Như Ý quay trở về Dực Khôn cung lúc mặt trời lên tới đỉnh, Hoàng đế cũng đã lệnh cho Lý Ngọc đưa A Nhược đến Dực Khôn cung.
Lý Ngọc vội cung kính thỉnh an, nói: “Khởi bẩm Nhàn phi nương nương, Hoàng thượng nói A Nhược là nô tỳ của nương nương cho nên vẫn giao lại cho nương nương, tùy ý nương nương xử trí, cũng muốn răn đe nhắc nhở đám nô tài trong cung, không được khi dễ chủ thượng”
Như Ý thản nhiên nói: “Người đâu rồi?”
“Đang quỳ trong sân viện, chỉ là A Nhược đã nổi điên, luôn luôn nhục mạ nương nương, Hoàng thượng đã lệnh cho nô tài dùng cho nàng ta uống thuốc để im lặng cho nên hiện tại nàng ta không thể nói gì được nữa cả ạ”
Mi tâm Như Ý nhảy dựng: “Cái gì?”
Lý Ngọc cung kính nói: “Dạ.
Làm như vậy để nàng ta không thể nói ra lời xấu xa, vũ nhục nương nương”
Trong lòng Như Ý giật mình, muốn hỏi điều gì nhưng không thể nói ra được, chỉ là cảm thấy những điều mà hậu cung muốn hỏi đều không có đáp án rõ ràng.
Nhị Tâm chạm nhẹ vào nàng, nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Không phải nương nương luôn muốn nô tỳ và Tam Bảo lưu ý cung nhân trong cung sao? Đây cũng là cơ hội để giết gà dọa khỉ”
Như Ý cười nói: “Ngươi suy nghĩ giống như ta.
Ngươi đi nói với Tam Bảo, tìm cái bao tải bắt mấy con mèo đến đây, sau đó triệu tập cung nhân đến sân viện đứng xem”
Nhị Tâm mỉm cười: “Dạ”
Đợi cho Tam Bảo chuẩn bị xong, Như Ý phủ thêm một chiếc áo khoác lên người, đứng ở ngoài hành lang, nghiêm nghị nhìn đám cung nhân đang đứng đồng nghìn nghịt trong việc, trật tự nói: “Bổn cung ở trong cung, không sợ người hầu hạ không đủ thông minh mà sợ có kẻ bán chủ cầu vinh.
Một lần bất trung, vạn lần bất dung.
Các ngươi hầu hạ tốt, bổn cung tất nhiên cũng sẽ đối đãi tốt với các ngươi.
Nếu bất cứ ai giống như A Nhược…” Nàng liếc mắt nhìn A Nhược đang quỳ trên mặt đất mà khóc nức nở, không nói được nên lời, chỉ lạnh nhạt nói: “A Nhược tuy rằng là thị nữ hồi môn của bổn cung, đã hầu hạ bổn cung được 8 năm nhưng nàng ta phản bội bổn cung, bổn cung cũng không thể chấp nhận được nàng ta! Hôm nay bổn cung sẽ dạy nàng ta một bài học, cũng là cho các ngươi biết được một cái cảnh giới”
Như Ý nhìn Tam Bảo, Tam Bảo lên tiếng, vung tay lệnh cho vài tiểu thái giám lấy một bao tải lớn đựng vài còn mèo hôi đến, Tam Bảo lệnh hai tiểu cung nữ đưa A Nhược vào bao tải, chỉ chừa ra một khúc thân, quát: “Đưa nàng ta vào trong bao”
Dường như A Nhược ý thức được điều gì, vội vàng hoảng sợ khi nhìn thấy vài con mèo xấu xí ở trong bao tải.
Tam Bảo sao để mặc nàng ta tùy giãy dụa chứ, liền quay đầu lấy miếng vải cột chặt A Nhược vào bao, nói: “Nương nương, những con mèo này có tính tình hoang dã, đủ cho A Nhược cô nương chịu đựng được”
Như Ý ngồi xuống hành lang, nhẹ nhàng chạm cái hộ giáp khảm ngọc ở ngón út nói: “Còn chờ gì nữa, mau cho nàng chịu hình đi”
Tam Bảo dùng lực mắng một ngụm, giơ chiếc roi lên hướng về chiếc bao tải đánh mạnh mấy cái.
Cái bao tải phập phồng như sóng đánh, chỉ nghe thấy tiếng mèo kêu thê lương cùng với tiếng sợ hãi của đám cung nữ trong viện.
A Nhược muốn nói cái gì nhưng rốt cuộc không nói được, chỉ ú ớ vài tiếng, mới sáng sớm như vậy, càng làm cho người khác cảm thấy sởn tóc gáy.
Dần dần cửa cung cũng được mở ra, đám cung nhân tụ tập bên ngoài nhìn vào mà khe khẽ nói nhỏ.
Tiếng mèo kêu thê thảm cùng với tiếng nanh vuốt xé rách da thịt hòa lẫn vào nhau, tựa như muốn xé rách màng tai của người khác, Như Ý cau mày, lệnh nói: ‘Tiếp tục!”
Tam Bảo phun 2 bãi nước miếng lên tay, rồi xoa tay, càng ngày xuống tay càng mạnh.
Yết hầu A Nhược phát ra âm thanh nhỏ nhoi, cái túi vải màu trắng giờ xuất hiện nhiều vết máu, Như Ý gật đầu nói: “Được rồi”.
Tam Bảo dừng đánh, liền mở túi vải ra, chỉ thấy đám mèo hôi lông tóc dựng ngược, nhe răng trợn mắt bỏ chạy.
Hai tiểu thái giám liền lôi một người đầy máu, đang hấp hối ném xuống đất.
Như Ý liếc mắt nhìn, chỉ thấy thân người A Nhược bị mèo cào xé cả người, xiêm y hoàn toàn bị máu tươi nhiễm đỏ.
Tam Bảo thấy nàng đau đến hôn mê bất tỉnh, liền lấy bát nước lạnh đổ lên người nàng.
A Nhược kêu lên một tiếng “A” rồi tỉnh dậy, mắt trên người cũng bị nước cuốn trôi đi, lộ ra vài phần da thịt bị nanh vuốt xé nát, dung nhan xinh đẹp tất nhiên cũng đều bị hủy đi.
Như Ý đi lên vài bước, ý muốn nhìn kỹ, Nhị Tâm vội vàng ngăn lại nói: “Nương nương cẩn thận dơ bẩn”.
Như Ý đẩy thẳng tay Nhị Tâm ra, chậm rãi đi đến bên cạnh A Nhược, cúi xuống nhìn vào ánh mắt nàng, nói: “Rốt cuộc là ai sai ngươi mưu hại bổn cung? Nói mau! Nói mau!”
Cổ họng A Nhược phát ra tiếng kêu đau rên rỉ, cố gắng nhúc nhích nhưng không được, Như Ý lộ ra một tia khinh thường, lắc đầu nói: “Thật sự là đáng thương nhưng đã sai thì phải chịu phạt, đây là hình phạt hành cho ngươi! Bây giờ ngươi muốn nói gì thì cũng quá muộn rồi, ta biết ngươi hàm oan, chịu tội thay người khác, quả thật đáng thương!” Nàng quay đầu lệnh Tam Bảo: “A Nhược vừa mới bị Hoàng thượng phế bỏ vị phân, bây giờ ở lại trong cung thì thật ghê tởm.
Đi tới lãnh cung quét dọn một căn phòng rồi đưa nàng ta đến đó đi”
Tuy rằng A Nhược không nói được nhưng đôi mắt lại mở to trừng trừng nhìn chằm chằm Như Ý, cơ hồ trong mắt muốn chảy máu.
Tam Bảo và vài thái giám sao còn để ý tới nàng nữa mà liền lập tức lôi đi.
A Nhược thở hổn hền, dùng mười ngón cào trên mặt đất, muốn nắm lấy cái gì đó có thể cứu mạng mà dựa vào nhưng nàng sớm mất hết khí lực, chỉ chừa lại vết máu đỏ sẩm của mười ngón tay trên mặt đất.
Như Ý trở về lại hành lang, trong sân viện yên tĩnh dường như có vài cung nữ thái giám nhát gan, sớm đã ngất xỉu trên mặt đất, còn có vài người đang run rẩy lập cập.
Sắc mặt Như Ý lạnh lẽo, không chút ấm áp: “Không nên trách bổn cung ác độc, tuy rằng người phản bội chủ thượng nhất thời có được phú quý nhưng cuối cùng vẫn không có được kết cục tốt! Các ngươi xem đi, năm đó là ai giật giây sai khiến nàng ta phản bội bổn cung thì bây giờ có đến cứu nàng ta hay không?”
Đám cung nhân sợ tới mức lập tức quỳ xuống, khuôn mặt tối sầm: “Đám nô tài không dám phản bội nương nương, lòng mang nhị niệm”
Hai tròng mắt Như Ý tụ kết lạnh lùng như miếng băng mỏng, lạnh nhạt nói: “Vậy là tốt rồi.
Nếu không thì hôm nay là A Nhược, ngày sau chính là các ngươi”.
Nàng đứng lên, dường như tự nói: “Cũng khó trách A Nhược nói không được cho bổn cung nghe người đứng sau sai khiến là ai mà cứ mang theo oan khuất như vậy”
Kể từ đó, chuyện A Nhược ồn ào huyên náo lan truyền khắp cả hậu cung, ai ai cũng nói từ khi ra khỏi lãnh cung, tâm tính Nhàn phi đều đã thay đổi, ngày xưa ôn hòa ẩn nhẫn (âm thầm chịu đựng) bao nhiêu thì giờ đây sát phạt quyết đoán, thủ đoạn sắc bén bấy nhiêu, càng khiến cho người khác không dám khinh thường Dực Khôn cung.
Đến lúc tối, Nhị Tâm hầu hạ Như Ý rửa tay thì Tam Bảo bước vào, nhỏ giọng bẩm báo nói: “Nương nương, có người ở lãnh cung đến báo, nói A Nhược dùng dây thừng thắt cổ tự sát rồi”
Như Ý cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhìn chậu nước, nói: “Mới ở lãnh cung có một ngày mà không chịu nổi sao? Nhị Tâm, ngươi còn nhớ chúng ta đã chịu đựng thế nào không?”
Nhị Tâm lạnh nhạt nói: “Có phúc khí thì tất nhiên con người ta sẽ trụ được lâu, nếu không có phúc khí thì cho dù một ngày cũng sẽ không chịu đựng được”
Như Ý tiếp nhận chiếc khăn tay từ cung nữ khác đưa tới, lau sạch tay hỏi: “Hoàng thượng có biết không? Nói thế nào?”
“Ý của Dưỡng Tâm điện là nói A Nhược bị bệnh mà chết, ấn vịchức tần mà xử lý tang nghi, miễn cho truyền ra ngoài lời khó nghe” Tam Bảo ngừng lại, dường như có chút kinh hoảng, dò xét thần sắc Như Ý nói: “Chỉ là nghe người tới nhặt xác A Nhược nói, lúc A Nhược thắt cổ toàn thân đều màu hồng, ngay cả chiếc hài cũng màu hồng, đó là oán khí dâng đến tận trời, muốn đi đến địa phủ kêu oan”
Đôi mắt Như Ý hơi trầm xuống, nói: “Thì sao? Làm người thì vô dụng, còn muốn biến thành quỷ để hại người khác sao?” Tuy nàng nói như vậy nhưng cũng không khỏi có chút sợ hãi, liền lập tức định thần, không nói gì nữa.
Vào một đêm Hoàng đế triệu Như Ý đến Dưỡng Tâm điện thị tẩm, hắn cũng hỏi nàng việc nàng dùng miêu hình đối với A Nhược, phảng phất dường như đó là chuyện cực nhỏ, cũng không nói nhiều.
Trong tẩm điện của Hoàng đế mỗi ngày đều có chưng lục mai, nàng đến liền cảm thấy thanh thoát, cùng hắn ôm lấy nhau nhẹ nhàng, da thịt thân mật gần sát với nhau mà trấn an quá khứ đau xót mà chứng thực ngày sau mong chờ.
Chỉ là hai người ân ái thì nghe tiếng cung nhân bên ngoài gõ cửa, nói Hải Lan động thai khí, dường như muốn sinh hài tử, Hoàng đế vừa sợ mà vừa vui, lập tức mặc áo đứng dậy cùng Như Ý đi đến Diên Hi cung.
Mới tới cửa lớn Diên Hi cung thì thấy đám cung nhân đã sớm quỳ gối, hoảng sợ không ngừng nói: “Hoàng thượng vạn phúc kim an, Nhàn phi nương nương cát tường an khang!”
Như Ý nghe thấy tiếng kêu thê lương của Hải Lan bên trong, quả thật là chuyện lớn, liền cực kỳ hoảng sợ, vội vàng nói: “Hoàng thượng, trong lòng thần thiếp cực kỳ bất an cho nên thần thiếp phài vào trong xem muội muội thế nào”
Tuy rằng Hoàng đế đang cực chờ đợi nhưng nghe thấy thanh âm kinh sợ kia, lại thấy dám ma ma đỡ đẻ và Thái y đi ra đi vào không ngừng, hắn cũng thật sự bất an, liền gật đầu nói: “Trẫm không tiện đi vào, nàng mau đi xem xem đi”
Như Ý đang muốn chạy vào thì thấy tiểu thái giám Ngũ Phúc hầu hạ bên cạnh Hải Lan ở bên ngoài ngăn cản nói: “Phòng sinh đầy máu, Nhàn phi nương nương không vào được”
Như Ý sao còn muốn để ý đến những lời này nữa chứ, liền đầy tay hắn ra, quát lớn: “Bổn cung tuy không mang thai nhưng Diên Hi cung cũng từng là nơi bổn cung cư trụ thì có cái gì không được chứ? Còn dám nói hưu nói vượn, lập tức lôi ra ngoài vả miệng”
Ngũ Phúc biết rõ nàng và Hải Lan có giao tình, lại thấy nàng nghiêm trị A Nhược cho nên lập tức không dám ngăn lại, chỉ phải khom người đứng sang một bên.
Như Ý đẩy cửa điện tiến vào, vì Hải Lan mang thai cho nên trong điện đều bố trí màu hồng may mắn, Như Ý đến bên giường thì thấy Hải Lan đổ đầy mồ hôi, đệm giường cũng đều ướt sủng, đám ma ma đỡ đẻ vây quanh nàng, hài tử vẫn không có chút lộ diện.
Đám ma ma đỡ đẻ đều khóc lóc, vẻ mặt thảm thiết nhìn Như Ý nói: “Hải quý nhân cũng đã uống trợ sản nhưng thân người Hải quý nhân quá mập mà hài tử trong bụng lại quá lớn cho nên hài tử không thể đi ra được ạ”
Thái y quỳ ở bên ngoài, ủ rũ nói: “Thân mình Hải quý nhân mập mạp cho nên không dùng được khí lực, thật sự là…”
Khuôn mặt Hải Lan đầy nước mắt, nàng đau đến mức sắc mặt trắng bệch, liền mạng lắc đầu, khàn giọng nói: “Tỷ tỷ! Muội không được rồi, thật sự không được rồi! Đúng là muội bị người khác hại chết rồi”
Như Ý nắm chặt đôi tay ướt đẫm mồ hôi, cố gắng nhẫn nhịn tinh thần đang hoảng loạn của mình, lớn tiếng nói: “Muội đừng nghĩ như vậy, hãy thả lỏng khí lực mà sinh hạ hài tử cho tốt! Hải Lan, ta không có con, muội đã đồng ý với ta, đứa con này sinh ra sẽ đưa cho ta nuôi nấng! Muội không thể nói chuyện mà không giữ lời được!”
Hải Lan đau đến mức tâm phế muốn nức ra, khí tức tắc ở cổ họng, nhất thời không nói nên lời.
Đám ma ma đỡ đẻ cũng không trấn định, vẫn than thở: “Hài tử vẫn chưa chịu xuống dưới.
Tiểu chủ, tiểu chủ dùng thêm chút khí lực nhé!”
Hải Lan đau đến mức gân xanh nổi lên cuồn cuộn, thở hổn hển nói: “Tỷ tỷ, không phải muội nói chuyện không giữ lời, thật sự muội không có khí lực, thật sự muội…”
Hải Lan vừa nói, liền nắm chặt cổ tay Như Ý, Như Ý cảm nhận được khí lực trên tay Hải Lan cũng dần yếu đi, trong lòng càng ngày càng sợ, chỉ ở bên cạnh Hải Lan nói: “Hải Lan, nếu muội không cố gắng hết sức thì sẽ làm thỏa mãn tâm nguyện của các nàng ta mà thôi.
Muội hãy nghe lời ta, cố gắng hết sức để đẩy hài tử ra ngoài”.
Tóc tai Hải Lan đều ướt đẫm, dính ở trên mặt, càng phát ra khuôn mặt trắng bệch, không có một tia huyết sắc.
Trong không khí nồng nàn mùi máu cùng với mùi thảo dược thật khiến cho người cảm thấy hít thở không thông.
Như Ý nhìn Hải Lan vất vả như vậy, ở đáy mắt xuất hiện nước mắt nóng bỏng, nàng nhịn không được liền rơi xuống.
Nàng nằm ở gối Hải Lan, yên lặng nói ra từng chữ: “Hải Lan, trong lãnh cung khó khăn như vậy, bởi vì có muội bên cạnh cho nên ta mới cố gắng chịu đựng mới có ngày hôm nay.
Vất vả lắm chúng ta mới như ngày hôm nay, mới vui vẻ được một chút, nếu muội khinh địch mà buông tay như vậy, nhất định ta sẽ không tha thứ cho muội”
Hải Lan cầm lấy cổ tay Như Ý, trượt xuống một chút giống như người gần chết, nước mắt Như Ý rơi trên mặt Hải Lan, tựa hồ như một sức mạnh triệu hồi sâu xa mà trầm trọng, Hải Lan cắn chặt răng trong miệng, cố gắng hết sức để dùng khí lực, Như Ý vội kêu lên: “Người đâu! Người đâu! Nàng ấy vẫn còn có ý thức, mau mang súp vào đi, mau lên!”
Diệp Tâm vội mang súp tới, Như Ý vội vàng tiếp nhận, ý bảo Diệp Tâm nâng gáy Hải Lan lên, cố gắng cạy răng của nàng đổ vào.
Hải Lan uống súp cũng không nhiều, cơ hồ chỉ uống được nửa chén, còn nửa chén bị đổ ra ngoài.
Như Ý nhìn lo lắng không thôi, có lẽ bát súp có hiệu