Vào một đêm mùng một tháng Chạp, Hoàng đế theo thường lệ ở lại trong cung Hoàng hậu.
Như Ý nghe tiếng gió thê lãnh ngoài cửa sổ, tuyết rơi kéo dài mà lòng đầy tâm sự.
A Nhược từ ngoài tiến vào, nói: “Tiểu chủ”.
Như Ý đem chén trà của mình đưa lại cho nàng, nói: “Uống cốc trà nóng ấm áp này trước đi”.
A Nhược lạnh rét đến phát run, liền uống cạn chén trà kia rồi nói: “Đều đã trả hỏi rõ ràng.
Mai đáp ứng quả nhiên là xuất thân từ trong phủ chúng ta, cũng là người của lão chủ tử.
Chỉ là năm đó tiên đế tuyển chọn nhạc kỹ cho Nam phủ, các phủ đều phải lựa chọn người tài giỏi vào, tất nhiên cũng có phủ của chúng ta.
Nô tỳ có hỏi qua thì năm nay Mai đáp ứng mười bảy tuổi, tức là năm mười hai tuổi đã được đưa vào Nam phủ”.
Trong chậu than đang cháy cực điểm là Hồng La Thán, thỉnh thoảng có phát ra vài tia lửa, Như Ý chậm rãi ngưng thần nói: “Chẳng lẽ cô mẫu đã sớm bố trí hạ nhân vào trong cung sao? Cô cũng chưa từng nói cho chúng ta biết việc này”.
A Nhược đang thắt tóc nói: “Nô tỳ cũng nghĩ như vậy.
Chẳng qua cuối cùng lão chủ tử yếu đuối, ốc còn không mang nổi mình ốc, cũng không có lui tới với tiểu chủ nhiều, cho nên tiểu chủ cứ quên đi là được”.
Như Ý gật đầu nói: “Có lẽ chúng ta đã suy nghĩ quá nhiều, chỉ là các phủ đều đưa người nhập cung, chúng ta cũng chỉ trùng hợp một người mà thôi.
Người khác nhìn thấy liền nghi ngờ sinh ra ám quỷ, cứ nghĩ ta xui khiến đưa người đến bên cạnh Hoàng thượng”.
Nàng nói xong liền cuối thấp người, lấy chiếc que cời đưa vào lò than đang cháy, liền toát ra mùi thơm, A Nhược hít mũi ngửi, vui vẻ nói: