Từ ngày Yến Uyển trở thành nô tỳ của Khải Tường cung thì không có một ngày tốt đẹp, ban ngày nàng thay các cung nữ Khải Tường cung giặt giũ quần áo, không chút nào được nghỉ ngơi, đến tối thì phải hầu hạ rửa chân cho Ngọc Nghiên.
Những ngày Ngọc Nghiên không được thị tẩm thì Yến Uyển phải quỳ trước mặt Ngọc Nghiên, hai tay cầm nến, từng giọt nến nóng bỏng nhiễu xuống lên tay, khiến da thịt nàng bị phỏng nhưng không còn cách nào khác, đành quỳ gối chịu trận.
Vào một ngày Lục Quân đến Khải Tường cung nói chuyện với Ngọc Nghiên, thoáng nhìn thấy Yến Uyển đang quỳ trên mặt đất cầm lò hương, Lục Quân có chút chướng mắt nói: “Hóa ra nha đầu kia lại đều hầu việc trong cung của muội”.
Đám tần phi cũng hay qua lại nói chuyện với nhau, lúc đó Ngọc Nghiên mới biết Hoàng đế đã từng để ý tới Yến Uyển, lòng dạ Ngọc Nghiên hẹp hòi cho nên nàng lệnh cho đám cung nữ Khải Tường cung tùy ý đánh chửi Yến Uyển, cho Yến Uyển ăn cơm thừa canh mặn, cho dù nàng muốn đến gặp Lăng Vân Triệt kể khổ một lần nhưng cũng không có thời gian nhàn rỗi cho nên cuối cùng đành cố gắng chịu đựng, mỗi ngày ở Khải Tường cung là một ngày dày vò khổ sở.
Chuyện xảy ra ở Trường Xuân cung lần đó cũng không ai nhắc tới và cũng không ai rõ Yến Uyển đã đi đâu.
Lăng Vân Triệt nhiều lần hỏi thăm nhưng hắn chỉ là một thị vệ nhỏ nhoi hầu việc ở Khôn Ninh cung, xưa nay không thể rời đi cho nên muốn hỏi thăm tin tức lục cung cũng chẳng được, cuối cùng hắn cũng không biết Yến Uyển giờ đây như thế nào.
Vào một ngày Vân Triệt theo đám thái giám đi đến Hoán Y cục lấy xiêm y cho bọn thị vệ Khôn Ninh cung, lúc đó ở xa xa hắn mới thoáng nhìn thấy Yến Uyển, muốn đuổi theo đi hỏi nhưng những người đến Hoán Y cục đều là các cung nữ đến đưa hoặc đến nhận xiêm y giặt giũ thì sao có thể cho phép hắn đến gần được.
Hắn cuối cùng cũng vất vả mới biết được nàng ấy bây giờ đang hầu việc ở Khải Tường cung.
Có một ngày Vân Triệt thừa dịp pháp sư đến Khôn Ninh cung làm lễ bái cho nên hắn vội chạy đến cửa cung Khải Tường cung, quả nhiên liền gặp được Yến Uyển.
Quy tắc cung cấm nghiêm ngặt, thị vệ ở ngoài Khải Tường cung không cho hắn đến gần cho nên hắn chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn thấy nàng, hắn thấy được khuôn mặt của Yến Uyển đã tiều tụy gầy yếu, hai tay đều đầy vết thương.
Yến Uyển đi theo vài cung nữ, liền thấy Vân Triệt nhưng nàng cũng không dám khóc thành tiếng, lại càng không dám đứng lại nhìn hắn, chỉ là yên lặng rơi nước mắt, vươn tay vén xiêm y lên, lộ ra tất cả các vết thương bị đánh trên cánh tay.
Các cung nữ quay đầu hô quát nàng vài tiếng, nàng sợ tới mức ngoan ngoãn chạy đi theo.
Vân Triệt thấy Yến Uyển chịu khổ như vậy thì sao hắn có thể chịu đựng được chứ? Cho nên thừa dịp vào ngày 15, Hoàng hậu đưa các tần phi đến Khôn Ninh cung dâng hương, hắn cắn răng nói cho Nhị Tâm nghe chuyện.
Như Ý nghe được tin tức khi đang dỗ cho Ngũ a ca đi ngủ, nàng bất giác nhíu mày nói: “Ngươi nói người Khải Tường cung gọi nàng ta là gì?”
Nhị Tâm nói: “Lăng thị vệ nói gọi nàng ta là Anh nhi”
“Anh nhi sao?” Như Ý cười lạnh một tiếng: “Các nàng lăng nhục Anh nhi như vậy là muốn hướng về phía ta, nếu đã hướng về phía ta thì ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Ngươi đi nói với Lăng Vân Triệt, nói hắn an tâm chờ một chút, Kim Ngọc Nghiên nếu thích tra tấn Anh nhi, nhất định sẽ không để nàng ta bị thương quá nặng hoặc bị chết đâu, chờ ta tìm cơ hội, nhất định sẽ cứu nàng ta ra”
Cái gọi là cơ hội cũng đến rất nhanh.
Ngày đó chính là mùng 5 tháng 5 Tết Đoan ngọ, trong cung đều treo ngải diệp và xương bồ, ăn bánh chưng, bạch nhục cùng với trứng vịt muối, uống rượu hùng hoàng, lấy sợi tơ ngũ sắc làm thành hương túi ngũ độc, khẩn cầu cát tường bình an.
Đến sau giờ ngọ, đám tần phi tụ tập lại trong cung Hoàng hậu, lại nhìn Hoàng hậu tự tay làm hương túi ngũ độc.
Hoàng hậu lệnh cho Tố Tâm đem hương túi tặng cho các tần phi, cười nói: “Trong hương túi này có chứa hùng hoàng, ngải diệp và các hương dược, có thể đuổi trừ muỗi, tránh xa ám khí ma quỷ.
Các muội mỗi người giữ một cái đi, cho bọn nhỏ đeo vào cũng coi như là tâm ý của bổn cung”
Lục Quân là người có nhiều con nhất cho nên vội đứng dậy cười nói: “Vào tết Đoan ngọ hằng năm, Hoàng hậu nương nương luôn tự tay làm các hương túi tặng cho tần phi trong cung, đám thần thiếp xin cảm niệm ân đức của Hoàng hậu nương nương”
Hoàng hậu cười nói: “Thuần phi khách khí quá rồi.
Bổn cung dành tâm ý cho các muội cũng chỉ được một lần trong một năm vào tết Đoan ngọ mà thôi, nếu các muội thích thì cứ lấy nhiều đi”.
Dứt lời liền phân phó cung nhân mang Ngũ Độc bính đến.
Cái gọi là “Ngũ Độc bính” chính là lấy hoa văn của 5 loại độc trùng khắc trên miếng bánh gồm có: con cóc, bọ cạp, nhền nhện, ngô công (con rết) và rắn.
Ngọc Nghiên thấy mọi người đều ăn Ngũ Độc bính, trong lòng muốn làm mất thể diện Như Ý nên giương giọng kêu: “Anh nhi!”
Yến Uyển sợ hãi tiến lên, theo quy tắc nàng đứng ở phía sau Ngọc Nghiên, tiếp nhận Ngũ Độc bính mà đám cung nhân đưa tới, rồi lại quỳ xuống bò tới trước mặt Ngọc Nghiên, rồi giơ chiếc đĩa cao lên nói: “Cung thỉnh nương nương dùng Ngũ Độc bính”
Nhị Cơ ngạc nhiên nói: “Đây là quy tắc gì vậy? Sao chúng ta lại không biết nhỉ?”
Ngọc Nghiên cười nói: “Mai tần có điều không biết, cái gì gọi là nhân nhạc quỳ bàn.
Nha đầu Anh nhi cái gì cũng chịu đựng được, bổn cung muốn ngửi thấy mùi hương thì nàng liền ôm lò hương đến đứng trước mặt bổn cung, bổn cung muốn xem thơ văn, nàng ta liền đứng ôm ngọn nến.
Còn nhiều việc hay ho nữa, lần tới bổn cung nhất định sẽ cho các tỷ muội xem thử”
Ý Hoan lãnh đạm nói: “Gia phi xuất thân từ Triều Tiên, chỉ sợ quy tắc mới này là của Triều Tiên.
Nơi này của chúng ta không ép buộc cung nhân như vậy”
Ngọc Nghiên không quan tâm, lấy một miếng Ngũ Độc bính ăn: “Muội xem nàng ta giữ chiếc đĩa vững chắc chưa kìa.
Nô tài là người hầu hạ chủ tử thì sao không thể ép buộc được chứ?” Nàng dò xét Như Ý nói: “Nhàn phi, tỷ thấy có đúng như vậy không?”
Như Ý tươi cười an hòa, phảng phất mang theo một tia gợn sóng, lại là Hải Lan nói: “Muội nhớ trước đây nha đầu kia là cung nữ hầu hạ Đại A ca ở trong cung Thuần phi, sao hôm nay lại làm việc này chứ? Cung nữ trong cung dù tốt xấu thế nào cũng là xuất thân Bát kì, Hoàng thượng luôn luôn khoan hậu đãi hạ, nếu Hoàng thượng biết được việc này, chỉ e là không tốt đâu”
Khóe miệng Ngọc Nghiên khẽ nhếch lên như mỉm cười: “Du tần đúng là cẩn thận quá mức.
Bổn phận của cung nữ phải hầu hạ chủ tử thì sao còn khoe khoang cái xuất thân chứ? Mà Anh nhi bây giờ không phải hầu hạ trước mặt Hoàng thượng thì cầu xin cũng vô ích mà thôi”.
Nàng nhìn chằm chằm vào Yến Uyển nói: “Anh nhi, bổn cung không phải bức bách ngươi, đều là do ngươi tự nguyện đúng không?”
Yến Uyển nào dám cãi lại, chỉ đành nói: “Dạ.
Anh nhi là nô tỳ, từ nhỏ chính là phải hầu hạ chủ tử”
Ngọc Nghiên chỉ tay vào Yến Uyển, cười nhạo nói: “Anh nhi à Anh nhi, cái miệng anh đào nhỏ nhắn của ngươi đối đáp cũng thật lưu loát, thật giống như bộ dáng nói chuyện thường ngày của Nhàn phi chúng ta.
Nhìn kỹ thì đúng là ngươi và Nhàn phi có vài phần giống nhau”
Như Ý nghe nàng chỉ thẳng vào mình, liền cũng cười nói: “Vì vài phần giống nhau như vậy cho nên Gia phi thích Anh nhi hầu hạ như vậy sao? Ta nhớ rõ Anh nhi vốn là cung nữ ở nhà ấm trồng hoa, tên gọi là Yến Uyển, tại sao bây giờ lại là cung nữ của muội muội, đến cái tên cũng sửa lại và ngay cả việc hầu hạ cũng thay đổi chứ?”
Ngọc Nghiên buông miếng Ngũ Độc bính trong nay nói: “Nhàn phi tỷ tỷ suy nghĩ quá nhiều rồi.
Ta bất quá chỉ là thích cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nha đầu kia cho nên mới gọi là Anh nhi mà thôi, không phải vì khuê danh của tỷ tỷ là Thanh Anh đâu”
Như Ý khẽ nhếch môi: “Tất nhiên rồi.
Chính Thái hậu ban cho ta cái tứ danh Như Ý, ai ai mà chẳng biết.
Nếu Gia phi lấy cái tên kia ra đùa cười thì thật là quá hẹp hòi.
Gia phi cũng vừa mới nói bộ dạng của nha đầu kia có vài phần giống ta, ta cũng có mối chân tình với muội muội vậy muội muội có thể cho nha đầu kia hầu hạ ta được không?”
Ngọc Nghiên “Ai gia” lên một tiếng rồi nói: “Như vậy sao được? Nếu cho nha đầu kia hầu hạ tỷ tỷ, nếu có ngày Hoàng thượng bước chân vào Dực Khôn cung, Hoàng thượng hoa mắt nhận lầm người thì lúc đó không tốt đâu, tốt nhất là nên giữ lại hầu hạ bên cạnh ta là tốt nhất”
Hoàng hậu thờ ơ lạnh nhạt, nói: “Chỉ là một tiểu cung nữ thôi mà, nếu Nhàn phi thích như vậy thì bổn cung sẽ lệnh cho Nội vụ phủ tuyển chọn cho muội một cung nữ tốt là được”
Như Ý và Hải Lan liếc mắt nhìn nhau, thấy không thể nói thêm gì được cho nên đành phải im lặng.
Đợi cho đám tần phi lui về, Như Ý và Hải Lan cùng nhau nắm tay đi ra, Như Ý hơi nhíu mày, trên mặt có chút hiu quạnh buồn bã, nói: “Nhìn Kim Ngọc Nghiên lấy Anh nhi ra giễu cợt lăng nhục như vậy, không biết sao trong lòng ta không thấy dễ chịu chút nào”
Hải Lan dịu dàng khuyên nhủ: “Cũng khó trách vì nha đầu kia có vài phần giống như tỷ tỷ nhưng muội vẫn khuyên tỷ tỷ một câu, đừng nghĩ đến cứu nàng ta.
Thứ nhất tỷ tỷ càng mở miệng thì Gia phi càng không chịu thả người ta, đợi đến khi nàng ta thấy chán, lúc đó sẽ không thấy thú vị nữa thì sẽ buông tay; thứ hai…” Hải Lan hơi trầm ngâm: “Chính mắt muội đã từng thấy nha đầu kia lúc còn ở trong cung Thuần phi đã làm duyên làm dáng với Hoàng thượng thế nào rồi, nha đầu kia không phải là người an phận thủ thường đâu”
Như Ý có chút ngoài ý muốn: “Sao lại có chuyện như vậy được? Khó trách lúc đó nàng ta lại đột nhiên muốn dứt chi tình thanh mai trúc mã với Lăng Vân Triệt như vậy, sau này bị phái đến nhà ấm trồng hoa thì tâm ý mới thay đổi, hóa ra lại có duyên cơ bên trong như vậy”.
Nàng quay đầu dặn dò Nhị Tâm: “Ngươi đi nói cho Lăng Vân Triệt rằng trước mặt ta cũng không còn cách nào khác, nói hắn hãy tự đau lòng chính mình đi”
Thời gian trôi qua cực nhanh, vào năm Càn Long thứ 8, Lục Quân sinh hạ đứa con thứ 2 của nàng, tên gọi là Lục a ca Vĩnh Dung, kể từ đó, Lục Quân trở thành tần phi sinh dục Hoàng tử nhiều nhất trong cung.
Mặc dù Hoàng đế chỉ có lệ chiếu cố thản nhiên với nàng nhưng vì nàng có con cho nên cũng dần thân thiết với nàng chút, ngay cả Thái hậu đối với Lục Quân cũng phá lệ phân biệt đối xử, đối với các Hoàng tôn lại yêu thương cực kỳ.
Vào một ngày Hoàng hậu đến Chung Túy cung của Lục Quân nói chuyện, trong Chung Túy cung vắng lặng, đám cung nhân đều khoanh tay đứng sang một bên, không nói câu nào.
Cầm đầu đám thái giám thấy Hoàng hậu bước vào, vội nói: “Hoàng thượng và Thuần phi nương nương đang nói chuyện bên trong ạ”
Hoàng hậu hơi gật đầu: “Bổn cung chỉ muốn đi thăm một chút cho nên không cần thông truyền”.
Các cung nữ vén mành cho Hoàng hậu thong thả bước vào trong điện, nàng đứng cách một tấm mành nữa, nhìn thấy vú nuôi ôm một bọc cẩm tú có chứa hài nhi trong đó, nhẹ nhàng hạ thân mình đưa cho một mẫu thân trẻ tuổi đang tựa vào đầu giường.
Lục Quân nhẹ nhàng mỉm cười, cái đầu của nàng nhẹ nhàng dựa vào chiếc đầu Hoàng đế mà cùng trêu đùa hài tử có khuôn mặt khả ái, thỉnh thoảng có nói thầm nỏi nhỏ rồi cười lên, thỉnh thoảng có tiếng khóc vang dội vang lên, đó là thanh âm vang dội của một nam nhi, tuy rằng non nớt nhưng lại chứa sự tráng kiến mạnh mẽ.
Tay Hoàng hậu có chút run rẩy như là chiếc lá mỏng manh mùa thu bị cơn gió thổi qua mà làm lung lạc.
Nàng im lặng xoay người ra ngoài, lại nhắc nhở lần nữa đám cung nhân không cần bẩm báo cho Lục Quân biết nàng đã tới rồi nàng nhanh chóng quay về.
Hoàng hậu mới bước đến ngoài cửa thì thấy Vĩnh Hoàng tiến vào.
Vĩnh Hoàng thấy nàng, liền hành lễ: ‘Hoàng ngạch nương vạn phúc kim an”.
Hoàng hậu cũng không có hứng thú nói chuyện, chỉ hơi gật đầu rồi đi thẳng ra ngoài.
Hoàng hậu quay về Trường Xuân cung, liền có chút rầu rĩ, Liên Tâm cứ nghĩ nàng muốn ngủ trưa cho nên vội vàng đốt ít An Tức hương rồi lại cáo lui ra ngoài.
Hoàng hậu thấy Tố Tâm vẫn còn đứng bên cạnh hầu hạ, bất giác sầu não nói: “Nhìn cảnh Hoàng thượng và Thuần phi bên cạnh nhau giống như cảnh lúc bổn cung vừa sinh Vĩnh Liên xong, lúc đó bổn cung thật là vui vẻ”
Tố Tâm vội nói: “Thuần phi làm sao có thể so sánh được với nương nương chứ ạ? Lúc nương nương sinh hạ Nhị a ca thì lúc đó nương nương chính là phúc tấn, bây giờ Thuần phi cũng chỉ là phi tử, vẫn là xuất thân Hán quân kỳ, lấy nàng ta so sánh với nương nương chỉ e là bẻ gãy phúc khí của nàng ta mà thôi!”
Hoàng hậu cười khổ mang theo cảm xúc thê lãnh: “Có cái gì không thể so được chứ? Thuần phi bây giờ đã sinh hạ được hai Hoàng tử và một con nuôi mà dưới gối của bổn cung cơ khổ, chỉ có một công chúa.
Phúc khí của Thuần phi vẫn còn nhiều ở phía sau”
Tố Tâm bất mãn nói: “Phúc khí của Thuần phi còn không phải vì nương nương khoan dung độ lượng phù hộ nàng ta sao? Nhắc tới mới nhớ, đáng lý ra nương nương không nên để nàng ta sinh hạ những hài tử này.
Nếu khiến nàng ta giống như Tuệ quý phi và Nhàn phi thì thật tốt biết bao”
Sự tối tăm mịt mù vẫn còn tích tụ ở đôi mi Hoàng hậu mà không chịu lui tán: “Gia thế của Thuần phi thấp, lại là xuất thân Hán quân kỳ, lại không nhận được nhiều sủng ái, tích cách cũng dịu ngoan nhát gan, không so được với thân phận cao quý của Nhàn phi và ân sủng của Tuệ quý phi, xem ra bổn cung nhất định phải đề phòng các nàng ta mới được”
Tố Tâm liên tục dạ dạ, thử thăm dò nói: “Còn Gia phi, Hoàng hậu nương nương vẫn coi trọng nàng ta sao?”
Đôi mày Hoàng hậu buông lỏng: “Gia phi là cống nữ Triều Tiên, cũng không phải có xuất thân Mãn Mông, nàng ta muốn đứng vững thì chỉ có thể toàn tâm toàn ý dựa vào bổn cung.
Bây giờ Tuệ quý phi bị bệnh, không còn dùng được nữa, có rất nhiều chuyện phải nhờ vào Gia phi để có thể phân chia ân sủng cùng với Nhàn phi.
Nàng ta chỉ có nhanh mồm nhanh miệng, không có tâm cơ gì, coi như là đắc dụng”.
Nàng dứt lời, liền thấy có chút mệt mỏi.
Tố Tâm hầu hạ nàng nằm xuống, lại thay nàng thay chiếc áo ngủ bằng gấm nói: “Mấy năm nay nương nương đều nóng lòng điều trị thân mình, hy vọng có thể sinh được một A ca nhưng không biết sao Hoàng thượng càng ngày càng ít lui tới, nương nương lại không còn cách nào khác.
Nô tỳ thấy, Đại a ca không phải do Thuần phi sinh ra, lại là trưởng tử, nương nương nên thu dưỡng A ca nuôi nấng bên cạnh để có cái dựa vào, sau đó lại tự mình sinh ra một A ca như vậy cũng tốt”
Hoàng hậu không thấy vui, thần sắc như ánh trăng bị mây đen che lấp, nói: “Bổn cung vừa mới nhìn thấy Vĩnh Hoàng là lại nhớ tới ngạch nương Triết phi của hắn đã chết thế nào, ngày đó nàng ta nhận được ân sủng của Hoàng thượng hơn cả bổn cung, đến lúc bổn cung gả vào Vương phủ thì nàng ta đã mang long thai.
Mà cái chết của Triết phi không được rõ ràng, bên ngoài đều nói là do bổn cung ghen ghét nàng ta mà hãm hại.
Vĩnh Hoàng nay đã lớn, chắc chắn sẽ nghe thấy những lời nói đó, bây giờ hắn gọi ta là Hoàng ngạch nương, chỉ e là có lệ thôi chứ không có thật tâm”
Tố Tâm ngồi xổm bên cạnh Hoàng hậu, thay nàng lau cánh tay nói: “Hoàng hậu nương nương nói cũng đúng.
Sau khi Triết phi qua đời, bao nhiêu lời đồn đãi đều hướng về phía nương nương.
Nô tỳ thật không hiểu, rõ ràng chúng ta không hãm hại nàng ta thì sao lời đồn đãi đó lại hướng về phía chúng ta cơ chứ?”
Hoàng hậu nói: “Chuyện trong cung, nghi ngờ sẽ sinh ra mây đen, cho dù chúng ta có biện bạch thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ khiến đám mây kia càng đen mà thôi”.
Tay nàng mơn trớn trên chiếc gối màu, nói: “Mùi hương An Tức này thật tốt, bổn cung cũng thấy trong lòng thoải mái hơn rồi”.
Nàng nhìn Tố Tâm rồi nói: “Bổn cung biết ngươi vì mọi chuyện mà thay bổn cung tính toán, chỉ là nếu bổn cung thật sự nuôi dưỡng Vĩnh Hoàng, hắn từ thứ trưởng tử sẽ trở thành trưởng tử, tôn quý rất nhiều, lúc đó trưởng tử phải trở thành Thái tử, sau này A ca mà đích thân bổn cung sinh ra không còn có cơ hội nữa, không phải chúng ta sẽ tự tìm đến phiền não sao?”
Tố Tâm gật đầu nói: “Cũng đúng.
Vẫn là nương nương nên thỉnh Thái y đến xem xem đi.
Có rất nhiều chuyện, nương nương không cần phí tâm, tự nhiên sẽ có người thay nương nương nghĩ đến mà chu toàn thôi ạ”
Hoàng hậu nói: “Tuy Tuệ quý phi được sủng ái như vậy nhưng cũng không có tác dụng nhiều, cũng may nàng ta cũng thay bổn cung trù tính.
Nhưng có như vậy thì bây giờ bổn cung đã qua tuổi 30 rồi, rốt cuộc có thể sinh được hài tử hay không? Cũng là do đám thái y vô dụng, ngày nào bổn cung cũng uống thuốc bổ, Hoàng thượng cũng coi như hay lui tới thì tại sao một chút động tĩnh cũng không có chứ?”
Hoàng hậu đang nói, bỗng nhiên cảm giác trong mũi nóng lên, nàng lấy tay sờ thử thì thấy trên đầu ngón tay có vết máu, trong lòng nàng đại loạn, thất thanh nói lớn: “Tố Tâm, bổn cung bị làm sao vậy?
Tố Tâm gấp gáp nói: “Nương nương, nương nương bị chảy máu mũi”.
Nàng nhìn ra phía ngoài kêu lớn: “Thái y, mau truyền Thái y!”
Tề Lỗ vội vàng chạy đến chẩn mạch, một mặt lắc đầu nói: “Xin nương nương đừng quá nóng vội”
Hoàng hậu nằm ở trên giường, bất an hỏi: “Bổn cung bị sao vậy?”
Tề Lỗ liên tục lắc đầu: “Phượng thể của nương nương không có trở ngại gì lớn, vi thần cũng đã kê vài đơn thuốc chỉ là vi thần không rõ dạo này nương nương có dùng quá nhiều thuốc bổ không ạ?”
Tố Tâm vội nói: “Từ lúc mùa đông bắt đầu, nương nương do có chút nóng vội nên đã dùng thêm a giao, nhân sâm, đông trùng hạ thảo và lộc nhung, những thứ này đều là đồ bổ, chẳng lẽ có cái gì không ổn sao?”
Tề Lỗ thở dài nói: “Nương nương luôn hy vọng có được hài tử, vi thần cũng biết cho nên vi thần mới kê đơn thuốc mang thai phù hợp với thể chất nương nương, còn thuốc dưỡng thai của các tần phi trong cung kia thì chỉ là loại phổ thông bình thường, bất luận thể chất thế nào.
Nhưng trong thời gian ngắn như vậy, nương nương lại ăn nhiều thuốc bổ kia, dẫn đến khí huyết mạnh lên cho nên mới khiến máu mũi nóng lên mà lưu thông.
Nếu nương nương không nghe lời khuyên bảo của vi thần mà tự ý dùng thuốc bổ như vậy thì có thể khiến nguyên khí bị thương đến mức hộc máu mũi, lúc đó rất khó chữa trị ạ”
Hoàng hậu chống đỡ thân mình ngồi dậy, Tố Tâm thay nàng phủ thêm áo khoác, vội la lên: “Tề thái y, khanh là viện phán Thái y viện, lại được Hoàng thượng và bổn cung tín nhiệm, khanh nói thật cho bổn cung nghe, bây giờ bổn cung đã quá 30 tuổi rồi, rốt cuộc bổn cung còn có thể có hài tử được không?”
Tề Lỗ vội khom người nói: “Tuổi tác không phải là thứ trọng yếu mà xưa nay vi thần vẫn vì Hoàng hậu nương nương lấy dược vật điều chế để cho nương nương có được hài tử, chỉ là thể chất nương nương xưa nay suy yếu cho nên thỉnh nương nương nhất định phải an tâm, sẽ có ngày thân thể được điều trị tốt thôi ạ”
Tố Tâm cũng khuyên nhủ: “Nương nương cứ an tâm đi ạ, Hoàng thượng và nương nương đều ngóng trông đích tử cho nên hai năm nay Hoàng thượng đều đến Trường Xuân cung chúng ta, có ân quyến Hoàng thượng như vậy, cần gì u sầu mà hại thân mình chứ ạ?”
Hoàng hậu nghe vậy, liền gật đầu, không khỏi có lời dặn dò vạn phần trịnh trọng: “Mọi chuyện đều phó thác vào Tề thái y khanh vậy”.
Nàng nhắm mắt một lát, nói: “Tuệ quý phi dạo này thế nào rồi?”
Tề Lỗ thấp giọng nói: “Vẫn như cũ thôi ạ, cả ngày hỗn loạn, đôi khi còn nói vài câu mê sảng.
Thân thể của quý phi không chỗ nào tốt cả, thể chất quý phi như vậy, nay đến mùa đồng, Hoàng thượng vì thương tâm cho nên không đến thăm quý phi, cung cấp thán hỏa cũng thiếu, nếu như vậy thì đúng là một sự tra tấn lớn ạ”
Hoàng hậu hơi ngưng mắt, liếc mắt nhìn Tố Tâm, nói: “Tố Tâm, ngươi đều nhớ rõ chứ?”
Tố Tâm đầy mặt kính cẩn nói: “Nương nương yên tâm, nô tù đều sẽ an bài”
Rồi thân thể Hoàng hậu cũng khỏe lên một chút, Như Ý cũng cảm khái không thôi, tuy rằng Hoàng hậu ban thưởng chiếc vòng ngọc này, phỉ thúy châu bên trong và Linh Lăng Hương đều bị lấy đi sạch sẽ, nàng mang chiếc vòng tay này để trang điểm mà thôi nhưng chung quy vẫn có huyền tâm.
Nàng thấy Hoàng đế đã qua 30 tuổi, toàn tâm toàn ý chỉ cầu đích tử cho nên khó tránh khỏi việc, hắn thường xuyên đến Trường Xuân cung.
Vào một ngày Triệu Cửu Tiêu nhàn rỗi, liền đến trong phòng thị vệ cùng uống rượu với Lăng Vân Triệt.
Tình cảm Cửu Tiêu và Vân Triệt rất tốt, Vân Triệt được trở thành thị vệ Khôn Ninh Cung, tuy rằng Cửu Tiêu vẫn luôn hâm mộ nhưng hắn vẫn thường hay lui tới, gặp gỡ như trước mà cùng uống rượu nói chuyện.
Sau giờ ngọ, hắn mang ít rượu và ít đồ ăn lót dạ đến, lại thấy Lăng Vân Triệt luôn luôn u sầu cho nên vỗ vai Vân Triệt một cái nói: “Huynh được phái đến làm thị vệ Khôn Ninh
cung, chuyện công sự thì ít mà lương bổng lại nhiều, vậy sao còn ủ rũ như vậy chứ, huynh còn nhớ đến tiểu thanh mai của huynh sao?”
Vân Triệt đổ ra một ly rượu, cau mày nói: “Từ lúc Yến Uyển vào Khải Tường cung, ta ít gặp được nàng ấy.
Tháng trước ngẫu nhiên ta gặp nàng ấy một lần, nàng ấy đang ôm đống quần áo đi đến Hoán Y cục tẩy rửa.
Ta mới hỏi nàng ấy một câu thôi mà nàng ấy khóc lóc không thôi, nàng ấy còn nói phải đi giặt giũ cho xong, nếu không sẽ không có cơm chiều.
Hoán y cục là người thấp kém nhất, dù sao nàng ta vẫn là cung nữ thì vì sao lại làm khó nàng ấy như vậy chứ?”
Triệu Cửu Tiêu uống một ngụm rượu, lắc đầu nói: “Cung nữ cũng được, thị vệ cũng được, hầu hạ được một chủ tử sủng ái thì cũng là cái mệnh của một nô tài.
Huynh còn muốn thế nào nữa chứ? Muốn Gia phi cho nàng ấy ăn uống tốt sao? Giữ lại được cái tính mạng là may lắm rồi”
Vân Triệt khổ sở nói: “Cung nữ cũng là người, không phải là súc sinh.
Yến Uyển không dám nói nhiều với ta, chỉ có nói thường ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, bị cung nữ hầu hạ khi dễ nàng ấy, việc gì nặng nhọc mệt mỏi đều bắt nàng ấy làm! Mới nói một câu mà nàng ấy khóc lóc không thôi, ta thật sự là…”
Cửu Tiêu nghe đáng thương: “Xem ra huynh thật sự đau lòng! Vậy sao huynh không đi cầu xin Nhàn phi nương nương? Tốt xấu gì dù sao lúc Nhàn phi còn ở lãnh cung, chúng ta vẫn giúp đỡ nàng ta cơ mà”
Vân Triệt suy nghĩ, lắc đầu nói: “Lần trước vì Nhàn phi nương nương giúp đỡ Yến Uyển cho nên đã bị Gia phi quở trách Nhàn phi nương nương một hồi, cuối cùng phải bị chịu nhục.
Ta còn mặt mũi nào cầu xin Nhàn phi giúp đỡ nữa chứ? Mà Nhàn phi nương nương không có con như Gia phi, đến cùng cũng không thể giúp gì được”
Cửu Tiêu ngẩn người ra nói: “Nếu ngay cả Nhàn phi nương nương cũng không còn cách thì huynh còn cách nào nữa chứ? Ta khuyên huynh một câu, nên chặt đứt cái tâm tư này đi”
Lăng Vân Triệt lắc đầu, kiên quyết nói: “Nếu nàng ấy muốn quay về, ta sẽ chấp nhận nàng ấy, cả đời này sẽ chăm sóc nàng ấy.
Tuy rằng những ngày ở Khải Tường cung gian khổ nhưng ta đã nhờ người nói cho nàng ấy hay, nàng ấy phải cố gắng chịu đựng, nhất định ta sẽ nghĩ ra cách”
Triệu Cửu Tiêu nhìn hắn kiên quyết như thế, liền nâng chén nói: “Ta chúc tâm nguyện của huynh sớm trở thành hiện thực, chỉ là huynh cũng nên cẩn thận, đừng để nữ nhân làm hại thân mình”
Vào năm Càn Long thứ 9, trong cung lại xảy ra chuyện lớn, bệnh tình Hi Nguyệt nguy kịch, một Cao Hi Nguyệt đã từng nhận được sủng ái nhiều nhất trong lục cung thì cuối cùng cũng đã đến lúc dầu hết đèn tắt, nàng như ngọn đèn nhỏ trong gió, không biết lúc nào sẽ bị gió thổi bay.
Thái y mấy lần bẩm báo cho Hoàng đế biết, rốt cuộc Hoàng đế cũng chỉ nói: “Nếu bệnh nặng như vậy thì Hoàng hậu là chi chủ lục cung, các khanh nói Hoàng hậu đi thăm một chút đi”
Mà Hoàng hậu tai thính mắt tinh, đang dốc lòng điều trị thân mình cho nên lấy lý do thân thể không khỏe cho nên không chịu đi ra ngoài.
Như Ý biết được, chỉ nhìn Hoàng đế mà mỉm cười nói: “Nhiều năm rồi chưa gặp quý phi nương nương, Hoàng hậu không chịu đi, thôi thì thần thiếp đi cũng được”
Hoàng đế u sầu không vui, chỉ vuốt ve một cái san hô hồng nhạt mới được tiến cống, san hô kia có màu hồng nhạt thích hợp như gương mặt hồng hào của một thiếu nữ, cực kỳ mĩ lệ, được đặt tên là “Anh nhi mặt”.
Hoàng đế phân phó Lý Ngọc: “Cái này ban thưởng cho Thuần phi thì thích hợp nhất, ngươi mang đi đi”
Lý Ngọc hiểu ý, liền cho người lấy ra ngoài rồi hắn cũng lui ra theo, Hoàng đế mới thản nhiên nói: “Nàng ta và nàng không hòa thuận đã lâu cho nên cần gì nàng đến để nhọc tâm chứ?”
Như Ý từ từ nói: “Nghe nói trong cung Hàm Phúc cung đang không sạch sẽ, lại có cung nữ phát mụn ghẻ cho nên bị phái ra ngoài, thần thiếp không biết quý phi thế nào? Nàng ấy là người bệnh lâu năm, nếu bị lây bệnh chỉ e là không tốt, Hoàng thượng cũng nên cho Cao đại nhân một chút thể diện đi ạ”
Hoàng đế từ chối cho ý kiến: “Lâu rồi không ai tới thăm nàng ta, chỉ sợ nàng ta không muốn gặp nàng mà thôi”.
Hoàng đế nói vậy, rốt cuộc cũng cho Như Ý đến Hàm Phúc cung thăm Cao Hi Nguyệt.
Như Ý chậm rãi bước vào Hàm Phúc cung, bên trong mọi thứ vẫn như lúc trước, chỉ là khi chiếc mành được vén lên, nàng nhìn kỹ mới thấy dưới đất có mười mấy chậu than nhưng than đều bị đốt sạch, cũng không có người đi đổi.
Trên người Như Ý có chút rén run, nàng nắm chặt xiêm y, thầm nghĩ xưa nay thể chất Hi Nguyệt vốn sợ lạnh nhất, trong điện lạnh lẽo như vậy mà nàng đang bị bệnh nặng như vậy thì không khác nào đòi lấy tính mạng của nàng.
Mấy năm nay Hi Nguyệt ốm đau, tuy rằng Hoàng đế hay cho người đến ban thưởng an ủi nhưng rốt cuộc hắn chưa bao giờ đặt chân đến Hàm Phúc cung.
Đám cung nhân hầu hạ thấy Như Ý đến, vội cung kính thỉnh an, Như Ý và Cao Hi Nguyệt tranh chấp hơn mười năm, cung nhân hai bên luôn không hòa thuận cho nên vừa thấy nàng đến lại thấy kinh sợ, không biết phải làm sao.
Xem ra mấy năm nay, Hàm Phúc cung chịu sự lạnh nhạt khổ sở, đúng là đáng thương.
Như Ý liếc mắt nhìn lại, liền hỏi: “Sao người hầu hạ quý phi lại ít như vậy?”
Có thái giám đứng ngoài cửa hầu hạ vội cười nói: “Nhàn phi nương nương có điều không biết, trong cung có hai cung nữ bị bệnh sởi, cũng không biết là xuất phát từ đâu.
Thân mình quý phi nương nương suy yếu, sợ nhiễm phải cái loại bệnh bẩn thỉu đó cho nên mới cho hai cung nữ đó ra khỏi cung, vì sợ người ở đây không sạch sẽ cho nên Mạt Tâm cô cô lệnh đám cung nhân tạm thời lui ra bên ngoài”
Đang nói chuyện, Mạt Tâm đi lên, Như Ý liền nói: “Nương nương của ngươi đã tỉnh chưa?”
Mạt Tâm lâu rồi không thấy ai đến thăm cho nên tự tay dọn ghế, phủi bụi nói: “Vẫn chưa tỉnh ạ, nương nương ngồi xuống đi, nô tỳ đi pha trà”
Nước trà đưa đến, liền biết là Trần trà năm cũ, Như Ý lại không muốn uống, liền nói: “Bên trong điện lạnh như vậy, chỉ e là quý phi sợ chịu không nổi”
Câu nói này khiến cho Mạt Tâm rơi nước mắt xuống: “Thái y nói khói của thán hỏa sẽ khiến bất lợi cho ngọc thể quý phi nương nương cho nên không cho đốt nhiều, chỉ là quý phi nương nương luôn sợ lạnh, phía Nội vụ phủ cũng không bận tâm mà mặc kệ quý phi nương nương”
Mạt Tâm còn chưa dứt lời thì đã thấy Hi Nguyệt tỉnh dậy, thê lương mỉm cười nói: “Cuối cùng cô cũng đã đến thăm ta”
Mạt Tâm vội đỡ Hi Nguyệt ngồi dậy, rồi phủ cho nàng một chiếc áo thật dày nói: “Nương nương đứng dậy chậm một chút, cẩn thận đầu bị choáng váng”
Như Ý thấy hai mắt Hi Nguyệt thâm đen, khuôn mặt tiều tụy, thân mình gầy như trúc khô, Hi Nguyệt hít thở phì phò, nàng chịu không được liền ngồi xuống giường, Như Ý đến bên cạnh nàng, ngồi xuống hỏi: “Có thấy khỏe hơn không?”
Gương mặt Hi Nguyệt cương ngạnh, mảy may không chịu giả vờ ôn hòa nói: “Nếu cô đã đến thì tất nhiên cũng đã thấy ta không khỏe rồi”.
Nàng buồn bã nói: “Ta đã đến bộ dạng này rồi, chỉ cầu gặp Hoàng thượng một lần mà Hoàng thượng vẫn không chịu đến sao?”
Như Ý cười nói: “Hoàng thượng bận rộn quốc sự”
Hi Nguyệt buồn bã cúi đầu, dường như nản lòng đến cực điểm: “Cô nói với ta làm gì chứ? Nếu Hoàng thượng bận rộn thì sao vẫn còn thời gian sủng ái Gia phi và Thư thần, lại khiến Thuần phi sinh hạ được hài tử cơ chứ? Chẳng qua là Hoàng thượng không muốn gặp ta cho nên lấy cớ vậy thôi”
Như Ý nhìn nàng, mỉm cười lạnh nhạt: “Qúy phi ốm đau nhiều năm như vậy, không ra cửa cung mà vẫn thông thấu được mọi chuyện”
Hi Nguyệt phảng phất