Chương 1064
Nặng. Quá nặng!
Thiếu niên kia lại hỏi: “Huynh đài xưng hô thế nào?”
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, đáp: “Diệp Quân”.
Thiếu niên ôm quyền: “Ta là Liên Song, đến từ thành Tiên Đế”.
Diệp Quân tò mò hỏi: “Liên huynh đã ở đây bao lâu rồi?”
Liên Song cười khổ: “Ba năm rồi”.
Ba năm?
Diệp Quân gật đầu, cảm thấy đúng là có hơi lâu thật.
Mà hắn lại không có ngần ấy thời gian.
Liên Song chần chừ lên tiếng: “Diệp huynh, thứ cho ta lỗ mãng, ban nãy ngươi nói đã cảm ngộ được..”.
Hắn ta biết hỏi như vậy là bất lịch sự, nhưng thấy Diệp Quân tính tình khiêm tốn dễ gần nên quyết tâm thỉnh giáo một phen.
Nếu đối phương không chỉ thì cũng không sao, cùng lắm là xin lỗi vậy.
Nhưng nếu đối phương sẵn lòng chỉ bảo thì có thể sẽ giúp hắn ta rất nhiều.
Bước lên võ đạo là phải tranh giành, nhưng không phải lúc nào cũng vứt não mà đi tranh, vẫn phải có lúc biết khiêm tốn.
Diệp Quân cười nói: “Cảm ngộ của ta cũng đơn giản thôi. Vị tiền bối đại đế Bất Khuất này từng là siêu cường giả tuyệt thế vô song, ý chí của ông ấy tồn tại qua trăm triệu năm mà không bị hao mòn, chắc chắn không phải kiểu người chịu bị sai bảo, lại càng không thích ai sợ sệt trước mình. Vì vậy khi đối mặt với ý chí của ông ấy, có thể kính nhưng không thể sợ, nên chúng ta cần tìm cách đánh bại nó chứ không phải nghĩ ngợi lung tung qua ngày”.
Âm lượng hắn rất to nên không chỉ Liên Song mà những người khác xung quanh cũng nghe được.
Nghe xong, ai nấy đều rơi vào trầm tư.
Có thể đến được đây đều không
Hợp lý đấy chứ!
Nếu ngày nào cũng khép nép khúm núm, xem đối phương như thần thì người như đại đế Bất Khuất liệu sẽ ghé mắt chịu nhìn sao?
Chắc chắn chỉ có xem thường mà thôi!
Tựa như những người suốt ngày nịnh nọt ton hót trong thế tục vậy, làm sao có thể được nữ thần để ý đến?
Càng xu nịnh thì càng tổ bị coi khinh mà thôi.
Liên Song đứng đối diện Diệp Quân rơi vào im lặng một hồi lâu, sau đó siết tay lại.
Không chỉ hắn ta mà ánh mắt của những người khác cũng có điều thay đổi.
Có người trở nên kiên định hơn.
Có người trở nên dữ tợn hơn.
Diệp Quân chỉ quan sát bọn họ một lượt, mỉm cười không nói.
Tiểu Tháp hỏi: “Sao ngươi lại nói cảm ngộ của mình cho họ? Không sợ họ giành mất Bất Khuất Cốt à?”
Diệp Quân khẽ cười: “Người đến đây hầu hết đều là thiên tài cao cấp từ chư thiên vạn giới, nếu ta có thể kết thiện duyên với họ thì sao lại không làm? Tuy có cha và ông nội chống lưng cho nhưng ta cũng không thể mãi dựa dẫm vào họ, vậy nên trừ nỗ lực tu luyện ra thì cũng phải phát triển mạng lưới giao thiệp. Hôm nay ở đây có trên trăm người, nếu có thể làm quen với vài người bạn tốt cũng đã đáng giá rồi”.