Hoàng hậu đi đến Dưỡng Tâm điện báo tin thì thấy Thận thường tại ngồi ở bên trái Hoàng đế, Thuần tần và Hải Lan ngồi bên phải làm bạn, mọi người thấy Hoàng hậu đến, vội vàng cung kính thỉnh an, nửa phần cũng không dám kiêu căng.
Hoàng hậu đem lời nói của Thái hậu bẩm bảo không sai một lời, Hoàng đế cũng không nói gì, chỉ khi nói đến chuyện của Như Ý, Hoàng đế lạnh lùng cười: “Vẫn là Hoàng ngạch nương quyết đoán, Trẫm niệm tình nàng ta nuôi nấng Đại a ca, nhất thời vẫn chưa nhẫn tâm, nếu Hoàng ngạch nương nói như vậy thì chắc chắc sẽ tốt”.
Hắn giương giọng kêu: “Lý Ngọc, ngươi theo lời Hoàng hậu, truyền chỉ ban xuống đi”
Hoàng hậu nói: “Còn Đại a ca…”
Hoàng đế hơi nhíu mày: “Đại a ca giao cho Thuần tần nuôi dưỡng đi, Thuần tần đã có sinh dưỡng hài tử cho nên chắc chắn sẽ quản giáo tốt”.
Thuần tần nghe vậy, vội vàng đứng dậy tạ ơn.
Hoàng hậu vội vàng nói: “Dạ, thần thiếp sẽ đi chuẩn bị, ngày mai sẽ đưa Ô Lạp Na Lạp thị đi đến lãnh cung cư trụ.
Chỉ là…”
A Nhược nhẹ nhàng đấm vai Hoàng đế, dịu dàng nói: “Như vậy cũng tốt, nhắm mắt làm ngơ, đỡ phải khiến Hoàng thượng nhớ tới mà sinh ra nộ khí”
Hoàng hậu nắm khăn tay nói: “Chỉ là… Ô Lạp Na Lạp thì mặc dù có sai lầm nhưng thỉnh Hoàng thượng cố niệm tình cũ, chỉ cho muội ấy ở lãnh cung vài ngày rồi sẽ thả muội ấy ra cũng xem như là điều tốt lành”
Hoàng đế liếc mắt nhìn Hoàng hậu, bất động thanh sắc nói: “Vài ngày sao? Nếu không có ý chỉ của trẫm, Ô Lạp Na Lạp thị cả đời cũng không được bước ra lãnh cung nửa bước”
Hoàng đế vừa dứt lời, sắc mặt Hải Lan trắng bệch, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Diệp Tâm ở bên cạnh Hải Lan thông minh, đỡ lấy được Hải Lan.
Hải Lan nhịn không được quỳ xuống, nhìn Hoàng đế, dập đầu nói: “Hoàng thượng khai ân, thỉnh Hoàng thượng nể tình tỷ tỷ lúc còn Vương phủ cho đến nay hầu hạ Hoàng thượng mà đừng đưa tỷ tỷ đến lãnh cung”
Thuần tần cũng nói: “Đúng vậy.
Hoàng thượng đừng để Ô Lạp Na Lạp thị cả đời lẻ loi ở chốn kia”
Hoàng đế không thèm nhìn tới Thuần tần, chỉ thản nhiên nói: “Các tần phi theo trẫm từ khi còn Vương phủ đến nay không thiếu, chỉ có Ô Lạp Na Lạp thị kiêu căng phóng túng, dám có ý định mưu hại người khác, nếu cho nàng ta ở lại hậu cung thì về sau trẫm sẽ quản trị hậu cung tiền triều thế nào đâu? Các nàng muốn cầu xin thì hãy cùng đi với nàng ta tới lãnh cung đi, nếu Thuần tần nàng đi đến lãnh cung thì Vĩnh Chương không có ngạch nương chăm sóc, lúc đó nàng đừng trách trẫm nhẫn tâm”
Thuần tần sợ tới mức mồ hôi chảy ròng ròng, quỳ trên mặt đất không dám nói gì, Hải Lan còn muốn nói nữa, Thuần tần nhanh chóng giữ tay nàng lại mà lắc đầu và cáo từ quay về.
Hoàng hậu hạ thấp người, lạnh nhạt nói: “Hoàng thượng cân nhắc, Như Ý muội muội đã làm bạn với Hoàng thượng nhiều năm, không có công lao thì cũng có khổ lao”
Hoàng đế liếc mắt nhìn Hoàng hậu, mỉm cười nói: “Ô Lạp Na Lạp thị có tội phải phạt là do Hoàng hậu nói với trẫm, nay Hoàng ngạch nương cũng lên tiếng, Hoàng hậu lại muốn trẫm khoan thứ, Hoàng hậu hiền đức thì đúng là hiền đức nhưng lại lật lọng như vậy, khó có thể khiến tần phi tâm phục khẩu phục”
Thần sắc Hoàng hậu kinh sợ, vội vàng quỳ gối: “Thần thiếp hồ đồ, thỉnh Hoàng thượng thứ tội”
Hoàng đế nói: “Đứng lên đi”
Hoàng hậu không dám nhiều lời, hơi nghiêm mặt đang muốn lui ra, chợt nghe ngoài điện có giọng trẻ con vang lên, lại đang ngâm nga bài thơ: “Lộc đi vùng hoang vu tráng sĩ truy, con ếch thanh tử sắc tổng nam nhi.
Bạt sơn khiêng đỉnh hưng hà bạo, xỉ kiếm từ chuy chí không di.
Thiên hạ không nghe thấy ca sở chút, trướng trung duy gặp thán ngu hề.
Cố hương tam hộ chung ở đâu? Ngàn tái Ô Giang không tẩy bi.”
Hoàng hậu nghiêng tai lắng nghe nói: “Phảng phất là thanh âm của Đại a ca, lại đang ngâm thơ của Hoàng thượng”
Mi tâm Hoàng đế hơi động, quay sang không vui nói: “Vài ngày trước Vĩnh Hoàng có đọc bài thơ này cho trẫm nghe, trẫm còn khích lệ hắn vài câu, nay nghĩ lại mới hiểu được có âm mưu”
Hoàng hậu vội hỏi: “Đại a ca còn nhỏ thì làm sao có tâm cơ này chứ? Hoàng thượng chớ nên trách lầm nó”
Hoàng đế nghe xong, không đành lòng nói: “Cho nó vào đi”
Vĩnh Hoàng cũng là người thông minh, vừa vào tới liền dập đầu nói: “Nhi thần thỉnh an Hoàng a mã, thỉnh an Hoàng ngạch nương, thỉnh an Thận thường tại”
Theo quy tắc, các Hoàng tử Công chúa xưng hô ngoại trừ Hoàng hậu và mẹ đẻ thì các tần phi khác đều dùng chữ “Nương nương” sau phong hào, nay Vĩnh Hoàng chỉ gọi vị phân Thận thường tại, không gọi câu: “Thận nương nương”, hiển nhiên không phải không hiểu quy tắc mà là có ý khinh thường mà kêu gọi như thế.
Hoàng đế không vui nói: “Càng nói càng không có quy tắc”
A Nhược cười nói: “Thần thiếp vốn là cung nữ dưỡng mẫu của Đại a ca, Đại a ca không xưng hô đúng quy tắc, cũng có lý ạ”
Hoàng đế chỉ tay vào Vĩnh Hoàng nói: “Cái dạng này giống như Ô Nạp Na Lạp thị như đúc, trẫm thật hối hận đã giao ngươi cho nàng ta nuôi nấng”
Đại a ca nhẫn nhịn nước mắt, quật cường nói: “Nhi thần được ngạch nương nuôi nấng, ngạch nương luôn dạy nhi thần điều hay lẽ phải, chưa bao giờ dạy hư nhi thần, không biết Hoàng a mã dựa vào đâu mà nói ra những điều đó.
Hôm nay nhi thần ngâm thơ chính là được ngạch nương đích thân chỉ bảo, ngạch nương nói luôn ghi tạc trong lòng những lời Hoàng a mã nói, ngạch nương yêu thương nhi thần như thế thì sao có thể hãm hại Hoàng tự của Hoàng a mã được chứ? Trong chuyện đó tất có oan tình, nhi thần mong Hoàng a mã suy xét”
Hoàng đế liên tục cười lạnh nói: “Phản! Phản thật rồi! Nhi tử của trẫm mà cũng bị nàng ta mê hoặc mà luôn biện bạch cho nàng ta!”
A Nhược vội quỳ xuống nói: “Hoàng thượng bớt giận.
Lúc Đại a ca được Diên Hi cung nhận nuôi dưỡng, Ô Lạp Na Lạp thị đã tìm mọi cách để lấy lòng Đại a ca, kỳ thật cũng không phải thật tâm yêu thương Đại a ca mà là mượn cơ hội yêu sủng và để đạt được tư tâm của bản thân nàng ấy, muốn chiêu đệ mà thôi”
“Chiêu đệ?” Hoàng hậu kinh ngạc nói: “Chiêu đệ là cái gì?”
“Theo lời dân gian đồn đãi, chiêu đệ là thu nhận dưỡng dục một nam hài tử, thì không lâu sau đó chính bản thân mình sẽ sinh được một nam hài tử”
Hoàng hậu nói: “Muội nói cũng chính bởi vì thế cho nên ngày đó Ô Lạp Na Lạp thị mới cùng Tuệ quý phi tranh chấp, cố ý muốn nuôi nấng Đại a ca sao?”
Hoàng đế lấy đĩa bánh trà trên bàn vứt hết xuống đất, nổi giận nhìn Vĩnh Hoàng nói: “Vậy mà ngươi còn luôn mồm nói ra tình mẫu thân, về sau ngươi không cần theo nàng ta, Thuần tần sẽ nuôi nấng ngươi.
Trẫm nói cho ngươi biết, cũng như nói cho mọi người đều nghe, về sau bất luận kẻ nào mà vì Ô Lạp Na Lạp thị cầu tình thì hãy cùng đến lãnh cung của nàng ta mà ở đi”
Vĩnh Hoàng quay trở về Diên Hi cung, nhìn thấy trong cung nhợt nhạt u ám, không giống như nơi ở của một chủ tử từng được sủng ái, hắn không muốn nghĩ đến hình dáng A Nhược hầu hạ ngày xưa mà bây giờ đã thân mật bên cạnh Hoàng đế, cho dù tâm tính kiên cường nhưng hắn cũng không nhẫn nhịn được, đành rơi nước mắt, nhào đầu vào trong lòng Như Ý, khóc lóc: “Ngạch nương, ngạch nương…”
Như Ý ôm lấy hắn an ủi nói: “Hảo hài tử, quay về là tốt rồi.
Những chuyện ngạch nương đã dạy con, con đều làm tốt không?”
Vĩnh Hoàng khóc nói: “Nhi thần không dám cô phụ ngạch nương, đều đã làm rất tốt”
“Vậy Hoàng a mã nổi giận với con sao?”
“Nổi giận lớn lắm.
Còn nói không cho nhi thần ở bên cạnh ngạch nương mà sẽ chuyển đến đến ở cung của Thuần nương nương, cho nương nương nuôi nấng nhi thần”
Lồng ngực Như Ý buông lỏng, kìm lòng không được cười nói: “Vậy là tốt rồi.
Thuần tần nương nương có phân vị cao, tính tình cũng tốt, Thuần tần nương nương cũng là người đã sinh dục cho nên biết cách chăm sóc con, con được đến nơi tốt, ngạch nương cũng thấy vui mừng”
Hải Lan tiến vào, cũng rơi lệ nói: “Tỷ tỷ cần gì phải làm như thế, Đại a ca cầu tình cũng thế, cuối cùng lại đi chọc giận Hoàng thượng, còn khiến cho Hoàng hậu và Thận thường tại ở bên cạnh chê cười”
“Cái chê cười này, nhất định phải để Vĩnh Hoàng nhìn thấy mới tốt”.
Như Ý hít sâu một hơi, ôm chặt Vĩnh Hoàng nói: “Hảo hài tử, ngạch nương khổ tâm, con đã hiểu rõ chưa?”
Vĩnh Hoàng gật đầu nói: “Về sau nhi thần không được thể hiện quá tài giỏi, càng không được để Hoàng a mã quá yêu thích, không được nổi bật quá Nhị đệ để tránh bị người khác có dã tâm hãm hại”
Như Ý rưng rưng gật đầu nói: “Hảo hài tử.
Về sau không có ngạch nương che chở cho con, vạn lần nhớ rõ muốn bảo vệ được chính mình thì phải giấu đi tài năng, ngàn lần không được thể hiện, nếu muốn cầu xin cái gì thì phải lặng lẽ đi tìm Hải nương nương để muội ấy che chở cho con”
Vĩnh Hoàng gật đầu nói: “Cho nên hôm nay nhi thần chọc giận Hoàng a mã để người khác nhìn thấy Hoàng a mã không còn thích nhi thần như lúc trước, có như vậy nhi thần về sau mới được an toàn”
Như Ý liên tục gật đầu: “Một điểm đã hiểu, thật sự đúng là ân huệ của ngạch nương.
Như vậy cho dù về sau ngạch nương không đi ra khỏi Diên Hi cung thì cũng có thể an tâm”
Vĩnh Hoàng lau khô nước mắt nói: “Nhưng hôm nay nhi thần nghe Hoàng a mã nói, muốn đem ngạch nương đến lãnh cung, còn muốn giáng ngạch nương xuống làm thứ nhân nữa”
Như Ý lập tức giật mình, chỉ cảm thấy nước mắt nóng hổi cuồn cuộn chảy ra, huyệt Thái dương giật giật trên da thịt, cả khuôn mặt Như Ý đều là nước mắt, trong đôi mắt chứa đầy thương tâm nặng nề: “Từ lúc A Nhược ở bên cạnh Hoàng thượng, ta đã biết số kiếp này của ta vẫn chưa xong, còn nói phong A Nhược thành Thận thường tại, thịnh sủng như thế, hơn nữa người bên ngoài đều nói…” Nàng khóc không thành tiếng, chỉ cảm thấy trong lòng kinh đau cực điểm: “Hoàng thượng… lại nghi ngờ ta đến mức này!”
Hải Lan khóc nức nở nói: “Miệng nhiều người nói vào cứ như nước chảy đá mềm, huống chi bây giờ Thận thường tại lại ở bên cạnh Hoàng thượng, nhất thời Hoàng thượng dễ tin…”
Nguyên tưởng rằng đã rơi vào một cái vực không đáy, lại không nghĩ rằng chính mình lại rơi xuống 18 tầng Địa ngục, muôn tầng hành hạ, vĩnh viễn không được siêu sinh, Như Ý cười khổ nói: “Nhất thời dễ tin, cả đời đều tin”.
Hai người đang nói chuyện, đã thấy Lý Ngọc đến truyền chỉ, Diên Hi cung càng thêm hỗn loạn, đám cung nhân nghĩ đến tiền đồ đen tối liền khóc rống lên, Lý Ngọc không kiên nhẫn nói: “Khóc cái gì mà khóc, nương nương bị biếm thành thứ nhân, các ngươi tất nhiên không cần ở lại Diên Hi cung hầu hạ, các ngươi ra ngoài đi, còn về sau như thế nào, Nội vụ phủ sẽ an bài cho các ngươi”
Đám cung nhân đều lui ra ngoài, Hải Lan thấy không có người ngoài, thấp giọng hỏi: “Lý công công, chuyện này không còn cách nào cứu vãn nữa sao?”
Vẻ mặt Lý Ngọc đau khổ nói: “Tiểu chủ, sự tình đã không thể cứu vãn được rồi, Hoàng thượng lời vàng ý ngọc, ai cũng không thể khuyên.
Hơn nữa A Nhược…” Hắn giả vờ vỗ mặt mình, nhẹ giọng nói: “Thận thường tại cơ hồ được chuyên sủng, Hoàng thượng thường xuyên ở bên cạnh nàng ta, người bên ngoài muốn vào nói chuyện cũng không được nữa là”
Hải Lan hỏi: “Là vì Đại a ca chọc giận Hoàng thượng sao?”
Lý Ngọc vội nói: “Không phải ạ.
Tiểu chủ à, bây giờ thừa dịp chỉ có nô tài ở đây, ngày mai nô tài sẽ đưa Nhàn nương nương đi đến lãnh cung, ở đây có một ít ngân lượng, tiểu chủ cố gắng giữ lại đưa cho Nhàn nương nương, cho dù đến lãnh cung nhưng cũng phải cần dùng ít chút tiền!”
Hắn chưa nói xong, đã nghe cửa điện kêu lên một tiếng “Két” bị đẩy ra, Tam Bảo và Nhị Tâm khóc chạy vào quỳ xuống nói: “Nương nương, nô tỳ và Tam Bảo đã nói chuyện qua và đã quyết định nô tỳ và Tam Bảo sẽ đến lãnh cung hầu hạ nương nương”
Như Ý rơi lệ nói: “Các ngươi điên rồi, theo ta đến chỗ đó để làm cái gì? Ở bên ngoài mà tìm chủ tử tốt mà hầu hạ”
Lý Ngọc nói: “Đúng vậy, nhị vị đừng hồ đồ”
Nhị Tâm khóc nói: “Nô tỳ biết thân phận mình ti tiện thấp kém, ở lại bên ngoài cũng bị người khác coi rẻ cho nên nô tỳ tình nguyện đi theo nương nương.
Nô tỳ nói rồi, nô tỳ sẽ hầu hạ nương nương suốt đời”
Tam Bảo cũng nói: “Nô tài cũng đi theo”
Lý Ngọc suy nghĩ rồi nói: “Nương nương tuy rằng bị phế thành thứ nhân nhưng trong lãnh cung cũng không thể không có người chiếu cố, mang theo một người cũng tốt.
Với lại trước đây Nhị Tâm và A Nhược không hợp nhau, chỉ sợ Nhị Tâm ở bên ngoài thì càng chịu nhiều ủy khuất mà thôi”
Như Ý lau nước mắt nói: “Cũng được.
Lãnh cung tuy khổ nhưng có Nhị Tâm đi theo ta thì ta cũng thấy có chút an ủi.
Còn về Tam Bảo…” Nàng ưu sầu liếc mắt nhìn Hải Lan: “Ngươi hãy ở bên cạnh Hải quý nhân, từ nay về sau hãy hầu hạ Hải quý nhân đi”
Hải Lan đang muốn nói thì Như Ý chặn lại nói: ‘Ta biết muội muốn từ chối nhưng bên cạnh muội chỉ có Diệp Tâm và Xuân Hi, giờ Tam Bảo ở bên cạnh muội, cũng sẽ giúp đỡ muội nhiều thứ”.
Nàng nhịn không được, nước mắt rơi lã chả: “Từ nay về sau, chúng ta có muốn nương tựa vào nhau mà sống, có muốn chăm sóc lẫn nhau cũng không được nữa rồi… Muội muội… Muội muội hãy tự bảo trọng”
Lý Ngọc nói: “Nô tài không thể ở đây quá lâu.
Nhị Tâm, cô hãy sắp xếp hầu hạ nương nương cho thật tốt, ngày mai nô tài sẽ đưa nương nương đi”.
Hắn đi qua Vĩnh Hoàng: “Đại a ca, theo như ý chỉ, nô tài sẽ đưa Đại a ca đi đến cung Thuần tần nương nương trước”
Khuôn mặt Vĩnh Hoàng đầy mắt nước, chỉ nắm chặt tay áo Như Ý không muốn rời đi, Như Ý rưng rưng gỡ tay hắn ra, cố nén nói: “Đi đi, cố gắng sống tốt.
Con hãy nhớ rõ, ra khỏi nơi này thì đừng quay đầu lại nhìn, nhất định không cần, về sau cũng đừng nói với ai về ngạch nương, có biết không?”
Vĩnh Hoàng khóc lóc đi ra ngoài, quả nhiên không quay đầu lại, nước mắt Như Ý lã chã rơi xuống: “Đúng là một hài tử biết nghe lời”
Lý Ngọc thương cảm nói: “Nương nương và Đại a ca yêu thương lẫn nhau như vậy, nô tài thật sự không tin nương nương đi hại hài tử của người khác”
Như Ý dùng lực đè lại nước mắt sắp rơi xuống nói: “Bây giờ không cần nói gì nữa.
Lý Ngọc, may mắn ngươi vẫn còn ở bên cạnh Hoàng thượng, nếu ngươi còn nhớ rõ ta đã từng giúp đỡ ngươi như thế nào thì nhất định ngươi đừng để ta chết ở trong lãnh cung mà không thể sáng mắt được”
Lý Ngọc quỳ xuống cúi đầu nói: “Nô tài vĩnh viễn đều nhớ rõ là ai cho nô tài thuốc tốt, là ai đã âm thầm tính toán cho nô tài có được vị trí ngày hôm nay”
Như Ý gật đầu nói: “Ngươi biết thì tốt.
Ngươi ngồi vào vị trí này không dễ dàng chút nào, năm đó Vương Khâm bị rớt xuống thế nào thì ngươi hãy nhìn làm gương cho chính mình, phải hết sức cẩn thận”
Lý Ngọc cảm kích đến rơi nước mắt: “Nô tài không có bản lĩnh gì nhưng sẽ cố gắng hết sức, sẽ bảo toàn nương nương ở lãnh cung được bình an”
Như Ý trầm mặc một lát: “Vậy ngươi giúp ta một cái này nữa, ta muốn gặp Hoàng thượng một lần cuối cùng”
Lý Ngọc ngẩn người ra, chỉ phải gật đầu.
Như Ý gặp lại Hoàng đế là vào lúc hoàng hôn, Dưỡng Tâm điện còn chưa lên đèn, ngữ khí Hoàng đế không mang buồn vui, chỉ cúi đầu luyện thư pháp, cũng không liếc nhìn nàng một cái: “Mọi chuyện đã xong, còn muốn tới gặp trẫm làm gì?”
Như Ý ngẩng đầu nhìn Hoàng đế: “Thấp thiếp muốn đến lãnh cung, chỉ là cuối cùng tâm tư vẫn còn chưa chết, nhất định phải tới hỏi Hoàng thượng một câu.
Hoàng thượng, Hoàng thượng có tin thế gian có công bằng chi đạo hay không?”
Hoàng đế nhìn nàng, phảng phất như nhìn một người xa lạ bình thường, khẩu khí lại trịnh trọng: “Trẫm tin”.
Như Ý nhìn Hoàng đế, đáy lòng tin tưởng dần bị dao động, sinh ra nghi hoặc nhưng nàng bức bách chính mình, nếu ngay cả chính mình cũng không tin thì còn có thể giữ lại được cái gì chứ.
Trong lòng nàng mờ mịt dao động cùng bi vọng, Như Ý cúi lạy 3 cái, thần sắc đau thương mà bình tĩnh: “Để Hoàng thượng nói ra được những lời này, thần thiếp cam nguyện bị phạt, cả đời ở tại lãnh