Hôm qua mây đen kéo đến đầy trời, vì Đoan Tuệ thái tử tạ thế cho nên trong cung đều treo đèn lồng màu trắng, số lượng cũng ít hơn một nửa so với ngày thường, Tử Cấm Thành tràn ngập mưa gió u sầu.
Hoàng hậu khóc đến hôn mê bất tỉnh đến mấy lần, may mà có Hoàng Thái hậu vỗ về an ủi, mọi chuyện trong hậu cung đều do Thái hậu quản lý, không một chút thiếu sót.
Kể từ đó, Hoàng Thái hậu trong hậu cung uy vọng càng ngày càng nhiều.
Đêm nào đám tần phi cũng thay phiên nhau túc trực bên linh cữu, mọi chuyện đều hỗn loạn cả lên, Tam a ca cũng không còn giữ lại A ca sở mà được đưa về bên cạnh Thuần tần, làm bạn với Đại a ca.
Tam công chúa cũng tạm thời đến chỗ của Tuệ quý phi ở.
Gia tần đang mang long thai cho nên cũng không thích hợp ở lại túc trực bên linh cữu, nàng hành lễ xong thì quay về cung nghỉ ngơi.
Hải Lan đứng ngoài cửa lãnh cung, Lăng Vân Triệt sớm lấy cớ để khiến Triệu Cửu Tiêu đi uống uống rượu, hắn cũng biết ý mà lui ra để cho Hải Lan và Như Ý thoải mái nói chuyện.
Hải Lan chậm rãi đốt cháy giấy tiền vàng mã, nói: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ có nghe được tiếng khóc trong cung không? Tỷ tỷ có thấy dễ nghe không? Muội muội chưa bao giờ nghe âm thành nào dễ nghe như vậy”
Như Ý chậm rãi đốt giấy tiền, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt nàng, khiến khuôn mặt nàng đỏ rực: “Muội làm lưu loát như vậy, tiếng khóc tất nhiên là dễ nghe rồi”.
Hải Lan cười: “Hảo hài tử à, đừng trách các di nương ác độc, ai bảo ngạch nương con khi dễ người khác như vậy chứ? Có ngạch nương như vậy, cho dù số mệnh con có sống đến trăm tuổi thì Diêm Vương gia cũng sẽ giảm tuổi thọ của con mà thôi.
Vĩnh Liễn, hảo hài tử, con hãy xuống dưới kia tìm hai vị đệ đệ mà con chưa từng gặp mặt đi.
Bọn họ đang chờ con đó, chờ lâu lắm rồi”.
Nàng thiêu vài tờ giấy có hình thù con người trong tay nói: “Để di nương thiêu cho con vài người bạn, con ở dưới đất cũng sẽ không thấy cô đơn”
Gương mặt tái nhợt của Như Ý bị ánh lửa chiếu sáng lên, nói: “Bộ gối kia cũng đã đốt đi rồi sao? Không có ai phát hiện ra chứ?”
“Không có ai.
Thật sự cho dù người phát hiện thì tỷ tỷ ở trong lãnh cung, muội thì một bước cũng không đến A ca sở thì ai có thể nghi ngờ chúng ta chứ? Cũng coi như Thuần tần không chịu thua kém, lúc ấy muội mới nghĩ, nếu chuyện này thành công thì cũng coi như thành toàn tiền đồ của Thuần tần và Tam a ca; nếu chuyện này thất bại thì xem như Thuần tần là một ngạch nương vô dụng, chúng ta cũng không còn cách nào khác”
Như Ý nhẹ nhàng cười: “Phàm là một người ngạch nương, vì nhi tử thì không thể không tận tâm tận lực làm việc”
Hải Lan đem một bó to giấy tiền vàng mả đổ vào trong đống lửa, nàng biếng nhác cười nói: “Cũng may tỷ tỷ chỉ điểm cho muội muội biết, loại vải Hàng trù thưa thớt mỏng manh hơn loại vải bình thường, cũng nói cho muội biết hoa lau nếu để trong bông tơ thì sẽ bay ra chậm rãi, bệnh tình của Vĩnh Liễn sẽ không chịu nổi thứ này”
Như Ý đứng trong cánh cửa nhẹ nhàng cười: “Nếu muội không nói cho ta biết bệnh tình của Vĩnh Liễn thì ta sao có thể nghĩ đến cái này chứ?” Nàng đem miếng giấy tiền vàng mã cuối cùng đem đốt, nhìn đám tro tùy ý bay trong gió, cười: “Ta bây giờ đã là người ở trong lãnh cung, ếch ngồi đáy giếng chỉ có thể đợi chờ cái chết mà thôi.
Thế nhưng Hải Lan, ta tuyệt đối sẽ không để muội trở thành Như Ý thứ 2”
Tinh thần Hải Lan trấn tĩnh lại, đáy mắt chợt lóe lên một tia quyết tuyệt nói: ‘Tỷ tỷ, chỉ cần muội tìm ra cách, muội nhất định sẽ giải thoát cho tỷ tỷ.
Muội nhất định sẽ không để tỷ tỷ cả đời ở trong lãnh cung này, cả đời không thấy được ánh mặt trời”
“Cả đời này của ta cũng không dám mơ ước như vậy, Hải Lan à, ta chỉ hi vọng muội được bình an mà thôi”.
Như Ý cười, nhẹ nhàng dựa sát vào cánh cửa nói: “Ta cũng đã nói cho muội biết Hoàng thượng thích cái gì và không thích cái gì rồi đúng không?”
Hải Lan hơi xuất thần, có chút ảm đạm: “Tỷ tỷ nói cho muội biết những điều này là muốn muội muội hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng, khiến cho Hoàng thượng cảm thấy thư thái sung sướng đúng không?”
Như Ý ngơ ngẩn lắc đầu: “Không phải.
Hắn đã không còn tin ta… Hắn…”
Nàng không thêm gì nữa, bởi vì nàng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, là Lăng Vân Triệt vội vã chạy tới nói: “Tiểu chủ không nên ở lâu, hình như có người từ Sấu Phương Trai đang đến đây”
Hải Lan vội vàng đứng dậy: “Tỷ tỷ, muội sẽ đến thăm tỷ tỷ.
Còn chứng phong thấp của tỷ tỷ….
Muội sẽ ghi tạc trong lòng, chỉ là thái y của Thái y viện không dám đến lãnh cung, muội muội cũng chỉ là bất đắc dĩ”
Như Ý gật đầu nói: “Muội có thể thường xuyên đưa đến y phục chống lạnh và thuốc trị phong thấp là tốt lắm rồi”.
Nhị Tâm đứng bên cạnh canh giữ, nghe được câu này, không khỏi ảm đạm thở dài: “Hải quý nhân.
Ở trong Thái y viện có một tiểu thái y, tên gọi là Giang Dữ Bân.
Nếu người khác không dám đến thì quý nhân thử hỏi xem hắn… Hắn có dám đến nơi này không?”
Hải Lan vui vẻ hỏi: “Người này có đáng tin không?”
Nhị Tâm chần chờ nói: “Nếu như hắn chịu đến đây thì là người đáng tin cậy, còn không thì nô tỳ cũng không thể nói gì được nữa”
Hải Lan vội vàng rời đi, Như Ý đứng ở trong nói vọng ra ngoài với Lăng Vân Triệt: “Ngươi hãy đem tiền giấy của Hải quý nhân đi giấu đi, đừng để lộ dấu vết”
Hải Lan nghe có tiếng người đến gần, nàng vội vàng thổi tắt đèn lồng trong tay, tìm chỗ ẩn nấp.
Lại nghe tiếng vài tiểu cung nữ nhìn xung quanh, hô: “Tam công chúa, Tam công chúa, công chúa đang ở nơi nào vậy ạ?”
Có một giọng nói nữ nhân đùng đùng nổi giận: “Bổn cung lệnh cho các ngươi chăm sóc để ý đến Tam công chúa, các ngươi nhiều người như vậy mà cũng không giữ nổi được một tiểu nữ hài, đúng là toàn phế vật”
Một cung nữ nói: “Tuệ quý phi nương nương bớt giận.
Lúc nãy Tam công chúa có nói do túc trực bên linh cữu mệt mỏi cho nên muốn đến Ngự Hoa viên chơi đùa, ai ngờ xoay người một cái là đã không thấy bóng dáng đâu.
Đám nô tài đáng chết”
Tuệ quý phi ngẩng cao đầu, mang theo nộ khí: “Hoàng hậu nương nương đem Tam công chúa phó thác cho bổn cung, là vì Hoàng hậu nương nương tín nhiệm bổn cung, Hoàng hậu nương nương đã mất đi Đoan Tuệ thái tử, nếu có xảy ra thêm chuyện gì thì sao Hoàng hậu có thể chịu đựng được nữa chứ? Còn không mau đi tìm công chúa đi”
Hải Lan thừa dịp đám người đi về phía đông, vội vàng xoay người biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
Đám cung nhân tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cùng tìm thấy, vội la lên: “Công chúa, sao công chúa lại ở chỗ này vậy?”
Tam công chúa mặc bào phục màu bạc túc trực bên linh cữu Thái tử, bên ngoài chỉ thêu một đóa hoa mẫu đơn nho nhỏ, trong tay đang cầm một mảnh gì đó.
Tuệ quý phi nghe tiếng kêu của đám cung nhân, vội hoan hỉ nói: “Công chúa, sao công chúa lại đứng nới đó chứ, mau đến đây với Tuệ nương nương nào”
Tam công chúa cúi đầu một chút, cầm thứ trong tay đưa cho Tuệ quý phi: “Tuệ nương nương, nương nương mau nhìn cái này đi, cái này là cái gì vậy ạ?”
Tuệ quý phi tiếp nhận, dựa theo ánh đèn lồng, nàng vừa thấy là nổi giận, là một miếng giấy có hình thù con người, đã bị thiêu cháy một nửa, cứ nghĩ đã thiêu xong nhưng ai ngờ gió lại thổi bay đến đây, khó trách Tam công chúa lại say mê như vậy.
Tuệ quý phi cảm thấy nghi hoặc, biết thứ này dung để thiêu đốt cho người dưới âm phủ dùng cho nên liền hỏi Song Hỉ: “Song Hỉ, trong cung đã có lệnh cho người đến chỗ này thiêu đốt giấy tiền vàng mã sao?”
Song Hỉ nói: “Không có ạ.
Nơi này dẫn đến lãnh cung, ai lại ra lệnh thiêu đốt giấy tiền vàng mã nơi này ạ.”
Tuệ quý phi suy nghĩ, lấy chiếc khăn tay gói miếng giấy kia cẩn thận, cười nói với Tam công chúa: “Công chúa, trong cung Tuệ nương nương còn có thứ vui hơn, mau cùng Tuệ nương nương trở về đi”
Chung quy Tam công chúa vẫn là đứa trẻ nhỏ, nghe thấy câu đó liền thấy vui vẻ mà rời đi.
Vào một ngày của tháng giêng, Hải Lan lại thả diều lần nữa, lần này ngoài thả chiếc diều hồ điệp thì còn thả thêm một chiếc diều nhỏ bên cạnh.
Ngày trước đó, Như Ý nghe tiếng nhạc cung hỉ vui sướng trong cung, nàng biết Gia tần đã thuận lợi sinh hạ được Tứ A ca.
Đó là vào năm Càn Long thứ 4 ngày 14 tháng Giêng, Hoàng đế vui sướng vô cùng, tự mình đặt tên cho Tứ a ca là Vĩnh Thành, ngày ngày tổ chức yến tiệc, lại ban thưởng nhiều đồ cho Khải Tường cung, mẹ đẻ của Tứ a ca là Gia tần cũng xuân phong đắc ý, ân sủng không suy.
Ngược lại Trường Xuân cung của Hoàng hậu lại luôn đắm chìm trong nỗi đau mất con, càng ngày Hoàng hậu càng thêm bệnh nặng.
Tứ a ca Vĩnh Thành được Hoàng đế cho phép nuôi dưỡng bên cạnh mẹ đẻ Gia tần, đây là ân sủng phá lệ cùng vinh chiêu, mẫu tộc Gia tần cũng càng thêm vui mừng cho nên không ngại ngàn dặm xa xôi mà phái đặc sứ tới triều đình cống nạp đặc sản và trò chuyện an ủi nỗi nhớ nhà của nàng.
Mà cùng lúc đó, Thuần tần vì nuôi nấng hai vị Hoàng tử cho nên được tấn phòng thành Thuần phi, Hoàng đế nhàn hạ rất nhiều, ngoài trừ ở lại trong cung Gia tần thì lại đến Chung Túy cung của Thuần phi, Hoàng đế vì chuyện Đoan Tuệ thái tử mất sớm cho nên không yên lòng để các công chúa Hoàng tử nuôi nấng tại A ca sở cho nên lúc trước A ca sở càng náo nhiệt bao nhiêu thì nay lại càng thanh tịnh bấy nhiêu.
A ca sở ngoại trừ các cung nhân quét nhà thì tất cả các cung nữ, ma ma nhũ mẫu đều phân phó đưa đến các cung hầu hạ.
Yển Uyển cũng được phân phó đến làm cung nữ trong cung Thuần phi.
Thuần phi thấy nàng mi mục tuấn tú, thấy là người nhu thuận uyển chuyển cho nên liền phân phó nàng hầu hạ cho Đại a ca.
Một ngày Thuần phi và Hải Lan ngồi ở trong đình nói chuyện, Hải Lan nhẹ giọng cười: “Bây giờ bên dưới Hoàng hậu nương nương cũng chỉ Tuệ quý phi và Thuần phi nương nương là người có địa vị cao.
Nương nương lại đang nuôi dưỡng hai vị Hoàng tử, địa vị không chút tầm thường, luôn dùng đồ tốt, người bên ngoài tất nhiên là nịnh hót nương nương, có ai dám nghị luận nương nương đâu”
Thuần phi cười vỗ nhẹ tay nàng, thuận thế đem chuỗi mã não Xích Kim cửu hoàn trong tay đẩy đến tay Hải Lan, thân thiết nói: “Nếu không có muội muội khuyên bổn cung nên mạo hiểm vì Tam a ca thì bổn cung làm sao có ngày hôm nay được chứ?”
Hải Lan nhỏ giọng cười nói: “Thuần phi nương nương đừng khách khí nữa”
Hai người nhìn Yến Uyển và các nhũ mẫu đang chơi đùa cùng với Đại a ca và Tam a ca thì liền thấy Hoàng đế đến, cười nói: “Mỗi lần trẫm đến Chung Túy cung đều thấy náo nhiệt, ở xa đã nghe thấy tiếng cười đùa, trẫm nghe cũng cảm thấy vui mừng”
Thuần phi và Hải Lan vội quỳ xuống nói: “Hoàng thượng vạn phúc kim an”
Hoàng đế đỡ hai người đứng dậy, cười nói: “Hải Lan, nàng cũng ở đây sao?”
Hải Lan cười tủm tìm nhìn Hoàng đế, trong mắt xuất hiện ý tình: “Hoàng thượng thích náo nhiệt nhưng lại không cho thần thiếp đến đây để hâm mộ cái náo nhiệt này sao?”
Thuần phi cười nói: “Hải quý nhân hâm mộ thần thiếp có hài tử, nếu Hải quý nhân có thể sinh hạ được một Hoàng tử thì biết đâu Hoàng thượng sẽ cho phép thì sao”
Hoàng đế mỉm cười: “Trẫm làm sao không nghĩ như vậy chứ, hài tử càng nhiều càng tốt.
Hoàng tự của thánh tổ Khang Hi gia phồn thịnh cho nên Hoàng thất của chúng ta cũng nên hưng vượng mới đúng”
Hoàng đế nhìn Tam a ca chơi đùa, chạy theo Đại a ca, liền nói: “Náo nhiệt là tốt nhưng nay Tam a ca cũng được bốn tuổi cũng nên học chữ mới đúng, đừng chỉ ham chơi mà làm ảnh hưởng đến việc đọc sách của Đại a ca”
Thuần phi nghe những lời này của Hoàng đế, rõ ràng có vài phần không vui, đang muốn thay nhi tử biện bạch vài câu thì đã thấy Yến Uyển thi lễ nói: “Bẩm Hoàng thương, Đại a ca có nói, Tam a ca vừa trở lại bên cạnh Thuần phi nương nương, tình cảm mẫu tử huynh đệ khó tránh khỏi việc xa cách cho nên sau khi học xong liền cùng Tam a ca chơi đùa, cũng coi như gắn kết tình cảm huynh đệ.
Hơn nữa Tam a ca là người ôn hòa cho nên mỗi lần thấy Đai a ca vào phòng đọc sách cho nên Tam a ca cũng đều đi theo bên cạnh, Đại a ca còn dạy Tam a ca học chữ, thật sự là huynh đệ khăng khít”
Hoàng đế vui vẻ nói: “Thật sao? Tam a ca biết chữ rồi sao?”
Đại a ca nắm tay Tam a ca, chỉ vào tấm biển ở chính điện Chung Túy cung nói: “Tam đệ, đó là chữ gì?”
Tam a ca ngẩng cao đầu, nhìn trong chốc lát nói: “Ôn hòa.
Đại ca, là chữ “Ôn hòa””
Thuần phi đang sợ Tam a ca không đọc được chứ, lại đang thầm oán Đại a ca lại chọn cho con trai mình cái chữ khó như vậy thì ai ngờ, bốn chữ trên tấm biển: ‘Thục Thận ôn hòa”, con trai mình lại có thể đọc được 2 chữ cho nên nàng cũng bất giác thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Lúc trước không đọc được chữ, nay có thể đọc được hai chữ, tốt lắm”.
Hoàng đế mỉm cười, dùng tay xoa đầu Đại a ca: “Hảo hài tử, không hổ danh là Đại a ca của trẫm, có thể giáo dưỡng ấu đệ, dụng tâm dốc lòng cầu học”
Đại a ca vội quỳ xuống nói: “Hoàng a mã minh giám, không phải nhi tử dụng tâm mà là cảm thấy Tam đệ kỳ thật có tư chất thông minh, chỉ là đám nhũ mẫu ma ma ở A ca sở quá mức sủng ái Tam đệ cho nên mới khiến Tam đệ nhận thức quá muộn mà thôi, cho nên nhi thần không cần dạy dỗ Tam đệ nhiều”
Thuần phi thập phần vui mừng, cười nói: “Đại a ca thuần hiếu hữu ái, đúng là tấm gương cho các chư vị A ca”
Đại a ca nắm tay Hoàng đế nói: “Chỉ là Hoàng a mã, những ngày gần đây nhi thần đọc sách có mấy chỗ không rõ, Hoàng a mã có thể chỉ giáo thêm cho nhi thần và Tam đệ được không ạ?”
Hoàng đế vui vẻ đồng ý, đưa hai đứa con trai đi vào trong Noãn các.
Hắn đang muốn nâng bước thì đã thấy Yến Uyển đầy mặt ôn nhu kính cẩn nghe theo, mềm mại mà e lệ, mang theo nụ cười nhẹ.
Hoàng đế bất giác chú ý: “Ngươi là cung nữ hầu hạ Thuần phi sao? Sao hôm qua trẫm không thấy ngươi nhỉ?”
Thanh âm Yến Uyển trong veo như nước suối trong núi, êm tai khiến người khác động lòng: “Lúc trước nô tỳ hầu hạ ở A ca sở, nay được đến Chung Túy cung của Thuần phi nương nương.
Vì được nương nương không chê cho nên nô tỳ mới được hầu hạ cho Đại a ca”
Hoàng đế thấy lời nói nàng dễ nghe, liền nói: “Trẫm nhìn ngươi thấy ngươi rất nhạy bén, cố gắng dụng tâm hầu hạ Đại a ca đi”.
Dứt lời liền đưa 2 vị A ca vào trong.
Thuần phi thấy Hoàng đế hoan hỉ như vậy, bất giác thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “A di đà Phật, ông trời phù hộ.
Hoàng thượng không ghét bỏ Tam a ca”.
Hải Lan cười trấn an nói: “Khổ tận cam lại.
Thần thiếp đã nói rồi, chỉ cẩn Tam a ca được nuôi dưỡng bên cạnh nương nương thì tất nhiên sẽ rất