Sau khi phong hậu, phụ thân Như Ý là Na Nhĩ Bố được truy tôn lên thành nhất đẳng Thừa Ân Công, mẫu thân cũng trở thành Thừa Ân Công phu nhân, đến ngày thứ năm sau ngày Như Ý được sắc phong trở thành Hoàng hậu thì cả nhà được vào cung.
Cả nhà đoàn tụ, tất nhiên Như Ý vui sướng vô cùng.
Lúc trước nàng còn là quý phi, lúc còn là Hoàng quý phi, không phải mẫu thân không có tới thăm nhưng lúc đó từ lời nói và hành động đều luôn nơm nớp lo sợ, không giống vui sướng thoải mái như giờ phút này đây.
Người nhà luôn nói chuyện liên miên, mẫu thân nói nhiều nhất một câu, đó là: “Ô Lạt Na Lạp thị đã hưng thịnh trở lại, a mã của Hoàng hậu ở dưới cửu tuyền cũng được sáng mắt”.
Thời tiết đang vui vẻ nhưng mỗi lần nghe được câu này, ai ai cũng đều rơi lệ, Như Ý liền ngăn cản mẫu thân thôi khóc rồi lại nhắc đến tiểu muội đã đến tuổi lập gia thất.
Như Ý trầm ngâm nói: “Lúc trước không có ai hỏi qua, bây giờ ai ai cũng đều gõ cửa, chỉ là cũng vì ngôi vị Hoàng hậu này của con gái.
Có thể thấy được thế nhân có nhiều lợi thế!”
Mẫu thân liền nói: “Lợi thế như vậy cũng tốt.
Ngạch nương có nhìn sơ qua những nhà đến cầu hôn, có thân đệ của Hoàng thượng là Hòa thân vương đến cầu cưới Trắc phúc tấn, còn có Bình quận vương đến cầu cưới Phúc tấn, Triệu quốc công vì con trai của hắn…”
Mẫu thân chưa nói xong, Như Ý liền xua tay liên tục: “Ngạch nương đừng nhắc đến cái này, tuy ở ngoài miệng Hoàng thượng không nói gì nhưng trong lòng kiêng kị nhất là chuyện Hoàng thất hoặc trọng thần liên kết với nhau.
Chúng ta và Hoàng gia liên lụy còn chưa đủ sao? Theo như con gái thấy thì có một văn sĩ công tử mà chúng ta quen biết từ trước, lúc gia cảnh nghèo tùng mà hắn vẫn không ghét bỏ thì rốt cuộc hắn là người an ổn nhất.
Võ tướng hay xuất chinh sa trường, văn sĩ tài giỏi cũng tốt, không cầu giành công danh, có thể an ổn cả đời”
Mẫu thân chần chờ một lát, lắc đầu nói: “Gia tộc của chúng ta không được dễ dàng hưng vượng trở lại, nếu gả cho loại người này, cho dù muội muội của Hoàng hậu cam tâm chấp nhận nhưng mẫu thân lại không thể cam tâm được”
Như Ý nói: “Ngạch nương ngàn vạn xin đừng hồ đồ.
Phú quý như mây bay, bây giờ ở trong cung đã có một mình con gái là được rồi, còn muội muội hãy thanh thanh lẳng lặng mà gả cho một người có tình là tốt rồi, ngay cả đệ đệ, về sau chỉ cần kế tục tước vị của phụ thân là được rồi, không cần phải dính lấy chốn quan trường”
Dặn dò trịnh trọng như vậy, rốt cuộc mẫu thân cũng đáp ứng.
Mẫu thân rời đi khi trời vào lúc hoàng hôn, Yến Uyển đứng sau Dực Khôn cung nhìn thấy Như Ý tiễn đưa mẫu thân đi đến ngoài cửa, bất giác hốc mắt ẩm ướt, nhỏ nhẹ nói: “Xuân Thiền, không biết ngạch nương của bổn cung đang ở nhà thế nào rồi, bổn cung rất muốn được gặp một lần nhưng rốt cuộc bổn cung không phải là một tần phi sủng ái, trong nhà lại không có ai làm quan trong triều, muốn gặp mặt một lần cũng khó”
Xuân Thiền an ủi nói: “Nương nương muốn gặp người nhà thì cũng có gì khó, nương nương và Hoàng hậu nương nương thường hay lui tới, nương nương thử cầu xin ân điển của Hoàng hậu nương nương xem sao”
Yến Uyển chần chờ: “Không biết Hoàng hậu nương nương có chịu hay không?”
Xuân Thiền cười nói: “Gia quý phi luôn khi dễ nương nương, tất nhiên Hoàng hậu nương nương sẽ thương tiếc nương nương.
Hơn nữa, Hoàng hậu nương nương vừa mới được sắc phong, tất nhiên là cũng dễ dàng chấp nhận ân điển”
Yến Uyển suy nghĩ, quả nhiên khi đi cầu Như Ý, Như Ý liền cho phép rồi còn than thở: “Người nhà của muội vốn đang ở kinh thành, bổn cung đã sớm cho người chuẩn bị rồi, muội hãy cố gắng đối đãi tốt với người nhà đi”
Mẫu thân và đệ đệ của Yến Uyển được bước vào cung vào lúc hơn mười ngày sau, mới sáng sớm, Yến Uyển liền phân phó chuẩn bị những món điểm tâm mà mẫu thân và đệ đệ yêu thích, lại đem trong ngoài Vĩnh Thọ cung quét dọn lại một lần nữa, rồi lại đổi một bộ xiêm y khác, trang điểm cũng phá lệ mỹ lệ rồi ngồi chờ người nhà đến.
Qủa nhiên sau giờ ngọ, thái giám bên cạnh Như Ý là Tam Bảo đang đưa mẫu thân và đệ đệ Yến Uyển đi vào, hắn hành lễ rồi liền cáo lui.
Nhiều năm Yến Uyển không gặp mẫu đệ, nhất thời động tình mà nhịn không được rơi lệ xuống, nàng nằm ở trong lòng mẫu thân nói: “Ngạch nương, đệ đệ, cuối cùng hai người cũng đến rồi”
Ngụy phu thân tỉ mỉ xem xét bố trí trong Vĩnh Thọ cung, lại đẩy con gái đang nằm trong lòng mình ra rồi nhìn kỹ một lần nữa rồi thần sắc trịnh trọng hỏi: “Nương nương vẫn chưa có hỉ sao?”
Trong lòng Yến Uyển vốn đang tràn đầy cảm động nhưng thình lình mẫu thân hỏi ra chuyện này, bất giác nàng giật mình một cái.
Vẫn là Lan Thúy thông minh, vội nói: “Ngụy phu nhân và công tử đi đường đã vất vả rồi, hai vị hãy mau đi vào Noãn các ngồi đi, nương nương cũng đã chuẩn bị các món điểm tâm mà hai vị yêu thích nhất rồi”
Ngụy phụ nhân bất quá cũng chỉ hơn 40 tuổi, toàn thân mặc một áo choàng bằng tơ lụa màu hồng nhạt, trang điểm cũng có chút sắc sảo.
Còn đệ đệ Yến Uyển tuy rằng thân thể có tráng kiện nhưng cái cẩm bào đang mặc trên người, nhìn như thế nào cũng không được tự nhiên, chỉ là đôi mắt của hắn vẫn xoay tròn mà nhìn ngắm xung quanh.
Tuy rằng Ngụy phu nhân nhìn có chút già nhưng đôi mắt lại thập phần sắc bén, tựa như là lưỡi dao mà đảo qua trên người Lan Thúy, nói: “Ngươi là người hầu hạ Lệnh tần?”
Lan Thúy vội nói: “Dạ”, Ngụy phu nhân mới bằng lòng vươn tay cho nàng đỡ tay nâng vào.
Khi bước vào Noãn các, Lan Thúy và Xuân Thiền cùng cung kính dâng trà bánh lên, rồi liền khoanh tay đứng sang một bên.
Ngụy phu nhân cũng không để ý nhưng đệ đệ của Yến Uyển là Tá Lộc lại một mình ăn ngấu nghiến như hổ đói, không chút để ý đến ai, Lan Thúy thấy vậy liền dâng lên một chén trà nói: “Công tử, mau uống một ngụm trà cho nhuận hầu đi, coi chừng bị nghẹn”
Tế Lộc năm nay cũng chỉ 16, 17 tuổi, vừa nhìn thấy Lan Thúy có chút diễm lệ, lại hầu hạ ân cần cho nên nhịn không được mà chạm vào mu bàn tay của nàng, rồi trơ mặt cười nói: “Mịn màng lắm”
Lan Thúy đã ở trong cung hầu việc từ nhỏ cho nên vẫn luôn hiểu quy tắc, nhất thời nàng có chút phiền não, chỉ là không dám lộ ra, đành phải phẫn nộ lùi về phía sau, khuôn mặt chịu sự ủy khuất mà đỏ bừng.
Yến Uyển thấy vậy, liền quát: “Đây là trong cung, đệ đệ nghĩ đây là đâu chứ?”
Tế Lộc liền cúi mặt xuống, tay lấy một miếng điểm tâm cắn rồi khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Chuyện gì cũng rơi vào mắt Ngụy phu nhân cho nên liền giận tái mặt nói: “Dù sao đó cũng chỉ là nô tài hầu hạ nương nương, cũng chính là nô tài hầu hạ đệ đệ của nương nương, sờ một chút có sao đâu, có thể mất đi một miếng thịt sao?”
Yến Uyển luôn xem Lan Thúy và Xuân Thiền là phụ tá đắc lực, bây giờ nghe mẫu thân nói vậy, chỉ sợ da mặt Lan Thúy mỏng manh mà sinh ra buồn phiền cho nên cũng chỉ dặn dò: “Lan Thúy, ngươi ra ngoài hầu hạ đi”
Ngụy phu nhân lập tức ngăn lại, cũng không để ý Lan Thúy đang ngượng ngùng mà liền nói: “Ra ngoài làm cái gì? Là một nô tài mà cũng để ý đến những chuyện này sao?” Nàng thấy Yến Uyển khó xử, cũng không bận tâm mà chỉ nhìn chằm chằm vào cái bụng Yến Uyển nói: “Ta mới vừa nhìn những món ăn ngọt ngào kia của nương nương, lại không chút món nào có ô mai thì ta nghĩ chỉ sợ trong bụng nương nương chẳng có thứ gì cả”
Yến Uyển nghe mẫu thân nàng nói chuyện thô tục như vậy, nàng vốn đang vui mừng nhưng giờ phút này cũng bị khó chịu mà đôi mắt đỏ ngầu: “Ngạch nương, lúc này vẫn chưa tới lúc có, con gái cũng không muốn vội ạ”
Ngụy phu nhân khẽ cười, trầm mặt nói: “Không vội sao? Hay là chính nương nương vô dụng, không chiếm được tâm ý Hoàng thượng? Đừng trách huynh đệ nương nương kiến thức hạn hẹp mà thô lỗ, ngay cả tay nô tài của nương nương cũng phải sờ thử xem sao.
Còn nữa, vẫn là do nương nương không cố gắng, nếu có được sủng ái nhiều một chút, sinh ra được một A ca thì trong nhà chúng ta cũng có thêm một chút chi phí sinh hoạt, huynh đệ của nương nương cũng cưới được vài người, chứ không phải nó đáng phải rơi vào bộ dạng này”
Tế Lộc nghe mẫu thân răn dạy tỷ tỷ, liền hít mũi hừ nhẹ một tiếng: “Đúng là gà mái không biết đẻ trứng!”
Yến Uyển từ ngày được phụng dưỡng bên cạnh Hoàng đế tuy rằng trong ngoài vẫn còn chịu nhiều ủy khuất nhưng rốt cuộc cũng là một tần phi an nhàn sung sướng, ai ngờ lại bị mẫu đệ chê cười thô lỗ như vậy.
Ngay cả mẹ con lâu ngày gặp lại mà lại nghe những lời nói lạnh nhạt như nàng hay nghe khi còn nhỏ cho nên nàng nhịn không được mà rơi lệ: “Người bên ngoài nói thế nào thì cũng là chuyện người bên ngoài nhưng sao ngạch nương và đệ đệ lại nói con như vậy chứ? Mấy năm nay, cái gì con cũng đều gửi về nhà, trong lòng không muốn nhìn thấy mọi người chịu sự ủy khuất, cũng không dễ dàng để mọi người vào cung một chuyến, chúng ta phải vui mừng lẫn nhau chứ, sao mọi người lại chạm vào nỗi đau của con chứ?”
Ngụy phu nhân mất hứng, thần sắc càng thêm khó coi: “Người nhà người khác vui mừng vì có chuyện vui, còn chúng ta phải vui mừng vì điều gì chứ? Nương nương hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm như vậy, sao đến hôm nay chỉ mới có được chức tần? Chức tần cũng được, bỏ qua đi, còn cái bụng một chút động tĩnh cũng không có sao? Ở cái tuổi này, đáng lý ra phải có con cháu đầy đàn rồi”
Xuân Thiền nghe vậy, chỉ phải cười làm lành nói: “Xin phu nhân đừng để ý, nương nương vẫn luôn uống thuốc mang thai, trong lòng nương nương cũng đang nôn nóng lắm ạ! Còn nữa, hài tử và ân sủng cũng không có gì liên quan với nhau cả, Du phi có Ngũ a ca nhưng Hoàng thượng vẫn không để ý đến nàng ta, ngay cả Hoàng hậu nương nương, cũng không có con cái nhưng Hoàng thượng vẫn không xem thường nàng ta mà phong làm Hoàng hậu đó thôi”
Ngụy phu nhân không thèm để ý đến, liếc mắt nhìn Xuân Thiền: “Nếu nương nương có phúc khí thì hãy tranh thủ đi, nếu nương nương có bản lĩnh thì cũng không cần có con mà được phong làm Hoàng hậu như Hoàng hậu nương nương đi, nếu như vậy thì ta cần gì phải nói chứ? Ta nhớ rõ cái chức tần của nương nương, hai năm nay vẫn không chút nhúc nhích, hầu hạ Hoàng thượng cũng được bốn năm, bây giờ tuổi tác càng ngày càng lớn, người làm ngạch nương như ta thì sao có thể không sốt ruột được chứ? Còn nữa, ai cũng nói làm phi tần của Hoàng thượng thì vàng bạc được chất đống, phúc khí cũng chất đống ở trước mặt nhưng sao nương nương lại không có chứ?” Nàng nhìn Yến Uyển nói: “Nương nương xem, ngạch nương đến đây mà ngồi lâu như vậy rồi mà Hoàng thượng vẫn chưa cho người đến xem sao, có thể thấy được ân sủng của nương nương càng ngày càng lụn bại rồi”.
Xuân Thiền nghe lời nói của Ngụy phu nhân như vậy, quả nhiên là quá liều mạng, ngay cả một cung nữ như nàng còn nghe không nổi nữa cho nên nàng lấy những tơ lụa và đồ trang sức mà Yến Uyển tự tay chuẩn bị đưa cho Ngụy phu nhân rồi ân cần nói: “Những tơ lụa này đều được Giang Nam dệt tạo tiến cống, trong cung không có nhiều tiểu chủ được ban tặng.
Còn những trang sức này là do Hoàng hậu nương nương biết phu nhân tới cho nên mới cố ý ban thưởng, phu nhân hãy mang hết về nhà đi.
Đến đây cũng không dễ dàng gì, hiếu tâm của nương nương cũng đều đưa ra hết trước mặt rồi”
Ngụy phu nhân vừa nhìn vừa niệm một câu Phật hiệu, hiển nhiên đúng là đồ tinh xảo cho nên sắc mặt cũng hòa hoãn đi rất nhiều: “Vẫn là Hoàng hậu nương nương từ bi”.
Nàng nhìn xong rồi thần bí nhìn Yến Uyển nói: “Nghe nói Hoàng hậu nương nương có vài phần giống với nương nương, không biết có phải vậy không? Sao bây giờ nàng ta đã trở thành Hoàng hậu, còn nương nương chỉ là một phi tần không được sủng ái chứ? Nương nương có muốn ta và đệ đệ đến tạ ơn Hoàng hậu nương nương vì đã ban thưởng nhiều như vậy không?”
Yến Uyển nghe được câu này, lông mày đều dựng thẳng lên, bây giờ mà cho mẫu thân đên Dực Khôn cung thì chỉ sợ mất mặt mà thôi.
Vẫn là Xuân Thiền nhạy bén, khuyên nhủ cười nói: “Chỉ sợ lúc này Hoàng hậu nương nương đang bận xử lý chuyện lục cung mà không muốn gặp người khác”.
Như vậy, Ngụy phu nhân mới bằng lòng bỏ qua.
Canh giờ cũng đã đến, tiểu thái giám đến đưa mẫu đệ Yến Uyển rời cung, Ngụy phu nhân ôm một đồng đồ rồi bước đi, bước đi vài bước thì quay đầu lại dặn: ‘Nương nương hãy mau có con đi, nếu không a mã của nương nương có chết cũng không nhắm mắt mà ở dưới cửu tuyền đi lên tìm nương nương”
Ngụy phu nhân vừa đi, Yến Uyển không muốn bước ra cửa điện, chỉ rơi lệ khóc lóc: “Người nhà của người khác vào cung thăm hỏi, đều là gia đình đoàn viên vui mừng, sao bổn cung lại bối rối như vậy chứ? Cứ nghĩ rằng có thể vui mừng đoàn tụ, ai ngờ lại bị đánh vào mặt mình”.
Nàng kéo tay Lan Thúy qua nói: “Còn làm liên lụy đến ngươi, cũng là do bổn cung không biết dạy dỗ mà lại để huynh đệ khi dễ”
Lan Thúy thấy Yến Uyển thương tâm như vậy thì sao còn dám ủy khuất, chỉ phải nói: “Nương nương đối đãi nô tỳ rất tốt, nô tỳ đều hiểu được, nô tỳ không dám ủy khuất”
Xuân Thiền thở dài: “Cái ủy khuất của nô tỳ thì làm sao so được với cái ủy khuất của nương nương chứ? Ngạch nương huynh đệ đều buộc mình như vậy, trong lòng lại càng không chút dễ chịu.
Kỳ thật, phu nhân nói cũng có ý tốt, chỉ là nóng nảy mà thôi, nương nương sớm muộn gì cũng sẽ có con.
Ngay cả ân sủng, nương nương vẫn còn trẻ mà sợ gì chứ?”
Yến Uyển nắm chặt chiếc khăn tay, thương cảm mà trầm giọng nói: “Cũng không hẳn như vậy.
Nhà mẹ đẻ không có ai để dựa vào, mọi chuyện chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi”
Nửa tháng sau, Hoàng đế liền cùng tân hậu Như Ý đi bái tế liệt tổ liệt tông, lại tây tuần Tung sơn Lạc hà, lại đến Ngũ Đài Sơn dâng hương, tham quan thẳng cảnh núi non.
Ngoại trừ Hoàng hậu thì vẫn mang theo Thuần quý phi, Gia quý phi, Thư phi, Lệnh tần.
Mọi chuyện trong cung đều để cho Du phi Hải Lan lo liệu.
Nghĩ lại đúng là cuộc đời khó có được lúc Hoàng đế và Như Ý ở bên cạnh nhau lâu như vậy, hắn cùng nàng xem Tây Sơn Hồng Diệp, lại cùng nhau xem điệp lạc phân phi, mộ ải nặng nề.
Xem từ sáng sớm đến lúc mờ mịt, tuy rằng bên cạnh cũng có các tần phi khác làm bạn nhưng rốt cuộc cũng chỉ là hầu hạ.
Mỗi đêm, Hoàng đế luôn ở bên cạnh Như Ý, ôm nhau mà ngủ, nghĩ lại cũng thật xa xỉ.
Nhưng mà cái xa xỉ này lại khiến người ta vui mừng, bởi vì nàng là Hoàng hậu danh chính ngôn thuận, Hoàng đế lúc nào cũng ở bên cạnh nàng như hình với bóng, có đôi có cặp.
Hậu cung an hòa theo ngày tháng thì tiền triều lại nổi lên phong ba, lão thần Trương Đình Ngọc lại bị Hoàng đế trách cứ lần nữa, chấn động toàn bộ thời tiết tháng 9.
Từ khi trưởng hoàng tử Vĩnh Hoàng tạ thế, lễ sơ tế cũng vừa mới qua, Trương Đình Ngọc cũng không để ý đến thân phận lão sư của Vĩnh Hoàng mà liền vội vã cầu xin Hoàng đế hồi hương.
Hoàng đế không khỏi tức giận, trách cứ nói: “Khanh từng là người giảng đọc cho trẫm, lại từng là sư phó của trưởng Hoàng tử, bây giờ trưởng Hoàng tử tạ thế không lâu mà khanh liền cáo lão về quê, khanh hờ hững vô tình vô tâm đến vậy sao?”
Trương Đình Ngọc lần này bị khiến trách đến mức hoảng loạn.
Từ sau khi Hoàng đế hạ chỉ, Trương Đình Ngọc không còn đủ tư cách tế riêng ở trong Thái Miếu thì các đại thần đã nhìn ra tâm ý Hoàng đế cho nên thế lực trong triều của