Vào tháng Tám, Như Ý đã có thể cùng Hoàng đế đến Mộc Lan săn thú, giục ngựa giơ roi.
Năm đó nàng dùng cái xuân phong đắc ý của mình để lấy lại thể diện cho Lăng Vân Triệt.
Lúc đó Lăng Vân Triệt đang bãi săn Mộc Lan mà đã chờ đợi trong khoảng thời gian rất dài, bãi săn Mộc Lan là một khu đất rộng lớn chứa đầy cây cỏ tốt tươi, lại có cầm thú thảo nguyên sinh sản, tuy rằng hàng năm Hoàng đế đều đưa các vương công đại thần, tinh binh Bát kỳ đến đây để săn thú nhưng mỗi năm chỉ có một lần náo nhiệt, những ngày còn lại thì ít người lui tới, chỉ biết làm bạn với mưa gió và cầm thú dã thú.
Lăng Vân Triệt ở nơi này chịu thống khổ cực lớn cho nên lúc Như Ý tới bãi săn thì liền thấy hắn gầy yếu, râu ria lồm xồm trên khuôn mặt, tuy nàng không thấy kinh ngạc nhưng trong lòng lại thấy đau đớn.
Lúc đó có nhiều người, Hoàng đế cùng Hòa thân vương Hoằng Trú, Tam a ca Vĩnh Chương 19 tuổi, Tứ a ca Vĩnh Thành 14 tuổi, Ngũ a ca Vĩnh Kỳ 12 tuổi, còn có các đại thần Hoàng thân quốc thích đang chuẩn bị tranh giành bãi săn mà tận hứng săn thú.
Như Ý liền cùng vài vị mẹ đẻ của các A ca đi theo ở phía sau, nhìn mọi người giục ngựa tỏa ra các hướng mà lộ ra chờ mong tươi cười.
Lục Quân cười nói: “Ngũ a ca còn nhỏ tuổi như vậy mà cưỡi ngựa không thua gì hai người huynh của mình”
Hải Lan ngại ngùng nói: “A ca còn nhỏ cũng là nhờ các a ca dạy dỗ mà thôi”
Ngọc Nghiên cũng không chịu yếu thế: “Thật không? Sao ta lại thấy Tứ a ca là người cưỡi ngựa chạy nhanh nhất vậy”
Lục Quân biết tâm tính Ngọc Nghiên cho nên cũng chỉ cười trừ: “Tứ a ca theo Gia quý phi ăn nhiều nhân sâm Lý triều như vậy thì sao thể trạng lại không tốt đươc chứ? Dù sao Tứ a ca cũng muốn thể hiện bản lĩnh trước mặt Hoàng thượng”
Ngọc Nghiên giơ chiếc quạt lên miệng, cười nói: “Thể hiện cái gì chứ? Đại a ca và Nhị a ca không có ở đây, vị trưởng tử Tam a ca này thật dễ khiến cho người khác chú ý thì sao còn để ý đến Tứ a ca của ta chứ?”
Lục Quân nghe vậy liền có chút không vui, từ lúc Tam a ca bị răn dạy trong tang lễ Hiếu Hiền hoàng hậu thì trong lòng Lục Quân luôn cảm thấy bất an.
Mà trong nhiều năm qua, Hoàng đế luôn kiêng kị nhắc đến việc lập trưởng tử làm Thái tử, Đại a ca Vĩnh Hoàng đã chết vì cái kiêng kị này cho nên không ai dám nhắc lại nữa.
Sắc mặt Lục Quân lạnh lẽo, lập tức hướng về Như Ý, khuôn mặt chứa đầy kính cẩn nói: ‘Gia quý phi càng lúc càng biết nói đùa, đều là do Hoàng thượng nuông chiều mà thôi.
Hài tử chúng ta dù có tốt thì sao so được với Thập nhị a ca của Hoàng hậu nương nương cơ chứ? Nếu không nhắc đến Thập nhị a ca vẫn còn đang nhỏ thì Ngũ a ca cũng xem như là cao quý”
Như Ý và Hải Lan liếc mắt nhìn nhau, cũng không lên tiếng.
Mấy năm nay Như Ý và Hải Lan dụng tâm chỉ bảo Vĩnh Kỳ thế nào, dốc lòng đào tạo thế nào, tích tụ công phu hơn mười năm mà giấu tài trước mặt người khác thì sao có thể để lộ ra ngoài chứ? Cho nên hai người cũng chỉ cười nói lại: “Lúc này không xem săn bắn mà nói chuyện này làm gì cơ chứ?”
Hoàng đế săn thú trông rất cao hứng, các thị vệ đi theo cảm thấy hiểu rõ cho nên cố ý càng chạy càng chậm, chừa lại một khoảng cách rất xa so với Hoàng đế, sau đó tới chỗ nuôi các loài cầm thú như nai, hươu, thỏ… để thả ra, lấy trợ hưng trí.
Những súc vật ôn thuần kia thì sao có thể lọt vào mắt Hoàng đế cơ chứ, chỉ có những con báo vàng đang chạy tán loạn kia mới khiến cho nhiệt huyết Hoàng đế sôi trào, hắn giục ngựa chạy nhanh đi trong rừng rậm rạp, đường đi dần dần nhỏ hẹp, con ngựa không biết nên đi đường nào nên chỉ biết chậm rãi đi bộ.
Phía bắc có cây cối cao lớn trùng điệp, ánh sáng mặt trời le lói chíu vào.
Bốn phía dần dần im lặng, Hoàng đế có chút phẫn nộ, đang muốn xoay người lại thì liền thấy một con vật nhỏ có bộ lông tuyết trắng đang cử động, Hoàng đế liếc mắt nhìn đó chỉ là con thỏ hoang, hắn không muốn dễ dàng bỏ qua cho nên lập tức cài tên lên định bắn.
Nhưng mà hắn chưa kịp bắn tên thì có tiếng rít bên tai, rồi có một mũi tên đâm xuyên không khí tạo nên tiếng vang gắt gao bay đến vành tai hắn.
Hoàng đế cả kinh, theo bản năng cúi thấp mình xuống nằm trên lưng ngựa, có một ám tiễn xẹt qua chạm vào mũ giáp bằng vàng của Hoàng đế mà tạo nên một tiếng “Coong”.
Là có người phóng tiễn!
Hoàng đế chưa phục hồi tinh thần thì lại có một âm thanh khác lại vang lên lần nữa, Hoàng đế đang muốn giục ngựa chạy lên phía trước thì chỉ thấy lùm cây phía trước có khuôn mặt của một con ngựa hoang.
Con ngựa hoang cực kỳ to lớn, nếu so với con ngựa mà Hoàng đế đang cưỡi thì đúng là một trời một vực.
Gương mặt nó vặn vẹo mà giơ cao hai chân trước lên, hướng tới trước ngực Hoàng đế mà đá.
Trong nháy mắt Hoàng đế do dự, nếu chạy về phía trước thì khó tránh khỏi việc con ngựa hoang kia làm thương tổn cơ thể, nếu lui về phía sau thì sẽ chạm vào tên bắn chết; hắn không thể nào tránh nhé, lại càng không thể lui được về phía sau.
Trong chớp mắt, Hoàng đế liền cảm thấy có một kình phong ập đến, có người nhảy lên ngựa, ôm hắn ngã xuống mặt đất rồi lăn thêm hai vòng và cũng tránh được lãnh tiễn đang đuổi theo sau.
Hoàng đế vẫn còn kinh hồn mà chưa nhận ra khuôn mặt của người đã cứu mình, là khuôn mặt quen thuộc nhưng nhất thời không thể nghĩ ra, chỉ phải thốt ra: “Là khanh!”
Lăng Vân Triệt bảo vệ Hoàng đế, nói: “Vi thần Lăng Vân Triệt hộ giá đến chậm, thỉnh Hoàng thượng thứ tội”
Động tĩnh lớn như vậy, hiển nhiên là làm cho con ngựa hoang chưa thuần hóa kia đến lại gần.
Nếu là bình thường thì sẽ không cần sợ, bàn tay trần của Lăng Vân Triệt, Hoàng đế lại có cung tiễn trong tay nhưng mà lúc xoay người lại thì mới phát hiện lúc ngã xuống ngựa thì cung tiễn đã rơi chỗ khác, cách xa hai ba thước, trong khi đó vó con ngựa hoang chỉ còn cách mình ba bước phía trước.
Lăng Vân Triệt có chút tuyệt vọng, chẳng lẽ khổ tâm một phen, cuối cùng lại bị chôn vùi ở dưới vó ngựa sao? Ý chí hắn yếu đuối một chút nhưng nghĩ lại cho dù có hung mãnh nhưng mà cũng chỉ là ngựa hoang mà thôi, hắn lập tức lấy lại bình tĩnh mà kiên quyết nói: “Vi thần sẽ che chở cho Hoàng thượng!”
Hắn nói chưa xong thì đã thấy có một bóng người lăn qua thảm cỏ, hô to một tiếng: “Hoàng a mã” rồi liền chắn trước người Hoàng đế.
Đồng thời có một cung tên đâm thẳng vào trán con ngựa hoang, xuyên thẳng vào não, rồi nghe thấy một tiếng gầm điên cuồng, con ngựa hoang kia đau nhức kinh nhảy mấy bước, rốt cuộc trên trán chảy một đường máu rồi ngã xuống đất mà chết.
Hoàng đế thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cảm thấy mồ hôi trên trán chảy đầm đìa, ướt đẫm cả xiêm y.
Một lát sau, hắn mới phục hồi được tinh thần thì mới phát hiện Vĩnh Kỳ đang chắn trước mắt hắn, còn trên lưng Vĩnh Thành có một túi cung tên chạy đến mà quỳ gối xuống nói: “Nhi thần chậm trễ cứu giá, Hoàng a mã không có việc gì chứ?”
Lúc này Hoàng đế mới nhận ra đó là cung tên của Vĩnh Thành, hắn bất giác vui mừng rồi ôm chặt đầu vai Vĩnh Thành: “Ân huệ tử! Là ân huệ tử của trẫm!”
Vĩnh Thành kích động đến mức khuôn mặt đỏ bừng, liên tục tạ ơn Hoàng đế quá khen.
Mà Vĩnh Kỳ thấy không có việc gì nữa nên tay chân cũng thả lỏng mà yên lặng đứng ở phía sau huynh trưởng.
Vẫn là Lăng Vân Triệt hỏi trước: “Ngũ a ca không có bị thương chứ?”
Vĩnh Kỳ lắc đầu nói: “Hoàng a mã không có việc gì là tốt rồi”
Hoàng đế mỉm cười, tất nhiên cái mỉm cười kia không bằng cái thân thiết khen ngợi đối với Vĩnh Thành cho nên hắn chỉ thuận miệng nói: “Mới vừa rồi con đã chạy đến đứng trước mặt trẫm nhưng sao lại không bắn ngựa hoang trước mà chỉ chờ đợi?”
Vĩnh Kỳ lạnh nhạt tự nhiên nói: “Nhi thần đứng ở cự ly quá gần cho nên giương tên không kịp nữa.
Với lại, nhi thần có nghe sư phó nói qua, mãnh thú khi đả thương con người thì chỉ đả thương một người mà thôi.
Nhi thần đứng trước người Hoàng a mã để hộ giá, thì con ngựa hoang kia cũng chỉ làm nhi thần bị thương mà sẽ không làm Hoàng a mã bị thương”
Đứa con mới 12 tuổi nhưng lời nói lại chứa đầy thành khẩn, Hoàng đế bất giác cảm động, vuốt ve cái trán của hắn nói: “Con đúng là đứa con có hiếu!”
Hoàng đế vẫn còn khiếp sợ, liền lấy cái tiêu trên mũ giáp vàng xuống, hắn ý bảo Vĩnh Thành cẩn thận nhặt hai lãnh tiễn kia lên, nhìn kỹ qua rồi hỏi: “Có độc hay không?”
Vĩnh Thành cẩn thận kiểm tra thực hư nói: “Không độc”
Ánh mắt Hoàng đế lạnh như hàn băng, chứa đựng cái sợ hãi mà hung ác nham hiểm: “Ai đã phóng ra lãnh tiễn này? Ai đã hãm hại trẫm?”
Vĩnh Kỳ cúi mặt xuống, nói: “Người muốn hại Hoàng a mã, rốt cuộc không đạt được ý nguyện”
Hoàng đế nhìn núi rừng cây cối xung quanh, trầm mặc thật lâu sau rồi nói: “Cũng may là nhờ các con đến cứu trẫm! Người hại trẫm vẫn còn ở đâu đây mà thôi”.
Hắn phân phó Vĩnh Thành: “Vĩnh Thành, con hãy dẫn người lùng sục bãi săn, trẫm muốn xem ai có lá gan như vậy, dám mưu hại thiên tử!”
Trên khuôn mặt thiếu niên 14 tuổi ửng đỏ hưng phấn, lớn tiếng nói: “Dạ!”
Còn Vĩnh Kỳ chỉ rúc vào thân thể Hoàng đế, một tay đỡ hắn, một tay hộ vệ gắt gao hắn.
Hoàng đế đi được vài bước rồi quay đầu lại nhìn Lăng Vân Triệt: “Trẫm nhớ rõ khanh là người hầu việc bên cạnh trẫm, vì sao lại đến nơi này?”
Lăng Vân Trệt có chút xấu hổ, cúi đầu nói: “Vi thần bị oan khi mắc tội trộm yếm của Gia quý phi cho nên mới bị đưa đến bãi săn làm khổ dịch”
Hoàng đế gật đầu nói: “Lúc trước trẫm không tin khanh bị oan, bây giờ thì tin rồi.
Bởi vì người mà mơ ước nữ nhân của trẫm thì sẽ không liều chết tới cứu trẫm như vậy.
Khanh hãy trở về đi, đừng lãng phí tài năng của khanh ở bãi săn này nữa”
Gió tháng Tám hỗn loạn trong rừng mang theo cái ẩm ướt lạnh lẽo nhưng trong lòng lại sinh ra cái nóng bỏng mà vui sướng.
Lăng Vân Triệt vội quỳ xuống nói: “Vi thần cẩn tuân ý chỉ Hoàng thượng”
Bãi săn Mộc Lan phần phật tiếng gió mà không hề báo trước cho biết có người giả thân phận ám hại, lại có ngựa hoang phát cuồng.
Quan viên lâm trường liên tục xin tha, thật sự không biết có người sắp đặt cung tiễn ám khí nhưng đây là khu vực săn bắn bố trí của Hoàng gia, Hoàng đế vừa sợ vừa giận liền phái cho Phó Hằng truy tra kỹ lưỡng nhưng mà vẫn không thể tìm ra người phóng ra lãnh tiễn là ai.
Từ đó tâm tính Hoàng đế càng lúc càng sợ hãi cho nên có vài lần gặp ác mộng, trong mơ cứ gặp lại cái cảnh lãnh tiễn gào thét rồi lại không biết người ám hại là ai, lúc đó Như Ý chỉ có biết ôm chặt lấy Hoàng đế, dùng cái an ủi này để trấn an cái chấn nộ mà bất an của hắn.
Tin tức truyền đến trong cung, cho dù Thái hậu là người trải qua bao nhiêu phong ba kinh nghiệm nhưng cũng cả kinh thất sắc, nàng nắm chặt tay Phúc Già mà không nói nên lời.
Phúc Già ôn thanh nói: “Thái hậu an tâm, nô tỳ đã đi hỏi kỹ rồi, Hoàng thượng vẫn luôn mạnh khỏe, Thái hậu có thể yên tâm.
Nô tỳ cũng đã cho người chuyển lới, lấy biểu Thái hậu đối với Hoàng thượng mà quan ái, chỉ là chuyện này….
Thái hậu có muốn tra rõ không ạ?”
Thái hậu suy nghĩ một lát, quả quyết nói: “Không thể! Chuyện này Hoàng đế cũng đã tự mình tra hỏi nhưng người gây ra chuyện này chắc cũng đang cảnh giác tối cao, cũng sẽ khó tra ngọn nguồn.
Bây giờ thần hồn nát thần tính, lúc này Hoàng đế đang nghi ngờ đến ai, nếu như ai gia tùy tiện hỏi đến, chỉ sợ sẽ khiến Hoàng đế không vui mà thôi”
Phúc Già đau lòng, lại có chút oán thán: “Thái hậu cũng là quan tâm Hoàng thượng nhưng lại sợ Hoàng thượng suy nghĩ quá nhiều mà gây ra bất hòa”
Đúng là tử hiếu mẫu từ Hoàng gia này, ở trong mắt người ngoài là phồn hoa lừng lẫy nhưng bên trong lại có khoảng cách lạnh nhạt.
Giây lát sau, Thái hậu thở dài nói: ‘Chung quy ai gia không phải là thân sinh Hoàng đế cho nên vẫn có hiềm khích, lúc nhỏ Hoàng đế là người có chủ ý, càng lớn lên thì càng hận ai cản tay.
Ai gia cũng chỉ biết khuyên nhủ chứ không dám bức bách cứng rắn đối với Hoàng đế.
Mà ngươi thấy đó, bây giờ Hoàng đế tự tay tuyển chọn phi tần thì đều luôn cẩn thận, bây giờ ai gia cũng chỉ cầu nữ nhi an ổn, dư giả, cũng xem như hưởng thụ lão già mà thôi”
Sau khi hồi cung từ bãi săn Mộc Lan, chuyện phong ba đó lại càng nhạt đi mà thay vào đó là sự náo nhiệt, ngoại trừ Lăng Vân Triệt được trở thành thị vệ nhị đẳng ngự tiền thì Tứ a ca Vĩnh Thành của Ngọc Nghiên được Hoàng đế tín nhiệm nhiều nhất.
Đầu tiên Hoàng đế liên tiếp lâm hạnh Ngọc Nghiên, lại chăm sóc phá lệ cho Vĩnh Thành học kỵ xạ, cứ 3 ngày Hoàng đế đều hỏi đến một lần.
Năm nay là tiết vạn thọ sinh thần của Hoàng đế, sứ giả Lý triều đến chúc mừng, Hoàng đế liền lệnh cho Vĩnh Thành tiếp đãi.
Vĩnh Thành lại thập phần không chịu thua kém cho nên luôn được sứ giả khen ngợi, rồi sau ngày trùng dương, Hoàng đế liền phong Vĩnh Thành thành bối lặc*.
(Bối lặc, tên đầy đủ là Đa La bối lặc, trong tiếng Mãn Châu có nghĩa là “Chúa tể”.
Trước khi nhà Thanh thành lập, thì Bối lặc được dùng để gọi cấ vị thủ lĩnh của các bộ lạc người Mãn Châu, bản thân Nỗ Nhĩ Cáp Xích lúc chưa xưng là Đại Hãn thì cũng được gọi là bối lặc.
Bối lặc là 1 trong 8 tước vị cao quý của nam giới trong quý tộc Mãn Thanh và 1 trong 4 tước vị dành cho Hoàng thất (ngoài Hòa Thạc thân vương, Đa La quận vương và Cố Sơn bối tử).
Khi các Hoàng tử đến tuổi trưởng thành, tùy thuộc vào thứ tự, địa vị, sủng ái của người mẹ và công trạng, tài năng của Hoàng tử mà Hoàng đế sẽ phong cho Hoàng tử thành Bối lặc và Bối tử, sau đó nếu có thành tích thì sẽ được phong Vương.
Việc một Hoàng tử được phong Vương ngay từ đầu thường là con của Hoàng hậu, Quý phi sinh ra; tuy nhiên có một số người được Hoàng đế cực kỳ yêu mến thì cũng được phá lệ mà phong Vương ví dụ như Vinh Thuần thân vương Vĩnh Kỳ của Càn Long)
Chuyện này giống như miếng đá ném vào mặt nước mà khiến cho mọi người xôn xao cũng bởi vì Tam a ca Vĩnh Chương chưa được phong tước nhưng rốt cuộc Tứ đệ chưa trưởng thành lại được phong làm bối lặc.
Còn đối với Ngũ a ca Vĩnh Kỳ, tuy rằng Hoàng đế trìu mến gấp đối, lại ban thưởng rất nhiều nhưng rốt cuộc lại không coi trọng bằng Vĩnh Thành cho nên Vĩnh Kỳ cũng không khỏi có chút ảm đạm.
Lăng Vân Triệt hồi cung thì lại càng thêm thận trọng từ lời nói đến việc làm cho nên Hoàng đế thập phần nể trọng.
Vào một ngày Hoàng đế trách phạt những người phụ trách ở bãi săn Mộc Lan, vừa thay Tam a ca Vĩnh Chương tiến đến thỉnh an, hắn thấy mặt rồng Hoàng đế chận nộ, liền khuyên nhủ nói: “Nhi thần cho rằng chuyện săn thú lần này sẽ không tra ra được thủ phạm cũng bởi vì người phục dịch ở bãi săn quá nhiều, nhất thời khó có thể tra rõ.
Hoàng a mã nếu như trách phạt thì ai còn có thể tiếp tục vì Hoàng a mã tra người nữa chứ?”
Lời này vốn là có tình có lý nhưng mà Hoàng đế vừa mới trải qua chuyện này cho nên càng ngày càng nghi ngờ, lập tức đập bàn cả giận nói: “Ngươi là đứa con lớn nhất của trẫm, ngay cả bản thân ngươi cũng không cứu giá được trẫm! Nếu xảy ra chuyện sơ hở ở bãi săn thì ngươi là trưởng tử bất lực, thứ hai cứu giá chậm trễ là bất hiếu bất trung, năng lực tầm thường, thua kém hai vị đệ đệ; thứ ba là giải quyết chính sự chểnh choảng, không thể phân ưu cùng quân phụ mà lại khinh tha khinh thứ, không suy nghĩ đến an nguy quân phụ! Một đứa con như vậy thì có ích lợi gì chứ?”
Hoàng đế chấn nộ lôi đình như vậy, Vĩnh Chương bị mắng đến mức đổ đầy mồ hôi, cuối cùng cũng chỉ phải cúi đầu cáo lui.
Hoàng đế liền quay sang hỏi Lăng Vân Triệt đứng ở bên cạnh: “Khanh xem Vĩnh Chương cầu xin tha cho bọn cung nhân ở bãi săn Mộc Lan như vậy, khanh nghĩ nó có liên quan đến chuyện lãnh tiễn hay không?”
Lăng Vân Triệt kính cẩn nói: “Tam a ca là thân tử Hoàng thượng”
Hoàng đế lắc đầu, hít thở nặng nhọc: “Thiên gia phụ tử, không thể tầm thường như người bình thường.
Vừa là phụ tử, vừa là quân thần thì cũng khó trách oán thù! Lúc Thánh tổ Khang Hi lúc về già thì lại xảy ra chuyện Cửu Tử đoạt đích, trẫm nghĩ đến mà kinh tâm không thôi”
Lăng Vân Triệt nói: “Hoàng thượng trẻ trung khỏe mạnh, không ai dám có tâm tư đó, cũng không có ai có khả năng mưu hại Hoàng thượng”
Hoàng đế nghe được lời ấy, thoáng có chút trấn an: ‘Vậy mọi người ở bãi săn Mộc Lan, khanh nghĩ có nên trách phạt bọn họ không?”
Lăng Vân Triệt kính cẩn nghe theo, nói: ‘Có sai nên phạt, có công nên thưởng.
Hoàng thượng thưởng phạt phân minh, trong lòng ắt đã có định đoạt, vi thần không dám vọng ngôn”
Hoàng đế mỉm cười, khen ngợi nói: “Rất tốt”
Những lời này không biết là Hoàng đế khen ngợi cái tính toán của chính mình hay là khích lệ Lăng Vân Triệt cẩn thận nữa.
Lăng Vân Triệt đang âm thầm nghiền ngẫm suy nghĩ thì bỗng nhiên Hoàng đế cười nói: “Khanh đã qua tuổi 30 rồi, cũng chưa lập gia thất”.
Hắn tùy tay gọi một tiểu cung nữ mặc y phục màu xanh đứng trước ngự tiền vào nói: “Mậu Thiến, ngươi cũng 25 tuổi rồi, cũng sắp được xuất cung, trẫm