhắc tới nàng ấy, chỉ có lão tỷ muội chúng ta nhắc tới mà thôi”.
Hải Lan liếc nhìn nàng một cái, u đạm tươi cười như hoa quỳnh trong đêm tối: “Muội không sợ sao?”
Uyển tần thôi cười, vuốt tóc mai hoa tâm nói: “Cả đời này của muội đều không con, không có ân sủng thì còn có cái gì đáng sợ nữa chứ? Cho dù muội ở trong cung, hằng ngày đều nhắc đến Dực Khôn cung nương nương, chỉ sợ không có người nào đến mà để ý thôi”.
Nàng nghiêng tai, chăm chú nghe tiếng pháo thanh náo nhiệt ngoài cửa sổ, cũng đã là ngày hai mươi lăm tháng Giêng, trong cung đầy nào nhiệt “Ai trong cung hát Côn Khúc, thật sự là dễ nghe”.
Hải Lan miễn cưỡng nói: “Là sinh thần của Hoàng quý phi.
Cửu cửu trùng dương, nàng ta cũng biết cách canh giờ sinh ra, khó trách có phút khí như vậy”.
Nàng thản nhiên nói: “Từ khi tỷ tỷ mất đi, ta còn không nhớ đến sinh nhật của chính mình.
Ô Lạp Na Lạp Như Ý vừa chết, Kha Lý Diệp Đặc Hải Lan ta còn sống bất quá cũng chỉ là một cái xác không hồn.
Nếu không nhớ lời Dực Khôn cung từng dặn dò ta không được phí bỏ bản thân mình, nếu không phải vì con của Vĩnh Kỳ là Miên Triệu mồ côi, nếu không phải vì quan tâm Vĩnh Cơ của tỷ tỷ, cái xương cốt già nua này của ta còn sống thì có ý nghĩa gì chứ?”
Uyển tần hâm mộ nhìn Hải Lan, Hải Lan không thèm để ý đến, tự mình lấy ra một cái ấm trà cũ làm bằng bạch ngọc pha trà xanh đưa đến tay Uyển tần, ôn tồn nói: “Muội nếm thử đi, là Hoàng thượng ban thưởng cho ta, nói cho ta cùng Miên Triệu nếm thử”.
Uyển tần uống một ngụm, thở dài: “Đúng là trà tốt, có thể thấy được Hoàng thượng vẫn còn thương nhớ tỷ tỷ và Miên Triệu, những năm qua ban thưởng không ít.
Ngoài ra nếu nói tới Hoàng tôn bối lý thì hiểu rõ Hoàng thượng nhất cũng là Miên Ức”.
Nàng im lặng một chút nói: “Một khi đã như vậy thì tỷ tỷ cần gì phải làm khổ chính mình như vậy chứ?”
Hải Lan vuốt ve cái ấm trà bạch ngọc yêu quý kia nói: “Trong cung ta có được những thứ này cũng đều là do tỷ tỷ lúc còn sống ban tặng.
Nhìn xung quanh đều đã già cõi thì còn chú ý đến cái gì nữa chứ”.
Uyển tần hiểu được lắc đầu: “Người Mãn trong cung cũng chỉ có tỷ tỷ còn nhớ tới Dực Khôn cung nương nương, đầu tháng ba kia Đôn phi sinh hạ Thập công chúa, Hoàng thượng vui mừng khôn xiết.
Muội cũng có đi thăm thì thấy Thập công chúa thật sự đáng yêu, Ngũ công chúa nhiều năm về trước cũng vậy, cứ như là cùng một khuôn đúc ra”.
Nàng nói xong, tựa hồ nhận thấy lời nói của mình sai lầm, liền cúi đầu, dùng lấy khăn tay để ở chóp mũi, nói: “Nay Dực Khôn cung cũng đã có tân chủ, ngay cả một chút bóng dáng của Hoàng hậu lúc còn sống cũng chẳng còn.
Sủng phi mới, đứa con mới cũng đều ở nơi đó.
Ai ai cũng đều cao hứng.
Năm nay là đại thọ 50 năm của Hoàng quý phi, nàng ta cũng thật có phúc”.
Hải Lan dùng trà xong, nói: “Uyển tần muội muội, muội nói sai rồi.
Tính tình Đôn phi giống như Dực Khôn cung nương nương lúc còn trẻ khi còn ở Vương phủ, bộ dạng của Thập công chúa như lúc Ngũ công chúa sinh ra.
Các nàng còn ở đó thì Dực Khôn cung cũng không thể thiếu bóng dáng tỷ tỷ.
Chuyện Đôn phi tiến cung, chuyện Đôn phi sinh con đều là ý muốn của Hoàng thượng.
Nhưng làm cho Hoàng quý phi có thể có được đại thọ 50 năm hay không thì phụ thuộc vào ý muốn của muội muội mà thôi”.
Uyển tần nhảy dựng, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Hải Lan, kinh ngạc nói: “Du phi tỷ tỷ, tỷ tỷ nói cái gì vậy? Lời nói không may mắn như vậy, nếu Hoàng quý phi nghe được thì sẽ có nhiều phong ba đến thôi”.
Hải Lan cười đến dịu dàng hiền thục, lại nhìn thấy Uyển tần cả người sợ hãi, kìm lòng không được liền rút lui về phía sau.
Hải Lan ôn nhu nói: “Ta nói cái gì sao? Uyển tần muội muội nếu nghe không rõ thì sao lại còn trốn đi như vậy?”.
Nàng định thần khí lực lại, nhấp một miệng trà: “Hôm nay cùng muội muội nói chuyện, mới biết muội muội nhiều năm ở trong cung không nói lời nào nhưng trong lòng lại tràn đầy tâm sự”.
Nàng vuốt mái tóc hoa râm ở thái dương, nhẹ giọng nói: “Ân sủng thì cũng về ân sủng, ban thưởng cũng về ban thưởng.
Hoàng thượng vì thể diện nên không bạc đãi chúng ta.
Nhưng mà, trán có nếp nhăn, tóc đen đã điểm bạc trắng thì còn có ai liếc mắt nhìn chúng ta nữa đâu? Sống qua mỗi ngày, chẳng lẽ không có một khắc vì mình sao? Sinh thần có thể bị nhớ lầm, dung nhan có thể bị quên nhưng khẩu khí, tính mệnh của mình đâu rồi?”
Uyển tần tựa hồ có chút sợ hãi, phát ra thanh âm thật nhỏ như là một con kiến bình thường tham sống sợ chết ở nơi góc tường: “Du phi tỷ tỷ, muội sống khúm núm cả đời, từ khi Tuệ Hiền Hoàng quý phi còn sống, Hiếu Hiền hoàng hậu còn sống, còn có Dực Khôn cung nương nương, người nào muội muội cũng không dám đắc tội, không dám nói lung tung điều gì cho nên muội muội mới bình an sống được nửa đời người.
Muội muội cái gì cũng không cầu”.
“Người còn sống không có một chút tiếng vang, người đã chết càng không có nửa phần động tĩnh.
Sống như vậy thì có khác gì sống như con kiến? Uyển tần sống đến chục năm cuối cùng cũng được thị tẩm vào năm Càn Long thứ 25.
Khi đó, nếu không phải Ngụy Yến Uyển lợi dụng muội trong việc Hoàng thượng viết thi văn tế Hiếu Hiền hoàng hậu đã chết, lợi dụng muội dao động địa vị tỷ tỷ thì sao muội có được mấy ngày ân sủng kia chứ? Nhưng mà kết cục cũng chỉ là phí công”.
Hải Lan chậm rãi lấy trong tay áo một quyển sách mỏng manh, đặt ở trước chân nàng: “Mấy năm nay Hoàng quý phi đã làm chuyện gì đều nằm trong tay này.
Muội tự mình xem đi”.
Hải Lan nhìn chằm chằm vào Uyển tần, từ từ dẫn dắt mê hoặc, ý tứ hàm xúc: “Cứ liếc mắt nhìn một cái đi, có rất nhiều chuyện mà muội nhất định cũng rất muốn biết.
Vậy cứ nhìn đi, nhìn một cái cũng không sao cả”.
Uyển tần như bị dây thừng vô hình trói buộc chặt chẽ, đôi mắt trừng trừng nhìn vào quyển sách kia.
Hải Lan không cần để ý tới, chỉ lấy tràng phật châu trong tay, thong thả kích thích một chút, lấy đầu ngón tay chạm vào Phật châu lạnh lẽo.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Uyển tần rốt cục nhịn không được, hơi thở càng ngày càng nặng, môi không tiếng động mở ra giống như cá mắc cạn gần chết.
Nàng đột nhiên thốt lên giọng the thé: “Hoàng quý phi làm nhiều chuyện sai trái nhưng có làm chuyện gì với muội đâu”.
Hải Lan nở một nụ cười thật mỏng, thân mật vuốt ve Uyển tần: “Cho dù muội chán sống thì ta vẫn phải sống.
Hoàng hậu tỷ tỷ đã chết, Vĩnh Kỳ đã chết nhưng ta vẫn phải sống.
Không phải vì Vĩnh Kỳ còn lưu lại cốt nhục Miên Triệu mà nếu ta muốn chết thì ai còn có thể nhớ rõ Hoàng hậu tỷ tỷ đã từng sống ở nơi trần thế này thế nào chứ.
Hoàng hậu tỷ tỷ đã mất nhưng tình cảm đối với chúng ta vào những tháng ngày lúc trước thì ta đều nhớ rõ”.
Vẻ mặt Uyển tần đầy vẻ khiếp sợ, hai mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tiều tụy của Hải Lan, si ngốc nói: “Tỷ tỷ nhớ thương Dực Khôn cung nương nương đến như vậy sao?”
Hải Lan đứng trước bức tượng Phật, đáy mắt nàng có chút ướt át ấm áp, trong bóng tối gương mặt đen tối Phật tổ khoan mẫn từ bi không chút rõ ràng.
Yết hầu của nàng khàn khàn, mặc cho nước mắt lã chã rơi xuống: “Sao ta lại không nhớ thương Hoàng hậu, sao ta có thể không nhớ thương đươc chứ? Cả đời này của ta, ngoại trừ hài tử của ta, người duy nhất mà nhớ thương ta, nhớ kỹ ta chỉ có Hoàng hậu tỷ tỷ.
Uyển tần, muội là người hiểu rõ điều đó nhất, người sống một đời, nếu có người nhớ rõ muội, lo lắng cho muội thì kiếp sau muội không phải trở thành cô linh, không phải vậy sao?”
Đáy mắt Uyển tần lóe lên nước mắt trong suốt, thân hình nàng vặn vẹo, cơ hồ muốn chạy ra ngoài nhưng chân của nàng lại yên lặng, tựa như mọc rễ, nàng cúi đầu kêu: “Sao tỷ tỷ không tự mình đi đi? Sao lại nhờ muội làm cái gì?”
Hải Lan không nhanh không chậm trả lời nàng, để mặc nước mắt rơi xuống, khẩu khí ôn nhu: “Ta đi sao? Ta đi thì Hoàng thượng sẽ tin sao? Đời này ta cùng với tỷ tỷ thân cận với nhau, ai ai cũng đều biết.
Hoàng thượng sẽ không tin lời nói của ta, hắn sẽ không tin vào cái người cùng người khác kết đảng giao hảo.
Tiền triều là như vậy, hậu cung cũng vậy”.
“Nhưng muội lại không thể!”.
Uyển tần lã chã rơi nước mắt, nắm chặt tay áo Hải Lan, tới gần nàng: “Hoàng quý phi có đầy đủ con trai, con gái, mỗi lần thất sủng đều có thể tự xoay chuyển được tình thế.
Dực Khôn cung nương nương tạ thế, nàng ta lại càng độc tài quyền lực lục cung! Muội thì tính được cái gì chứ? Muội chỉ là một tần vị nhỏ nhoi, ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng chẳng ai để ý tới tần vị này”.
“Người bên ngoài không nghe thấy thì cũng mặc kệ, chỉ cần Hoàng thượng nghe thấy là được rồi”.
Tâm tư Hải Lan cao sâu, đáy mắt nàng như biển sâu lạnh lẽo: “Chuyện như vậy, chỉ có muội mới làm được”.
Nàng nhẹ nhàng quơ tay, lau đi nước mắt: “Đừng tưởng rằng Hoàng quý phi có ngàn vạn vinh sủng thì không vấn đề gì, mấy năm nay nàng ta chịu nhiều khinh nhục, đã sớm không chịu nổi nữa rồi.
Chỉ cần người ra quyền kia là Hoàng thượng thì ai ai cũng không thể kháng cự được”.
Uyển tần vẫn là kháng cự: “Không! Tại sao không nhờ Đôn phi đi? Nàng ta được sủng ái như vậy, Hoàng thượng tất sẽ nghe theo lời nàng ta!”
Hải Lan mỉm cười, nụ cười kia mang ý khinh nhẹ: “Đôn phi sao? Nàng ta bất quá cũng chỉ là hình bóng của tỷ tỷ.
Nàng ta tồn tại ở đây là chỉ nhắc nhở cho Hoàng quý phi biết tỷ tỷ vẫn chưa rời khỏi nơi này, tỷ tỷ vẫn còn ở trong lòng Hoàng thượng”.
Uyển tần nửa tin nửa ngờ vực, nhìn chằm chằm vào nàng, ngây người một lát, trầm giọng nói: “Nhưng nếu muội đi, muội sẽ chết”.
Hải Lan nín thở tĩnh khí, đoan chính ngồi ở tháp thượng trong góc bóng tối.
Nhìn thật lâu, giống như khúc gỗ, dại ra cứng ngắc.
Bên ngoài pháo thanh liên miên đùng đùng, náo nhiệt như vậy là thuộc về người khác, đối với nàng không liên quan tới nhau.
Hải Lan cười lạnh một tiếng: “Muội còn sống như vậy hay là đã chết thì trong mắt người khác có gì khác nhau sao? Rõ ràng trong mắt bao nhiêu người, muội đã chết rồi cho dù muội vẫn còn thở! Cái xác không hồn cũng giống như ta mà thôi! Ngươi nghe tiếng pháo bên ngoài đi, vang lên ngắn ngủi một tiếng như vậy nhưng đều lưu lại trong đầu người khác.
Còn muội, ai sẽ nhớ rõ muội chứ?”
Uyển tần kinh ngạc nghe thấy, cũng không biết trải qua bao lâu, mùi pháo ồn ào cũng đã bay hết, nàng yếu đuối quỳ xuống, dựa vào bên người Hải Lan: “Cũng đã vài chục năm rồi, muội hầu hạ Hoàng thượng cũng đã vài chục năm rồi.
Trong mấy chục năm như vậy, Hoàng thượng cho muội vị phân, cho muội ân dưỡng, hắn không cô phụ muội.
Nhưng cả đời này, hắn có nhiều nữ nhân như vậy, nhiều sủng phi như vậy, chắc cho tới bây giờ hắn cũng không còn nhớ rõ đến muội”.
Nàng cúi đầu rên rỉ một tiếng như là tự giễu cợt chính mình, như là tiếng khóc bi thương: “Nếu xét đến cùng, muội cũng giống như cái gối đầu trong tẩm điện của Hoàng thượng, là cái chăn trên giường của Hoàng thượng.
Hải Lan tỷ tỷ, muội chỉ muốn Hoàng thượng nhớ rõ muội, muội không muốn sau này trở thành một vong hồn vô thanh vô tức nằm trong một cái phi lăng nhỏ nhoi.
Mỗi người đều có ân sủng, chỉ có muội là không có.
Lúc còn ở Vương phủ, muội chỉ là một thị nữ nhỏ nhoi, thỉnh thoảng được Hoàng thượng sủng hạnh, muội sống đến thời điểm này cũng biết chính mình hèn mọn, muội biết chính mình không có phúc khí.
Tỷ tỷ cũng là nữ nhân, nếu như vậy, chắc chắc tỷ tỷ cũng sẽ mộng tưởng được người khác có thể nhớ kỹ một lần, một lần là tốt lắm rồi”.
Hải Lan lẳng lặng ngồi, nghe tiếng khóc nức nở của nàng mà chậm rãi rơi lệ.
Đêm hôm đó, không có người nào biết có một Uyển tần mặc áo xanh đơn giản theo Lý Ngọc lặng yên đi vào Dưỡng Tâm điện, đối với Hoàng thượng nói điều gì đó.
Hồng trục dài chiếu, minh triệt một đêm.
Uyển tần rời khỏi Dưỡng Tâm điện vào lúc bình minh, mệt mỏi ngồi trên chiếc kiệu nhỏ mà quay về, liền thấy Hải Lan đợi mình ở trong cung, nàng nhẹ nhàng nói: “Cả đời này của muội chưa từng được nói chuyện với Hoàng thượng nhiều như vậy.
Nhưng Hoàng thượng vẫn nguyện ý nghe muội nói lâu như vậy”.
Hải Lan nhìn nàng, nhẹ giọng cười nói: “Đó là do lời nói của muội rất êm tai khiến Hoàng thượng thích nghe”.
Uyển tần tựa đầu vào bên vai Hải Lan: “Những lời đó đều là do tỷ tỷ bức ta nói nhưng bị tỷ tỷ bức bách một lần như vậy, thật sự là thống khoái.
Muội chưa từng có cảm giác thống khoái như vậy, muội thích ai, chán ghét ai cũng đều nói xong rồi.
Nếu bị Hoàng thượng cho người lôi ra ngoài chém đầu, muội cũng không hối hận!”
Hải Lan trầm tĩnh vuốt ve khuôn mặt nàng, thần sắc ung dung: “Thanh âm của muội thật sự là dễ nghe.
Người Mãn trong cung chỉ có muội mới nói lời dễ nghe như vậy.
Hoàng thượng rất thích muội nói chuyện”.
Uyển tần nhắm mắt lại “Muội biết, bởi vì muội vô tranh vô đấu sống nửa đời người, ai ai muội cũng không thuận theo mà cũng không phụ ai, ai ai cũng không có đắc tội, muội sống giống như một cái cỏ rác.
Nhưng mà, muội nói lâu như vậy, ngay cả chính mình cũng không nhớ rõ chính mình đã nói cái gì”.
Hải Lan ôn nhu mỉm cười: “Muội không nhớ rõ cũng tốt.
Chỉ là Hoàng thượng, Hoàng thượng nhớ rõ điều gì mà thôi”.
Mí mắt Uyển tần phút chốc nhảy dựng: “Những gì tỷ tỷ nói với muội, muội nói rồi liền đều quên, chỉ là có câu kia của chính muội lại nhớ kỹ rõ ràng”.
“Chính muội sao? Muội tự nói điều gì?”
Uyển tần buồn bực thở dài: “Nói nhiều lắm, Hoàng thượng khó tránh khỏi việc không tin.
Hắn nhìn vào ánh mắt của muội mà hỏi muội.
Việc này sao muội lại không hiểu được cơ chứ? Muội mới nói vì Hoàng thượng không để ý đến muội, người bên ngoài cũng coi thường muội cho nên mới muốn lén lút đi gặp Hoàng thượng một chút.
Hoàng thượng bán tín bán nghi hỏi muội, vậy muội vì cái gì mà đến nói cho trẫm nghe vào lúc này?”
Ngữ khí Hải Lan ôn nhu như gió tháng Ba, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Uyển tần: “Muội trả lời như thế nào? Ủy khuất của muội đừng giấu trong lòng nữa, cứ nói ra hết cho Hoàng thượng biết đi.
Nói hắn hãy nghe kỹ một chút, hắn bỏ rơi muội hơn mười năm, bây giờ muội chỉ còn huyết lệ”.
Uyển tần từ từ nhắm hai mắt lại, như là sợ đến cực điểm, cuộn mình vào trong ngực nàng, bỗng dưng mở to đôi mắt, nhìn thẳng vào Hải Lan, giọng nói cứng rắn: “Đúng.
Muội cũng đã nói hết cho Hoàng thượng biết nhưng muội cũng hiểu được, việc ủy khuất của muội không đáng gì.
Hoàng thượng nghe xong nhất thời thương hại rồi lại thôi.
Muội biết Hoàng thượng sợ nhất điều gì, muội biết hết”.
Nàng đè thấp cổ họng, tê tê nói: “Muội đã nói với Hoàng thượng câu: “Thần thiếp trừ trước giờ không dám nói nhưng hôm nay Thập ngũ a ca đã lớn, trổ mã tuấn tú dung nghị, là tương lai của Đại Thanh chúng ta.
Thần thiếp liều chết, cũng không dám không nói.
Hoàng thượng, nếu ngày sau Thập ngũ a ca có phúc khí kia, có ngạch nương như Hoàng quý phi bên cạnh thì giang sơn đại Thanh chúng ta ngày sau sẽ rơi vào tay ai?””
Hải Lan khiếp sợ đến cực điểm: “Muội nói như vậy sao?”
Uyển tần nặng nề gật đầu, khó nén nghi hoặc lo sợ, nắm ống tay áo lả lướt của nàng nói: “Muội biết hôm nay muội mở miệng nói điều đó, nếu không khiến Hoàng quý phi rơi vào chỗ chết thì ngày sao muội làm sao còn đường sống.
Tuy rằng mấy năm nay muội chưa bao giờ thắng nổi ai nhưng việc đã đến nước này, muội cũng tuyệt không thể thua”.
Hải Lan cực lực khắc chế hơi thở hỗn loạn của mình rồi nhẹ nhàng thở ra, nhẹ nhàng vỗ vễ Uyển tần, tóc mai đã có sợi bạc xõa tung, cười nói: “Sao vậy? Muội cũng hận Hoàng quý phi sao?”
“Muội cũng chỉ vì muốn nói một hơi, nói ra những lời mà tỷ tỷ dạy muội, cũng là cho tỷ, cũng là cho muội và cũng vì muốn giải chút ác khí của Dực Khôn cung nương nương đang ở cõi tiên.
Mấy năm nay muội nhìn chẳng giống ai, làm thị nữ không ra thị nữ, làm cách cách không ra cách cách, làm tần phi không ra tần phi; tuy có hồn phách nhưng chẳng giống người.
Nay muội nói nhiều như vậy, càng nói càng mới biết hơn mười năm qua, trong lòng muội có nhiều oán hận như vậy, bởi vì tuổi muội cũng đã lớn mà nàng ta lại cứ hừng hực khí thế mà ôn nhu bên Hoàng thượng như vậy”.
“Hoàng thượng kiêng kị nhất là vì sao nàng ta đã hại bao nhiêu người nhưng lại có chuyên quyền phóng túng, không nể nang quân thượng như vậy.
Năm đó nàng ta hại chết Hoàng hậu tỷ tỷ cũng không phải như vậy sao?”.
Uyển tần hơi xuất thần, đôi mắt mộng mị: “Nhưng muội sợ muội nói như vậy thì Hoàng thượng cũng chưa chắc sẽ tin”.
Hải Lan nhẹ nhàng cười: “Đừng lo.
Ta chưa bao giờ muốn Hoàng thượng tin tưởng mà không chút nghi ngờ.
Ta chỉ muốn Hoàng thượng có lòng nghi ngờ mà thôi.
Lòng nghi ngờ sẽ sinh ra ám quỷ, tính tình Hoàng thượng có rất nhiều đa nghi.
Bao nhiêu người đã chết cũng chỉ vì chữ “Lòng nghi ngờ”, ta tin nàng ta cũng không thể thoát được”.
Uyển tần nắm chặt lấy đôi tay ốm yếu đầy gân xanh của Hải Lan nói: “Hải Lan tỷ tỷ, nay muội mới biết được vì sao Dực Khôn cung nương nương lại thích tỷ tỷ đến vậy.
Tay tỷ tỷ thật ấm áp, lời nói của tỷ tỷ khiến cho người ta nghe thấy thật thoải mái.
Tỷ tỷ đừng đi, muội muội và tỷ tỷ ở bên cạnh giúp đỡ lẫn nhau đi, tỷ muội chúng ta cùng nhau làm bạn”.
Hải Lan nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy sắc trời dần dần tắt nắng, một ngày, một ngày cô độc nhìn