Ba ngày sau vào lúc hoàng hôn, Lý Ngọc đến truyền triệu Như Ý đến Dưỡng Tâm điện cùng dùng bữa tối với Hoàng đế.
Nhị Tâm đỡ tay Như Ý bước xuống kiệu, mới đi đến bậc thềm thì đã thấy Vân Triệt mặc phục sức thị vệ đứng trước Dưỡng Tâm điện, đôi má của hắn đông lạnh đến đỏ bừng nhưng vẫn không có chút nhúc nhích mà đứng canh giữ.
Như Ý đi ngang qua hắn, nhẹ giọng nói: “Vất vả rồi”
Vân Triệt mỉm cười, vui vẻ chịu đựng: “Vì xuất thân hàn vi cho nên vi thần cũng chỉ được làm thị vệ ngự tiền, cô phụ kỳ vọng của nương nương”
Trong mắt Như Ý xuất hiện ôn nhu: “Chí khí trượng phu, mười năm thực hiện vẫn còn chưa muộn.
Cứ nhẫn nhịn một chút rồi cũng sẽ có cơ hội, khanh biết vì sao bổn cung đưa khanh đến trước ngự tiền không?”
“Ngự tiền là nơi có nhiều cơ hội nhất so với nơi khác”
Như Ý mỉm cười, ánh mắt ôn hòa: “Cái đó là lý do thứ nhất.
Lý do thứ hai là để chính khanh hằng ngày nhìn thấy nữ nhân mà mình yêu mến đi đến gặp một nam nhân khác, có như vậy mới khiến khanh cắt đứt ý niệm, ma luyện tâm chí.
Nàng ta vô tình, khanh cần phải vô tình hơn, có như vậy mới không sợ hãi điều gì”
Vân Triệt hiểu được: “Vi thần hiểu.
Đường tuyết trơn trượt, nương nương cẩn thận dưới chân”
Như Ý mặc chiếc áo choàng bằng lông chim Khổng tước, chậm rãi bước vào điện, liền ngửi thấy mùi hương, cười nói: “Thơm quá”
Hoàng đế đứng dậy, kéo tay nàng đến, khuôn mặt thân thiết nói: ” Bữa tối hôm nay đều làm những món mà nàng thích ăn nhất, có bô chế thanh ngư vô cùng tốt, trẫm đã lệnh cho bọn họ thử làm hơn mười loại khác nhau.
Có rau chân vịt cùng đậu hủ nấu thành bạch ngọc kim tương thập phần thanh mát, đặc biệt có tôm hấp rượu, gia vị ngon ngọt cho nên trẫm mới vội vàng thúc giục nàng tới”
Như Ý mỉm cười, mi mục gợn sóng ẩn tình: “Hôm nay không phải là sinh thần của thần thiếp, sao Hoàng thượng lại chuẩn bị nhiều món mà thần thiếp thích ăn như vậy? Những món này đều khó làm được trong ngày đông này”
Vì đi từ bên ngoài vào, hai tay nàng lạnh lẽo, Hoàng đế nắm lấy tay nàng nên nhẹ nhàng cả giận: “Bên ngoài lạnh như vậy, hôm nay là ngày hai mươi ba tháng chạp, cũng coi như tiểu niên.
Trẫm nghĩ mùa hạ cũng sắp tới thôi, mấy ngày nay nàng bận rộn giải quyết hậu cung cho nên mới gọi nàng đến đây thưởng thức”.
Hắn cũng mang vài phần tự đắc: “Hiện giờ thiên hạ giàu có, nàng thích cái gì, cho dù nó khó có được thì trẫm vẫn đưa tới cho nàng”
Như Ý cảm thấy trong ngực ấm áp, nắm tay Hoàng đế nói: “Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng bàn đồ ăn này”
Như thế, hai người cùng ngồi đối diện mà ăn, cũng không để cung nhân hầu hạ, tự tay gắp cho nhau.
Hoàng đế thấy nàng thích ăn món tôm hấp rượu, liền vui vẻ nói: “Tuy rằng nàng thích ăn nhưng cũng nên ăn ít một chút, dù sao nó vẫn có rượu.
À, nàng chưa uống rượu sao khuôn mặt nàng đỏ như vậy?”
Như Ý cười, sờ khuôn mặt nói: “Hoàng thượng có thích không?” Nàng nói xong liền mỉm cười, hai gò má liền đỏ ửng lên mấy phần như ánh nắng chiếu rọi vào.
Hoàng đế lấy tay chạm nhẹ vào, vuốt ve nói: “Như Ý, trẫm hi vọng nàng vẫn luôn vui vẻ như vậy”
Trong ngực tim có chút đập nhanh, cái khí nóng Hồng La Thán tỏa ra ấm áp, khiến mùi Trầm Thủy hương trong điện tỏa ra, từ từ lan tỏa trong không khí.
Như Ý cúi đầu mà mỉm cười, nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay hắn.
Hai người yên tĩnh như vậy đến khi có tiểu thái giám châm thêm rượu bước vào thì mới thoáng buông tay.
Lý Ngọc tiến vào sau nói: “Hoàng thượng, lần trước Hoàng thượng có nói sang năm mới sẽ tấn phong Ngụy thường tại lên thành quý nhân, Nội Vụ phủ cũng đã đặt ba cái phong hào, thỉnh Hoàng thượng xem ra”
Hoàng đế hơi gật đầu, Lý Ngọc vỗ tay một cái thì có một tiểu thái giám ở Nội Vụ phủ dâng một cái đĩa kính cẩn tiến vào, bên trên có mảnh giấy vàng, viết rõ 3 chứ lớn: Lệnh, Khác, Mục”
Hoàng đế nhìn lướt qua, thuận miệng nói: “Hai cái sau đều tầm thường, chữ Lệnh mang ý tốt đẹp, cái tên này chưa từng có ai có, vậy dùng chữ Lệnh đi”
“Lệnh quý nhân sao? Trong Kinh Thi Phong Nhã có nói: “‘Như khuê như chương, lệnh văn lệnh vọng” [如圭如璋, 令聞令望]* là ca ngợi người như ngọc tốt đẹp”.
Như Ý nhẹ giọng niệm thơ, cười tủm tỉm rồi dò xét Hoàng đế: “Hoàng thượng hình như rất thích Ngụy thường tại”
*Khuê và chương là hai loại ngọc, lệnh văn lệnh vọng đều có nghĩa là tiếng vang của ngọc.
Ý này của Hoàng đế là thấy tiếng nói và vẻ bề ngoài của Yến Uyển đều thấy êm tai và đẹp đẽ như ngọc thạch lương thiện cho nên mới dùng phong hào này
Hoàng đế im lặng một chút, trong mắt có chút mỉm cười rồi càng ngày càng vui vẻ, hắn cười to mang vài phần bỡn cợt nói: “Như Ý, nàng ghen sao?”
Khuôn mặt Như Ý hơi có chút hồng hào, ngại ngùng không nhìn thẳng Hoàng đế, giả vờ oán hận: “Hoàng thượng đang giễu cợt thần thiếp sao?
Hoàng đế nghiêng người sát tới gần Như Ý, cắn vành tai của nàng nói nhỏ: Câu tiếp theo của câu “Như khuê như chương, lệnh văn lệnh vọng” là “Phượng Hoàng vu phi, kiều kiều này vũ”, ý nghĩa là ân ái hai tình, cùng hiệu Vu Phi chi nhạc.
Nàng cảm thấy trẫm đang quá sủng ái Ngụy thị sao?”
Sắc mặt Như Ý càng hồng hào, cười nói: “Thần thiếp không có nghĩ như vậy, là Hoàng thượng suy nghĩ nhiều mà thôi”
“Được rồi, là do trẫm suy nghĩ nhiều nhưng cho dù suy nghĩ nhiều thì cũng không suy nghĩ về Ngụy thị mà là suy nghĩ về nàng”.
Hoàng đế cằm chiếc bàn tay trắng nõn của nàng rồi nhẹ nhàng hôn lên một cái, Như Ý mỉm cười rồi liền dặn Dục Hô bên cạnh Hoàng đế: “Dục Hô, ngươi đem cái lư hương này ra xa một chút đi, hương khí của Long Tiên Hương này nặng quá, ảnh hưởng đến món ăn”
Dục Hô vội đáp ứng, hai người đang nói chuyện thì nghe tiếng thái giám bên ngoài vọng vào: “Hoàng thượng, Ngụy thường tại cầu kiến”
Tiếng nói thái giám the thé như tơ, nếu không phải nghe quen tai thì tất sẽ cảm thấy đau tai.
Như Ý mím môi mỉm cười: “Nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến, Ngụy thường tại tới cũng đúng lúc lắm”
Hoàng đế mỉm cười, ban lệnh xuống: “Cho nàng ta vào đi, vừa lúc cũng đang dùng bữa, càng thêm nhiều người thì càng vui”
Hoàng đế thấy Yến Uyển liền mỉm cười, xua tay ý bảo nàng đứng dậy: “Không cần giữ lễ tiết.
Bên ngoài trời đang lạnh, sao nàng lại đến đây?”
Yến Uyển cười nhẹ nói: “Buổi trưa tần thiếp có nấu ít tổ yến, nghe nói Hoàng thượng và quý phi nương nương đang dùng bữa cho nên cố ý mang đến cho Hoàng thượng và quý phi nương nương nhấm nháp một chút”
Như Ý làm sao không hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Yến Uyển cho nên cười nhợt nhạt nói: “Ngụy thường tại nấu tổ yến là dành cho Hoàng thượng, thần thiếp cũng chỉ là hưởng cùng mà thôi.
Ngụy thường tại mới tới cho nên không biết Hoàng thượng đã vị phân chức quý nhân cho muội, phong hào cũng đều định rồi, chỉ có thiếu một cái thánh chỉ ban bố thành Lệnh quý nhân nữa mà thôi”
Yến Uyển vừa sợ hãi vừa vui mừng, không giấu nỗi cái vui vẻ đang tràn đầy khóe môi, nàng liền hạ thấp người tạ ơn không thôi.
Hoàng đế thấy sắc mặt kiều mỵ của nàng đầy vui mừng cho nên thập phần thỏa mãn.
Yến Uyển nói: “Hoàng thượng vừa mới tấn phong tần thiếp, tần thiếp cũng vừa mới nấu tổ yến mà dâng lên Hoàng thượng, quả là tâm ý tương thông cùng với Hoàng thượng”.
Nàng dứt lời rồi liếc mắt nhìn Hoàng đế, sóng mắt cực kỳ quyến rũ.
Hoàng đế nhìn nàng, trong lòng say đắm, Yến Uyển thấy có chút ngượng ngùng, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, quay đầu gọi: “Lan Thúy, dâng tổ yến mà ta đã chuẩn bị đi”
Lan Thúy mang một chiếc hộp đồ ăn tiếng vào, cẩn thận lấy ra một chén tổ yến, Yến Uyển ôn nhu nói: “Quê nhà của tần thiếp có nhiều đậu xanh, nhà mẹ đẻ nhờ người đưa một chút vào cung, vốn mà muốn cho tần thiếp có cái mới mẻ để mà ăn.
Sáng sớm tần thiếp dùng trứng chim cùng với kim châm để hầm, lại dùng ba lượng tổ yến để nấu thành, thỉnh Hoàng thượng và quý phi dùng thử”
Như Ý liếc mắt nhìn chén tổ yến kia, rồi liếc mắt nhìn khuôn mặt trắng bạch của Yến Uyển, cơ hồ muốn đi ra ngoài nhưng rốt cuộc nàng cũng nhẫn nhịn mà toát ra một vẻ kinh ngạc, thản nhiên nói: “Ba lượng tổ yến, tốn kém không ít đâu”
Lan Thúy đứng ở bên cạnh, cười nói: “Sáng sớm nay tiểu chủ nói cần phải phí tâm ở món điểm tâm này, mặc dù còn sợ Hoàng thượng đã quen những món ăn của Ngự Thiện phòng nhưng tiểu chủ vẫn muốn Hoàng thượng nếm thử một chút tâm ý này, chỉ cần Hoàng thượng thích thì cũng không sợ lãng phí ạ”
Hoàng đế nhìn thoáng qua, khóe môi càng nở nụ cười lớn, cơ hồ nhịn không được, hắn quay đầu nhìn Như Ý nói: “Nói đến việc nấu đồ ăn thì quý phi có chút sở trường, chén tổ yến này, quý phi thấy thế nào?”
Như Ý nhìn những món ăn để đầy trên bàn, mỉm cười mong manh: “Chén tổ yến của Ngụy thường tại mang một màu trắng tinh khiết, trông thật nhẹ nhàng khoan khoái”.
Nàng thoáng dừng lại, nhìn thấy Yến Uyển đang vui vẻ vô cùng, vốn dĩ không muốn nói nữa nhưng nàng chợt nhớ tới việc ngày xưa Yến Uyển đối với Lăng Vân Triệt thế nào, liền nổi lên có chút đùa dai, mỉm cười nói: “Tổ yến là vật quý, vốn dĩ không nên khinh thường nhưng nếu đã muốn dùng thì trước tiên phải dùng nước mưa đun sôi ngâm qua, rồi dùng ngân châm loại bỏ những lông tơ màu đen, không được để sót lại một cái, nếu không sẽ tổn hại đến mùi vị, sau đó lấy nấm ti, măng tiêm ti, bụng cá trích nấu chung cùng với tổ yến.
Dân gian thường dùng nhục ti, kê ti hỗn loạn trong đó nhưng ăn kê ti, nhục ti lại khiến khẩu vị hỗn tạp, không phải là chi diệu của việc ăn tổ yến.
Bây giờ thường tại muội muội là dùng ba lượng bổ yến để đựng trong bát mì, quả thật không mang chút mỹ vị nào cả”
Hoàng đế chăm chú nhìn Như Ý, cười nói: “Nàng giỏi về mỹ vị, chỉ là không dễ dàng để lộ chân tướng, bây giờ nghe nói trông thật êm tai, đáng lý ra nàng nên làm sư phó ngự trù mới đúng”
Như Ý mỉm cười nói: “Thần thiếp khoe khoang.
Vốn nên tự tay làm món ăn phụng dưỡng phu quân, chỉ là Ngự thiện phòng đã giành làm hết, tài nghệ nhỏ bé của thần thiếp cũng đều vô dụng cho nên chỉ cùng Ngụy thường tại làm ít món đơn giản để thể hiện tâm ý phụng dưỡng Hoàng thượng mà thôi”
Hoàng đế dường như nhớ tới điều gì, liền vui vẻ như một đứa trẻ: “Trẫm nhớ lúc nàng còn ở Vương phủ, nàng có từng làm món tổ yến dưa gang, mùi vị tinh khiết, thử một lần đều khó quên”.
Hắn có chút than tiếc: “Chỉ là nàng giờ đây không chịu làm”
“Thần thiếp chỉ thử làm một lần, lại khiến Hoàng thượng khó quên.
Nếu Hoàng thượng thường ngày dùng thì còn gì là hiếm lạ nữa chứ? Hơn nữa đã nhiều năm thần thiếp không làm, có chút ngượng tay, nếu như làm không tốt thì cái mỹ vị trong trí nhớ của Hoàng thượng sẽ biến mất, như vậy thì còn gì tốt chứ ạ?”
Cái vui mừng và giận hờn đều thể hiện trên khuôn mặt Như Ý, người đáp người hỏi như thế cứ như là một đôi phu thê bình thường.
Yến Uyển đứng hầu hạ bên cạnh, nghe từng câu từng chữ mà Như Ý bình luận cũng đã sớm khiến khuôn mặt Yến uyển đỏ bừng như tôm luộc, nàng thấy chén tổ yến của nàng nằm lạc lõng giữa đầy món ăn trên bàn, khiến nàng cảm thấy xấu hổ và lạnh lẽo cả buổi chiều.
Vẫn là Lan Thúy lặng lẽ chạm vào cánh tay nàng, ý bảo nàng nhanh chóng lui về.
Yến Uyển đem hết sức lực mà cố gắng tươi cười, nói: “Hoàng thượng và quý phi nương nương dùng bữa, thần thiếp bỗng cảm thấy mệt mỏi một chút, không thể dùng bữa cùng với Hoàng thượng và quý phi nương nương”.
Bên trong điện ấm áp như mùa xuân, vậy mà nàng chỉ cảm thấy trên lưng ướt đẫm mồ hôi, Hoàng đế và Như Ý đang nói chuyện, chỉ qua loa gật đầu rồi cũng không để ý nhiều.
Yến Uyển vội vàng xoay người, cũng là do xoay chuyển quá nhanh mà nàng không trụ được, liền ngã xuống va thân mình vào lư hương dưới đất, Long Tiên Hương ở bên trong đổ ra ngoài hơn phân nửa, lập tức trong điện tràn ngập hương khí ngọt ngào, gần như khiến người ta cảm thấy bức bối.
Hoàng đế nhíu mày, liếc mắt nhìn Yến Uyển, rồi nhìn về Dục Hô nói: “Qúy phi mới vừa dặn ngươi đem lư hương này để xa một chút, sợ hương khí quá nồng mà ảnh hưởng đến mùi vị món ăn.
Sao ngươi vẫn chưa làm?”
Dục Hô vội vàng quỳ xuống thỉnh tội, Yến Uyển thấy Hoàng đế có chút không vui, lo sợ bất an mà hạ thấp người: “Hoàng thượng thứ tội, là tần thiếp không cẩn thận cho nên mới đụng vào lư hương bạch từ này, không phải lỗi của Dục Hô cô cô ạ”
Hoàng đế hơi trố mắt, chợt bật cười: “Bạch từ sao? Cái này mà là bạch từ sao?”.
Hắn thong dong phất tay áo, nói: “Đây là men bạch ngọt.
Men bạch ngọt cực oánh nhuận, bạch như ngưng chi, tố do tuyết đọng, có thể chiếu được bóng người, khiến cái ôn nhu ngọt tịnh đập vào mắt, cố xưng là bạch ngọt.
Kỳ danh quý này khó có được thì sao cái bạch từ tầm thường có thể so được chứ?”
Vài lời ít ỏi như một cái tát đập tới, trở tay không kịp, cơ hồ khiến cho Yến Uyển không đứng vững.
Thân hình Yến Uyển khẽ run lên, may mà Lan Thúy ở phía sau đỡ lấy, nàng cực lực nhẫn nhịn cái run rẩy kia, thỉnh tội: “Tần thiếp ngu muội vô tri, thỉnh Hoàng thượng khoan thứ”
Hoàng đế xua tay chặn lại, tựa hồ không muốn nhiều lời nữa: “Dựa vào cái xuất thân của nàng thì tất nhiên không biết cái này là đúng.
Mà thôi, nàng hãy lui về đi”
Hoàng đế nói từ “lui về” chính là khách khí, nếu đối với tần phi mà nói như vậy, có nghĩa là không muốn tần phi đó ở trước mặt.
Yến Uyển vốn mới vui mừng khi được phong quý nhân, giờ phút này đây chỉ cảm thấy dưới chân không còn chút lực nào chống đỡ, không còn miếng đất nào để cắm dùi, liền chỉ phải ngượng ngùng lui đi.
Như Ý nhìn bóng dáng hoảng hốt của Yến Uyển, lại thấy cung nhân lui ra, liền cười nhẹ nói: “Hoàng thượng lúc trước đúng là rất thích Ngụy thường tại”
Hoàng đế thản nhiên mỉm cười: “Chỉ thường thôi.
Chỉ là cung nhân nhiễu nhương, lại nói Ngụy thường tại vì giống nàng cho nên mới được sủng ái, nàng có thích điều đó không?”
Như Ý bĩu môi nói: “Thích cái gì chứ? Thần thiếp không tin có người dám nói vậy”
Hoàng đế cười to: “A! Nguyên lai bởi vì nàng cảm thấy Yến Uyển không đủ xinh đẹp, cũng chẳng giống với hình dáng của nàng lúc trẻ cho nên nàng không ghen có phải không?”
Như Ý liếc mắt nhìn hắn, hai tròng mắt đen đen như đang tích nước mùa xuân: “Thần thiếp cũng biết, ngay chính bản thân thần thiếp có mười chỗ xấu xí cho nên người bên ngoài cũng không học được mà thôi”
Hoàng đế ôm nàng vào lòng, cắn nhẹ vành tai nàng cười nói: “Nói cho trẫm nghe nào, nàng xấu ở chỗ nào?”
Trong điện có một mùa xuân đang tới.
Ngoài điện lạnh lẽo, Yến Uyển nghiêng ngả lảo đảo bước đi, chỉ cảm cả người ướt đẫm mồ hôi đang xâm nhập vào xương cốt.
Lan Thúy cố gắng đỡ lấy không ngừng: “Tiểu chủ đừng để ý.
Tiểu chủ đã phí tâm ý nửa ngày, lại mặc kệ gió lạnh mà đưa tới đây, cái khổ tâm này nhất định Hoàng thượng đều biết”.
Lan Thúy nói xong, rồi nhìn xung quanh bốn về vắng lặng, oán giận nói: “Đều do Nhàn quý phi, khoe khoang cái gì chứ? Bất quá cũng chỉ là gia đạo đã sa sút mà thôi”
Yến Uyển bóp chặt cánh tay Lan Thúy, nói giọng khàn khàn: “Không được nói bậy, cũng là do ta không đủ kiến thức mà thôi.
Gia đạo Nhàn quý phi sa sút nhưng chẳng phải ta cũng là người có xuất thân sa cơ thất thế đó sao?”
Nàng cắn chặt răng, cố gắng bình tĩnh rồi quay đầu nhìn đèn đuốc đang sáng trưng ở Dưỡng Tâm điện, từng chữ từng chữ mang lực mạnh thốt ra: “Nguyên bản là do Hoàng thượng cho ta một tia hy vọng, Hoàng thượng mỉm cười với ta, nói cho ta biết ta có thể thay đổi được vận mệnh của dòng dõi chính ta nhưng cái men bạch ngọt ta lại không biết, ngay cả chén tổ yến cũng làm thô sơ, đó không phải ta không có thể diện sao? Hoàng thượng tấn phong quý nhân cho ta cũng chỉ vì lưu lại cái thể diện mà thôi”
Lan Thúy lo lắng nói: “Vậy tiểu chủ sẽ tính toán thế nào đây?”
Đột nhiên Yến Uyển nắm chiếc cằm Lan Thúy, nhìn thẳng vào gương mặt Lan Thúy như nhìn thẳng vào gương mặt chính mình, giọng nói khàn khàn: “Lan Thúy, ngươi hãy nhìn rõ xem, mặt mũi ta có còn không? Ta có già đi không, khuôn mặt ta có thay đổi đến khó coi hay không?”
Lan Thúy thấy thần sắc nàng u ám, sợ tới mức trái tim trong ngực đột ngột nhảy loạn cả lên, Lan Thúy vội cười nói: “Khuôn mặt tiểu chủ đang rất tốt, tiểu chủ xinh đẹp như hoa, thanh xuân đang mạnh mẽ”
Cánh tay nặng nề của Yến Uyển buông xuống, cứ như là đã dỡ xuống được miếng đá nặng ngàn cân, nàng sờ mặt vào khuôn mặt mình, thê thảm nói: “Lan Thúy, ta không phải không biết vì sao ta được sủng ái, Hoàng thượng nhất thời hưng trí, nhìn thấy khuôn mặt ta có vài phần giống với hình dáng của Nhàn quý phi khi còn trẻ cho nên mới sủng ái ta, không phải như vậy sao?”
Lan Thúy vội đỡ lấy thân Yến Uyển, ôn nhu nói: “Tiểu chủ, vị phân Nhàn quý phi tôn quý, tiểu chủ không cần suy nghĩ đến làm gì.
Huống chi, tuy nói là ba phần giống nhau nhưng tiểu chủ lại hơn tuổi trẻ của Nhàn quý phi nhiều”
Yến Uyển cố gắng đứng thẳng lên, khuôn mặt dần dần bình tĩnh, nói: “Đúng.
Vì giống như Nhàn quý phi cho nên ta mới được sủng ái, tất nhiên đây là phúc khí của ta, chỉ cần cái khuôn mặt này vẫn còn, chỉ cần ta không làm gì quá sai thì ta sẽ không bị phế vào lãnh cung như Nhàn quý phi năm đó.
Bởi vì mỗi lần Hoàng thượng thấy khuôn mặt tươi trẻ này của ta thì Hoàng thượng sẽ nhớ tới những năm tháng mà Nhàn quý phi chịu sự ủy khuất, lúc đó tất nhiên Hoàng thượng sẽ dễ dàng tha thứ cho ta mà thôi”
Bữa tối ở Dưỡng Tâm điện đã dùng xong, các cung nhân vội vàng dọn dẹp thì Lý Ngọc đến bẩm báo: “Hoàng thượng, Tề Lỗ đại nhân ở Thái y viện có chuyện quan trọng cầu kiến”
Sắc mặt Hoàng đế hơi trầm xuống, Như Ý hiểu ý: “Vậy thần thiếp cáo lui trước”
Hoàng đế vẫy tay, mỉm cười nhẹ nhàng: “Không cần.
Tối nay nàng ở lại Dưỡng Tâm điện đi.
Lý Ngọc, ngươi đi hầu hạ quý phi tắm rửa”
Như Ý xoay người rời đi, mới đi đến sau điện thì nàng cảm giác bên tai trái hơi nhẹ bẫng, nàng chạm vào mới phát hiện khuyên tai bạch ngọc không biết đã rơi nơi nào.
Nàng cảm thấy hơi choáng váng tựa như bị say rượu cho nên vội quay lại Đông Noãn các.
Mới đến bên ngoài Đông Noãn các, nàng nghe thấy giọng nói Tề Lỗ bên trong điện: “Trưa ngày hôm qua, cung nữ bên cạnh Ngụy thường tại là Lan Thúy có mang một ít thuốc mang thai đến Thái y viện, cũng may lúc đó vi thần cũng đang trực ở Thái Y viện cho nên liền gọi Lan Thúy lại.
Vi thần nhìn vào thuốc mang thai kia, đúng là giống nhau như đúc với thuốc mà Hoàng thượng đã ban cho Thư tần nương nương, vi thần nghĩ Ngụy thường tại đã trộm lấy thuốc mang thai của Thư tần để cố gắng mang thai cho nên…”
Khẩu khí Hoàng đế hơi nặng nề: “Nếu Ngụy thường tại đã muốn như vậy thì khanh hãy ban thưởng cho nàng ta một phần đi, nói là đó là thuốc mang thai loại thượng hạng, là do Thư tần không có phúc khí cho nên đến tận hôm nay mà vẫn chưa mang thai mà thôi”
Tề Lỗ liên tục nói: “Thư tần nương nương cũng đã hỏi vi thần nguyên do, vi thần cũng nói do thể chất nương nương hư hàn cho nên không dễ có thai mà thôi”
Hoàng đế thản nhiên nói: “Cũng được.
Cái loại thuốc này trẫm vốn cũng chỉ là đề phòng Thư tần là người của Thái hậu, đề phòng xuất thân của Diệp Hách Na Lạp thị cho nên mới ban cho nàng ta để không có thai.
Loại thuốc mà khanh điều chế, tất nhiên khanh hiểu rõ nhất.
Nếu Ngụy thường có tâm tư này, dù sao trẫm cũng đã có nhiều Hoàng tử và quan trọng nhất đã có Vĩnh Tông cho nên người khác có thể sinh con được hay không thì trẫm cũng không quan tâm nữa”
Tề Lỗ nói: “Dạ, Hoàng thượng nhân từ.
Vậy chuyện kia vi thần sẽ đi làm ngay”
Có một cơn gió lạnh xâm nhập vào xương cốt, Như Ý đang dựa vào trên tường, chỉ cảm thấy khí lực toàn thân đều biết mất, trái tim trong lồng ngực cơ hồ muốn thoát ra ngoài.
Trong đầu nàng đầy sự hỗn độn suy nghĩ.
Tại sao có thể như vậy? Thế nhưng lại là như vậy.
Trong giây phút loáng thoáng, đây không phải là lần đầu tiên nàng biết chuyện này, lúc Tuệ Hiền Hoàng quý phi còn sống, hắn đã tặng nàng ta chén thuốc làm chứng bệnh của nàng ta nặng thêm, mà giờ đây là Thư tần, Hoàng đế lại càng quyết tuyệt như vậy.
Có lẽ Hoàng đế vẫn nghĩ hắn còn nhân từ sao? Nàng ấn mạnh vào chiếc bụng của mình, trong lòng phát ra một trận lạnh lẽo, đây là nhà đế vương sao? Dưới chân nàng mềm nhũn ra, nàng có chút nao núng rồi hạ thấp người xuống.
Vừa lúc Lăng Vân Triệt thay ca trực, thấy nàng co quắp người đứng sau Noãn các, vội vàng nói: “Nương nương, nương nương bị làm sao vậy?”
Như Ý vội vàng che miệng mình lại, ý bảo hắn im lặng rồi nàng lắc đầu.
Vân Triệt vội đưa nàng ra hành lang sau điện, hỏi nhỏ: “Nương nương thấy không thoải mái sao?”
Như Ý cố gắng chống đỡ thân mình mà đứng lên: “Không có việc gì đâu, khanh trở về đi”.
Tuy rằng nàng đã tránh xa cánh tay của Vân Triệt, tuy rằng đó chỉ là một câu nói quan tâm bình thường nhưng lại làm cho nàng vừa cảm thấy
chấn động, vừa lo sợ nghi hoặc mà lại vừa cảm thấy chút ấm áp trong lồng ngực, nàng hiểu rõ như vậy là thất thố cho nên nàng quyết không thể để ai nhìn thấy cảnh đó.
Nàng mờ mịt đi đến sau điện, Nhị Tâm vừa định hỏi nàng có tìm được khuyên tai hay không thì đã thấy nàng như vậy, liền biết không nên hỏi nhiều, nàng vội vàng cho cung nhân ra hết bên ngoài, một mình nàng ở lại hầu hạ Như Ý tắm rửa.
Như Ý đem toàn bộ thân thể ngâm trong nước nóng, chỉ có làm như vậy mới cảm thấy ấm áp.
Nàng trấn tĩnh thật lâu rồi mới thở dài, quay sang hỏi: “Nhị Tâm, ngươi nói xem có thể có ngày nào đó mà Hoàng thượng không cho ta sinh hạ được hài tử không?”
Nhị Tâm không biết đã xảy ra chuyện gì, vội che miệng Như Ý lại nói: “Nương nương, nương nương nói bậy bạ gì đó?”
Như Ý cảm thấy cả khuôn mặt đều căng cứng, nàng xoa hai gò má nói: “Đúng vậy, ta chỉ là nói bậy mà thôi”.
Như Ý suy nghĩ nàng có nên cho Thư tần biết chuyện này hay không? Có lẽ Thư tần yêu Hoàng đế mới có thể lúc Hoàng đế bệnh nặng cho nên mới ngày đêm đi đến Bảo Hoa điện may túi cầu phúc, lúc Hoàng đế khỏe bệnh, Thư tần lại không kể công lao vất vả của chính mình.
Nếu Thư tần biết chuyện này, nhất định Thư tần sẽ cảm thấy rất thương tâm, dù sao Thư tần là một nữ tử cao ngạo như vậy cơ mà.
Cho nên, nhất định là không! Nhất định nàng không được cho Thư tần biết, cho dù đó là âm mưu thì nàng vẫn không được nói.
Đợi cho tắm rửa thay quần áo xong, nàng quay trở lại tẩm điện, Hoàng đế đang mặc tẩm y màu vàng đợi nàng.
Hoàng đế khẽ nhắm mắt, biếng nhác nói: “Có mùi cam phật thủ, thật là dễ ngửi”.
Hắn vươn tay hướng về phía nàng, cười như không cười: “Đến đây đi, đến gần chút, cho trẫm ngửi xem nào, phảng phất còn có mùi hương ngọt ngào của đậu khấu nữa”
Như Ý lẳng lặng cười, đi đến trước đôi nến, đang muốn thổi tắt nến thì nghe bên ngoài có tiếng chạy bộ gấp gáp vang lên, sau đó liền nghe thấy tiếng gõ cửa liên hồi, Hoàng đế nhíu mày nói: “Càng ngày càng không biết quy tắc! Mau vào bẩm báo đi”
Vừa mới mở cửa thì đã thấy thái giám bên cạnh Hoàng hậu là Triệu Nhất Thái kêu lên: “Hoàng thượng! Không tốt! Không tốt rồi! Nhũ mẫu của Thất a ca bị nhiễm bệnh đậu mùa! Thất ca cũng bị mắc bệnh theo! Thất a ca bị nhiễm bệnh đậu mùa rồi!”
Trái tim Như Ý đột nhiên nhảy dựng, cơ hồ mất đi nhịp đập.
Óan hận tích lũy lâu ngày ở trong lòng nàng vô thanh gặp nhấm vào nàng, càng ngày càng thêm khắc sâu, nàng không phải chưa từng nghĩ tới, nếu lúc ấy nghe lời Mạt Tâm nói thì nàng sẽ động thủ như thế nào? Nhưng mà đáy lòng nàng chợt lóe lên một ý niệm âm u, là thương hại hay là ngoài ý muốn.
Dĩ nhiên Hoàng đế liền đứng dậy ngay, đâm ngã đôi nến đồng hạc bên cạnh, vội vã chạy ra ngoài.
Thất Hoàng tử Vĩnh Tông tạ thế vào 4 ngày sau vào ngày 29 tháng chạp năm Càn Long thứ 12.
Hoàng hậu thấy đứa con mình sinh ra đã chết đi, trong lòng nàng liền ngất đi, bi thương quá độ mà không thể đứng dậy.
Hoàng đế bi thống gào thét không dứt, rồi ban ra chỉ dụ: “Hoàng thất tử Vĩnh Tông, truy thụy thành Triết Thành thân vương”
Vì xảy ra chuyện tang sự cho nên năm mới tất nhiên ảm đạm vô cùng, tang nghi trong cung thật long trọng nhưng cũng không tẩy hết đau xót của Hoàng đế.
Đích tử chết yểu, Hoàng hậu bệnh nặng cho nên đám tần phi tất nhiên không thể không đau buồn được, Như Ý giải quyết chuyện lục cung, hao hết bao nhiêu tinh thần để xử lý chuyện tang sự của Vĩnh Tông.
Nàng đợi lúc không ai để ý mà đi hỏi Hải Lan, Hải Lan lại trố mắt nhìn nàng như cái chuyện khiếp sợ này không ngờ lại đến như vậy, một lát sau Hải Lan vỗ tay tỏ ý vui mừng: “Nguyên lai chúng ta không cần động thủ thì ông trời cũng sẽ không bỏ qua cho nàng ta đâu”
Đêm nay, Như Ý đi đến Trường Xuân cung thăm hỏi Đế hậu đang bi thương cực kỳ, lúc nàng ra trở ngoài Trường Xuân cung thì đã thấy một chút ảnh lửa màu hồng chợt lóe lên, rồi thấy quần áo màu trắng của Mai tần đang nhìn ánh lửa kia, Mai tần thản nhiên mỉm cười diễm lệ nhưng lại có chút quỷ dị.
Không biết sao Như Ý liền nghĩ tới ngày Mai tần sinh hạ hài tử quái dị kia, cái nụ cười diễm mỹ kia, đã lâu rồi vẫn chưa thấy xuất hiện trên khuôn mặt nàng ta.
Như Ý đang suy nghĩ thì nghe tiếng Tam Bảo đứng bên cạnh thúc giục: “Nương nương, việc siêu độ ở Bảo Hoa điện vẫn đang còn đợi nương nương đến chủ trì đấy ạ”.
Nàng lắc đầu rồi cũng rời đi.
Từ lúc Vĩnh Tông chết yểu đến sau năm mới một tháng, Hoàng hậu nằm ở trên giường cứ như u hồn, suốt ngày cứ rơi nước mắt mang theo sự tuyệt vọng, Tề Lỗ đang chẩn mạch cho Hoàng hậu rồi cũng chỉ lắc đầu nói: “Hoàng hậu nương nương, năm đó vì nương nương muốn mang thai sớm cho nên nóng vội quá mức, lại có được Hoàng tử lúc đang lớn tuổi cho nên Hoàng tử sinh non, trời sinh gầy yếu mà nương nương cũng bị tổn thương nguyên khí, vi thần và các thái y ở Thái y viện đã chẩn trị qua và thấy việc nương nương có lại đích tử, e rằng là chuyện không thể”
Lúc Hoàng hậu nghe được điều này thì trong ánh mắt nàng đều đã khô cằn, nàng thản nhiên cười khổ thê thảm, nàng trừng mắt nhìn vào tấm rèn bên cạnh, nói: “Làm phiền thái y”
Rốt cuộc cái bi thương và tuyệt vọng quá nhiều lại giống như trở thành con mối dần dần hủy hoại thân thể của nàng.
Hoàng hậu già như người 40 tuổi, tóc tai đã có sợi bạc.
Tố Tâm thay nàng dùng tóc đen che lại sợi tóc bạc nhưng dù che như thế nào cũng không được, Tố Tâm nhất thời nhịn không được liền chảy nước mắt xuống.
Hoàng hậu nghiêng người nằm ở trên giường, mắt nhìn Tố Tâm đang khóc, chỉ thản nhiên nói, không chút lo lắng bi ai: “Có gì mà phải khóc chứ? Ta vốn đã già rồi”
Đây là lần đầu tiên kể từ sau sắc phong Hoàng hậu, nàng mới tự xưng là “Ta”, Tố Tâm biết kể từ sau khi trở thành Hoàng hậu, Hoàng hậu yêu quý nhất hai chữ “Bổn cung”, thế nhưng giờ phút này đây nàng lại nói ra từ “Ta”, Tố Tâm mới giật mình, nữ tử mà nàng phụng dưỡng nhiều năm rốt cuộc cũng đã thê thảm đến mức này.
Hoàng hậu nghiêng người, hơi có tiếng động sột soạt, giọng nói nàng mệt mỏi đến cực điểm: “Bây giờ không thể sinh dục được nữa rồi, dưới gối Hoàng hậu đã không còn có con thì chuyện già đi, chết đi thì còn quan trọng gì nữa chứ?”
Tố Tâm rưng rưng nước mắt, hai tay có chút run rẩy: “Hoàng hậu nương nương không cần lo lắng, nương nương tích phúc tích đức nhiều, trời cao thương xót, nhất định sẽ còn có được Hoàng tử!”
Thần sắc Hoàng hậu bình tĩnh như một người sắp tạ tế, nàng trầm mặc rất lâu, bỗng nhiên nở một nụ cười nhẹ, tiếng cười thê lương kia vang vọng khắp trong điện các đen tối: “Không thể, thân thể của ta không thể nữa rồi.
Tố Tâm, Vĩnh Liễn và Vĩnh Tông của ta đều đã chết rồi, chẳng lẽ đây là