Khi Thanh Anh nhập điện, thái hậu đang ngồi trên giường(*)đọc sách, tựa lưng vào chiếc gối hương thêu lạc tiên hoa.
Ngọn đèn trong điện mịt mờ, Phúc Già cô cô đang châm đèn; dưới bệ cửa sổ, trên chiếc bàn gỗ làm từ cây lê khảm ngũ bức bổng thọ là một cái lư hương bạc khảm đồng chạm trổ văn hình liên hoa quý giá.
Làn đàn hương từ trong lư từ từ bay lên, nhè nhẹ hết làn này đến làn khác, lan tỏa giữa không gian yên tĩnh, âm u.
Trên búi tóc thái hậu chỉ cài một miếng bích tỷ thúy châu(**), phía sau cài một đôi trâm bạc, không dùng bất kì thứ châu ngọc gì, thân vận một bộ đồ Thanh đoàn thọ(***) giản dị bằng gấm, ống tay áo viền hai lớp thêu mấy đóa hoa hợp hoan thưa thớt trắng ngần như bông tuyết, kèm theo lá hoa được thêu bằng những sợi chỉ màu phỉ thúy mỏng tựa tơ, giản dị nhưng không kém phần quý phái.
Sống lưng bà thẳng tắp, cổ hơi ngửa về phía sau, trên tay cầm một quyển sách, tựa như đang trầm ngâm quan sát Thanh Anh hồi lâu.
*Nguyên văn là “kháng”, chỉ loại giường đất của người Mãn.
**Bích tỷ thúy châu biển phương hay Kim tạm hoa tương bích tỷ thúy châu biển phương: là miếng dẹt bằng vàng, trên mặt tô điểm bằng hoa văn, chạm khác hình hoa và bướm, là thứ tinh phẩm trong các loại trang sức thịnh hành trong hậu cung đời Thanh.
***Y phục phổ biến thời Thanh.
Thanh Anh nghiêng mình cung kính với thái hậu, vừa quỳ xuống liền cất tiếng: “Đêm khuya còn đến quấy rầy thái hậu tĩnh dưỡng, thần thiếp thực có lỗi.”
Dưới ánh nến, sắc mặt thái hậu mơ hồ không rõ, bà thuận tay lật trang sách, ôn tồn nói: “Đến thì hẳn là có việc, nói đi.”
Thanh Anh cúi người khấu đầu sau mới ngẩng mặt lên nhìn thái hậu, “Xin thái hậu tha tội, lúc tối thần thiếp đã vào Cảnh Nhân cung, đã gặp mặt Ô Lạt Na Lạp thị.”
Thanh Anh hơi ngước mắt lên, thấy Phúc Già cô cô đang đứng bên cạnh thắp đèn; bàn tay run rẩy, ánh đèn chao đảo, dầu đốt suýt chút nữa dính vào tay bà.
Thái hậu vẫn ung dung điềm tĩnh, chỉ nhẹ nhàng “A” một tiếng, tay bà ngừng lật trang sách, bình thản nói: “Đi thì đi chứ.
Thân thích cũng như thủ túc vậy, ngươi vào cung cũng không thể không đi thăm bà ta.
Đứng lên đi.”
Thanh Anh vẫn quỳ như là bất động dưới đất, “Thần thiếp không dám đứng lên.
Ô Lạt Na Lạp thị chính là tội phụ của tiên đế, thần thiếp không đợi bẩm báo đã tự ý vấn an lúc đêm khuya, thật đúng là có tội.”
Thái hậu lãnh đạm mà đáp: “Có gặp cũng đã gặp rồi, bây giờ quay lại nhận tội, há chẳng phải làm chuyện thừa thãi?”
Giọng thái hậu tuy điềm đạm nhưng sâu thẳm bên trong có thể nghe ra được ý tứ khác.
Một làn gió mát thổi đến từ bên ngoài song cửa sổ, lá cây ngoài điện bay xào xạc theo gió, bất tri bất giác ý thu đã đến, nhẹ nhàng đến mức không có một tiếng động.
Thanh Anh không kìm lại được khẽ rùng mình, “Tuyệt không phải điều thừa.
Bất luận bây giờ hay là sau này thì thái hậu vẫn là người đứng đầu hậu cung.”
“Đứng đầu hậu cung?” Thái hậu khẽ cười thống khổ, bà đặt quyển sách trên tay xuống rồi bảo, “Ai gia cũng đã già rồi, hoàng đế lại có hoàng hậu, chẳng phải là nên nói hoàng hậu là người đứng đầu hậu cung sao?”
Thanh Anh rất biết ý mà ứng đối, “Người là ngạch nương của hoàng thượng, là bề trên trong hậu cung, điều này trong hậu cung, tuyệt đối không thể nghi ngờ.”
Thái hậu đảo mắt nhìn bốn phía, than nhẹ một tiếng, “Đáng tiếc thật! Thật là khổ thân ngươi phải đến nơi này gặp ai gia.
Nơi này là Thọ Khang cung, không thể có được phong thái như Từ Ninh cung dành cho thái hậu.”
Thanh Anh tức khắc hiểu ngay, Từ Ninh cung mới được tu sửa, là chính điện trong hậu cung.
Còn Thọ Khang cung này mọi vật dụng đều khá là giản dị.
Nàng lập tức nói: “Hoàng thượng vừa mới đăng cơ, bận trăm công ngàn việc nên khó tránh khỏi lo lắng chưa được chu toàn.
Nhưng dù sao cũng là thân sơ khác biệt, chuyện bên ngoài có biết bao thần dân dõi mắt theo ngài, chẳng những không thể có điều gì sơ suất mà còn phải khẩn trương hoàn thành.
Trái lại bên trong là ngạch nương của hoàng thượng, việc nhất thời chậm trễ cũng không hề gì, chỉ cần hoàng thượng có tâm hiếu, lẽ nào thái hậu lại không khoan dung? Suy cho cùng cũng là cốt nhục chí thân!”
Mắt thái hậu hơi nheo lại, dưới ánh nến chiếu soi ánh mắt càng thêm lấp lánh, mông lung nhưng ngầm lóe lên ý cười, “Lời này của ngươi chẳng những giữ gìn thanh danh cho hoàng đế mà còn bảo toàn thể diện cho ai gia.
Không uổng công năm ấy ai gia chọn ngươi làm trắc phúc tấn cho hoàng đế.
Thế nhưng lời ngươi nói liệu có phải là tâm ý của hoàng đế không?”
Thanh Anh hơi cắn môi, rất nhanh đã đáp lại: “Hoàng thượng lo toan việc triều chính, nếu nhất thời không thể chu toàn thì việc nhắc nhở hoàng thượng là chức trách của hoàng hậu và các phi tần.”
“Có thể chứ?” Thái hậu nhìn vào đôi mắt Thanh Anh, bà ôn tồn nói, “Dù rằng ngươi là trắc phúc tấn mà tiên đế và ai gia ban cho hoàng đế, thân phận cao quý, khi ở tiềm để cũng đứng đầu các trắc phúc tấn, so với Tô thị sinh được Tam a ca hay trắc phúc tấn Cao thị mới được tấn phong cũng hơn vài phần.
Thế nhưng hôm nay đã không còn giống như xưa…”
Thanh Anh càng cúi thấp đầu, vẻ mặt nhún nhường, “Thần thiếp tự biết thân là người của tộc Ô Lạt Na Lạp thị, Cảnh Nhân cung Ô Lạt Na Lạp thị lại mang trọng tội, thần thiếp cũng lấy làm hổ thẹn.
Nếu có thể ở bên hoàng thượng pha trà kính nước đã là ưu ái mà ông trời dành cho thần thiếp.”
Thái hậu tuy ngẩng mặt lên, nhưng lại chẳng nói đúng sai, lát sau đã thấp giọng nói: “Phúc Già, ngươi đỡ Thanh Anh đứng lên rồi nói.”
Phúc Già cô cô đưa tay định đỡ nhưng Thanh Anh đã vội vàng quỳ rạp người trên nền đất, “Thần thiếp không dám.
Thần thiếp thân mang trọng tội, không dám đứng trả lời thái hậu.”
Thái hậu thở dài, nhu hòa nói: “Thanh Anh, cô mẫu ngươi là cô mẫu ngươi, ngươi là ngươi.
Tuy cả hai đều là người của Ô Lạt Na Lạp thị, nhưng Hiếu Kính hoàng hậu là hoàng hậu của tiên đế, Ô Lạt Na Lạp thị là tội phụ, còn ngươi lại là ái phi của tân đế.
Trong chuyện này ai gia không phải kẻ hồ đồ.”
Sau cùng Thanh Anh cũng dám ngước lên, nàng khấu đầu lần thứ hai, lệ nóng lưng tròng, “Đa tạ thái hậu thứ tội.”
Thái hậu liếc nhìn Thanh Anh, “Còn chưa chịu đứng lên? Ngươi mới vào cung ai gia đã bắt ngươi quỳ, chẳng phải để mấy kẻ thích mua chuyện thị phi cho rằng ai gia giận chó đánh mèo lên ngươi? Ngày sau ngươi làm sao có chỗ đứng trong cung?”
Thanh Anh trong mơ hồ, tựa như một mảng tuyết trắng.
Khi ấy trong đầu nàng chỉ nảy ra kế thỉnh tội nhằm tránh sự hiềm nghi, nhưng nàng từ đầu đến cuối hoàn toàn không ngờ tới điều này.
Thanh Anh ngây ngốc đến mức bất động, chỉ cảm thấy ánh mắt thái hậu sáng lên khiến chân tay nàng lung túng, đành để Phúc Già cô cô đỡ dậy đưa về chỗ ngồi.
Thái hậu dời ánh mắt sang đánh giá Thanh Anh, “Trong số những người ở tiềm để, trừ ngươi và tân hậu Phú Sát thị, còn có cách cách Kha Lý Diệp Đặc thị, ngoài ra đều là Hán quân kỳ.
Phú Sát thị và ngươi xuất thân cao quý, những kẻ khác không thể so đo.
Thế nhưng tân đế vừa đăng cơ đã hi vọng Mãn – Hán một nhà, cho nên dù khi còn ở tiềm để thân phận của Cao thị không bằng ngươi, nhưng hiện tại trong hậu cung cũng phải để cho cô ta vài phần thể diện.
Hơn nữa hoàng thượng đối với Cao Bân – phụ thân của Cao thị, vẫn là nể trọng năng thần .”
Thanh Anh hơi ngẩn ra, trong đầu lại dần dần hiểu rõ, lập tức đứng dậy kính cẩn nói: “Thần thiếp và Cao tỷ tỷ vốn như tỷ muội, Cao tỷ tỷ hiền thục, đoan trang, tao nhã, lúc nào cũng chỉ bảo cho thần thiếp, thần thiếp tự coi nàng là bề trên.”
Thái hậu nói: “Chỉ bảo khiến ngươi chịu ủy khuất.
Đúng là ủy khuất, nhưng ngươi đã vào đây thì không thể không đương đầu.
Ngọ thiện hôm qua ai gia không nể mặt ngươi cũng chính là vì thế.
Những chuyện uất ức thế này dẫu ai gia không bắt ngươi chịu thì sau này ngươi cũng không thể tránh được.”
Thanh Anh cúi đầu, thành khẩn nói: “Thái hậu bằng lòng chỉ bảo