Ở bên Diên Hi cung cũng không an tĩnh, Như Ý đứng ngoài hành lang nhìn người Nội Vụ phủ đưa than cho ngày đông đến.
Bảo Thanh – nô tài của Như Ý – cho vài người đếm rõ rồi qua bẩm báo Như Ý: “Nương nương đã đếm đủ, than đen một nghìn hai trăm cân, Hồng La Thán ba trăm cân đều đã có đủ bên ngoài”.
Như Ý gật đầu hỏi: “Ở chỗ Hải thường tại thế nào?”
Bảo Thanh nói: “Chức vị thường tại sẽ không có Hồng La Thán, chỉ được ấn định mỗi ngày hai mươi cân than đen.
Thế nhưng nô tài vừa từ Nội Vụ phủ đến đây, nghe nói…”
Như Ý nhíu mi: “Nói chuyện không cần ấp úng, nghe nói cái gì…”
Bảo Thanh sợ tới mức thè lưỡi, vội nói: “Nghe nói trong cung than đen không đủ dùng cho nên sợ là Hải thường tại sẽ chịu lạnh mùa này”.
A Nhược thay Như Ý đem lò sưởi tay đến, cẩn thận mặc cho Như Ý chiếc áo khoác nhung mới đưa đến, nhẹ giọng nói: “Bên ngoài gió lớn, tiểu chủ cẩn thận bị phong hàn nên hãy vào trong đi ạ”.
Như Ý cười nói: “Ta nhốt mình trong phòng cũng thấy khó chịu nên đứng nơi này cũng không sao”.
A Nhược lại nói: “Theo như lời thái giám này nói, Hải thường tại luôn là người thành thật, nếu mùa đông không chịu nổi lạnh thì nàng ấy đi đến Nội Vụ phủ ca thán cũng là điều dễ hiểu.
Chỉ là không biết trong cung nàng ấy có hai người, sao lại không đủ được nhỉ?”
Như Ý thở dài nói: “Đây chính là điều khó xử của nàng ấy.
Đêm hôm qua ta cùng nàng ấy đến Bảo Hoa điện tụng kinh cầu phúc thì có đụng đến lò sưởi tay của nàng ấy thế nhưng lò sưởi đều không nóng.
Ta còn tưởng rằng nô tỳ hầu hạ của nàng ấy là Diệp Tâm và Hương Vân không cẩn thận, hóa ra khi ta mới hỏi một câu mà ánh mắt nàng đỏ lên nói là than được cấp không đủ dùng, trong phòng thiếu ánh nắng nên cũng lạnh, ngày thường chỉ miễn cưỡng dám đốt một chậu than, như vậy thì sao có lò sưởi chân được chứ.
Vì thế ta mới biết, nàng ấy ngày ngày đều chịu khổ sở như vậy”.
A Nhược sửa sang lại y phục sắc tím trên người, trấn an nói: “Việc này cũng không thể trách tiểu chủ.
Quý phi và tiểu chủ đều không hòa thuận với nhau cho nên tất nhiên tiểu chủ cũng không tiện đến Hàm Phúc cung gặp Hải thường tại.
Nếu như vậy tại sao Hải thường tại không cố gắng đến đây mà nhẫn nhịn để mình và cung nhân của mình chịu khổ như vậy chứ?”
Như Ý cảm thấy khổ sở, cố gắng nén giận nói: ‘Theo lý thuyết Hải Lan có hai nô tỳ, hai thái giám thì tất nhiên số lượng than nàng ấy được cấp cũng đủ dùng.
Nhưng nàng ấy nói cho ta biết vì Quý phi sợ lạnh, luôn chê trong cung không đủ ấm áp cho nên người Nội Vụ phủ đều cắt xét hơn phân nửa phần than của nàng được cấp.
Chỉ là nàng cũng bỏ qua, bọn nô tài trong