Chương 101: Đẹp trai
Cứ như vậy, Diệp Quân bị cô gái kéo tới một toà đại điện cũ nát cách đó không xa.
Thật ra Diệp Quân đã có ý muốn chuồn đi rồi!
Đạo Môn này trông hơi thảm.
Hắn cảm thấy mình và đối phương đừng làm tổn thương lẫn nhau thì hơn!
Đúng vào lúc này, bên trong Đạo Môn đột nhiên có một hoà thượng mặc áo cà sa bước ra, hoà thượng có bộ râu rất dài, lộ ra cái bụng to, vẻ mặt hung hãn, trong tay còn cầm một cái đùi gà lớn, khoé miệng vẫn còn đang dính đầy dầu mỡ!
Nhìn thấy hoà thượng này, trong lòng Diệp Quân chợt trầm xuống.
Đạo Môn không phải tu đạo sao?
Sao lại có hoà thượng thế?
Không bình thường!
Cô gái kéo Diệp Quân tới trước mặt hoà thượng, phấn khích cười nói: “Sư phụ, chính là hắn, hắn muốn gia nhập vào Đạo Môn của chúng ta!”
Diệp Quân trầm mặc.
Hoà thượng quan sát Diệp Quân một lượt: “Kiếm tu?”
Trong lòng Diệp Quân chợt kinh ngạc: “Sao tiền bối lại biết?”
Hoà thượng bình tĩnh nói: “Trên người ngươi có nghiệp chướng, Đạo Môn bọn ta không thu nhận!”
Nói xong ông ấy quay người rời đi.
“Sư phụ!”
Cô gái đột nhiên kéo lấy hoà thượng, hơi cuống lên: “Hiếm lắm mới có một người, sao người lại không thu nhận hắn?”
Hoà thượng hơi bất lực: “Trên người tên này có nghiệp chướng rất nặng, nếu như thu nhận hắn thì sư đồ chúng ta e rằng tương lai sẽ khó mà có được kết cục tốt đẹp!”
Cô gái quay đầu liếc nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Con cảm thấy trông hắn cũng khá đẹp trai đấy chứ!”
Diệp Quân: “...”
Hòa thượng cũng nhất thời chẳng biết nói gì!
Lúc này, trên bầu trời đột nhiên nứt ra, một giây sau, một luồng khí tức khủng bố đột nhiên bao trùm xuống!
Hòa thượng nheo hai mắt lại: “Chân Long!”
Diệp Quân cũng cau mày, hắn quay người nhìn ra, thấy có một người đàn ông trung niên bước tới từ trên bầu trời!
Người tới chính là Ngao Mông!
Sắc mặt của Ngao Mông vô cùng khó coi, vốn dĩ có thể tới sớm hơn, thế nhưng ông ta lại bị ông lão lưng gù kia lừa gạt!
Đúng là đáng chết!
Nếu như đối phương không phải người của Tiên Bảo Các thì ông ta thật sự muốn tự tay mình giết chết đối phương!
Bên dưới, Diệp Quân nhìn Ngao Mông, sắc mặt lập tức trở nên u ám!
Đến nhanh thế!
Ngao Mông liếc nhìn Diệp Quân bên dưới, lúc này, hòa thượng kia đột nhiên nhếch miệng cười: “Tộc Chân Long...lẽ nào tộc trưởng của các ngươi chưa từng nói với các ngươi rằng không thể đặt chân vào Đạo Giới sao?”
Ngao Mông nhìn về phía hòa thượng, một giây sau, sắc mặt của ông ta lập tức biến đổi: “Đạo hòa thượng!”
Đạo hòa thượng!
Ở Trung Thổ Thần Châu, có mười hai cường giả đỉnh cao, mười hai người này chính là trụ cột của Trung Thổ Thần Châu, mà Đạo hòa thượng này cũng chính là một trong số đó.
Ngao Mông trầm giọng nói: “Đạo hòa thượng, tên này là người mà tộc Chân Long bọn ta buộc phải giết, ông...”
“Cút!”
Đạo hòa thượng đột nhiên gầm lên một tiếng đầy phẫn nộ, ngay lập tức, một sức mạnh cường đại lao thẳng lên trời, cả chân trời nứt ra thành hình mạng nhện. Ngao Mông lập tức bị chấn động tới độ lùi ra sau cả nghìn trượng, vừa mới dừng lại thì thân xác đã nứt toác, máu tươi phun trào!
Nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt Diệp Quân lập tức mở to!
Mẹ kiếp?
Mạnh như vậy sao?
Phía cuối chân trời, Ngao Mông cũng hết sức kinh ngạc, không nói thêm bất cứ lời thừa thãi nào mà quay người bỏ chạy!
Bên dưới, Đạo hòa thượng nhìn về phía Diệp Quân phía trước mặt: “Ngươi có thù với tộc Chân Long sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Không đội trời chung!”
Đạo hòa thượng híp hai mắt lại: “Không đội trời chung?”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta giết chết một con Chân Long!”
Đạo hòa thượng đột nhiên nói: “Ngươi chính là Diệp Quân – người đứng đầu cuộc tỷ võ dưới hạ giới!”
Diệp Quân ngẩn ra, sau đó nói: “Ta rất nổi tiếng sao?”
Đạo hòa thượng cười nói: “Ngươi không chỉ giết chết thiếu tộc trưởng của tộc Chân Long mà còn giết chết người mà nó theo bảo vệ - An Mục, mà An Mục này là người của nhà họ An!”
Diệp Quân gật đầu.
Đạo hòa thượng lắc đầu: “Ta không sợ tộc Chân Long, nhưng ta không chống đỡ nổi nhà họ An, hai vị võ thần tổ tiên của bọn họ ai nấy đều có thực lực đỉnh cao, ta không đánh lại được! Vậy nên hay là ngươi đi nhà khác thử xem?”
Diệp Quân nói: “Ta rất giỏi đánh đấm!”
Đạo hòa thượng gặm một miếng đùi gà, cười nhạt: “Rất giỏi đánh đấm ư? Ngươi giỏi đánh đấm thì có tác dụng quái gì, người trẻ tuổi bây giờ đều phải so về thế lực”.
Diệp Quân trầm mặc một lúc, nói: “Tiền bối cũng chỉ có một mình, nhưng lại có thể không sợ tộc Chân Long... Có một số người, thế lực của hắn là thế lực phía sau lưng hắn, lại có một số người, một mình hắn chính là thế lực của mình, tiền bối là kiểu thứ hai, ta cũng muốn làm kiểu thứ hai giống như tiền bối!”
Một mình chính là một thế lực!
Nghe thấy lời này của Diệp Quân, Đạo hòa thượng nhếch miệng cười: “Thằng nhóc nhà ngươi nói chuyện rất hay, đáng tiếc là hiện thực còn tàn khốc hơn nhiều so với những gì ngươi suy nghĩ!”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Theo như ta được biết, cuộc chiến tranh giành số mệnh sắp tới rồi, ta muốn tham gia cuộc chiến tranh giành số mệnh, ta phải tranh vị trí số một! Nếu như ta tranh được vị trí số một thì nhất định có thể chấn hưng Đạo Môn!”
Đạo hòa thượng híp hai mắt lại: “Chấn hưng Đạo Môn, chàng trai, ngươi có biết cuộc chiến tranh giành số mệnh lần này khủng bố tới mức nào không? Đế tộc Bất Tử có một thiên tài siêu cấp, người này đã hoàn toàn đánh thức được huyết mạch bất tử, không chỉ như vậy, hắn còn đánh thức được một tia huyết mạch phong ma mà năm đó Kiếm Chủ Nhân Gian để lại cho đế tộc Bất Tử... còn vũ trụ Ngũ Duy lại có một đạo thể trời sinh...”
Diệp Quân đột nhiên ngắt lời của Đạo hòa thượng: “Ta muốn tranh vị trí số một, ta có thể giành được vị trí số một”.
Đạo hòa thượng nhìn Diệp Quân: “Nghe nói hệ Ngân Hà có một thiên tài siêu cấp, là người mang thiên mệnh, ngươi có biết người mang thiên mệnh không? Kiếm Chủ Nhân Gian chính là người mang thiên mệnh, mà người mang thiên mệnh của mỗi thời đại đều là sự tồn tại vô địch của thời đại đó! Ngươi biết không?”
Diệp Quân siết chặt hai tay: “Nếu như càn khôn vẫn chưa định thì ta và ngươi vẫn còn cơ hội, ta không tin thiên mệnh, ta chỉ tin vào bản thân!”
Cô gái chớp mắt nhìn Diệp Quân, không biết đang nghĩ gì.
Đạo hòa thượng lại gặm một miếng đùi gà, ông ấy trầm mặc hồi lâu, sau đó nói: “Ngươi đợi đấy!”
Nói xong, ông ấy nhìn về phía cô gái: “Nhất Nhất, con đi theo ta!”
Ông ấy dẫn cô gái bước vào trong đại điện.
Diệp Quân trầm mặc không nói gì.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Ngươi có niềm tin giành được vị trí số một thật sao?”
Diệp Quân nói: “Không!”
Tiểu Tháp không hiểu.
Diệp Quân lại nói: “Ta chém gió đấy! Không chém gió thì ông ấy sao có thể thu nhận ta?”
Tiểu Tháp: “...”
Trong điện.
Cô gái cười nói: “Sư phụ thích hắn không?”
Đạo hòa thượng gật đầu: “Nói thật lòng thì ta rất có hứng thú với tên này, hơn nữa tâm tính và thiên phú đều rất tốt, thật sự là một hạt giống quá tuyệt vời! Đạo Môn chúng ta có thể có được một thiên tài như vậy vào thời điểm này thật đúng là tổ tiên linh thiêng!”
Cô gái khẽ gật đầu: “Sư phụ đang lo lắng tộc Chân Long và nhà họ An à?”
Đạo hòa thượng gật đầu.
Cô gái nghĩ ngợi, sau đó nói: “Sư phụ, nếu như không có tộc Chân Long và nhà họ An nhắm vào thì người thử nói xem liệu hắn có tới Đạo Môn chúng ta hay không?”
Đạo hòa thượng lắc đầu: “Đương nhiên không có khả năng, thư viện Quan Huyên chắc chắn đã mời chào hắn rồi. Mà thư viện Quan Huyên không mời chào hắn chắc chắn là bởi vì kiêng dè tộc Chân Long và nhà họ An. Không chỉ có thư viện Quan Huyên, sáu thế gia lớn không săn đón hắn cũng là vì nhà họ An và tộc Chân Long cả...”
Nói tới đây, ông ấy sững sờ, sau đó nhẹ giọng nói: “Ta đã hiểu ý của con rồi!”
Loại thiên tài như vậy, nếu như không phải đã đi tới bước đường cùng thì đâu có chuyện muốn gia nhập vào một Đạo Môn đã hoàn toàn suy tàn như này?
Sau khi Đạo hòa thượng trầm mặc một lúc thì nhìn về phía cô gái: “Nhất Nhất, con cảm thấy người này thế nào?”
Cô gái nghĩ ngợi, sau đó nói: “Hắn trông rất đẹp trai!”
Đạo hòa thượng sa sầm mặt mày: “Ta hỏi con thấy con người hắn thế nào?”
Cô gái chớp mắt: “Trông đẹp trai như vậy thì chắc hẳn tính cách cũng rất tốt!”
Đạo hòa thượng ngơ ngác: “...”
Chương 102: Từng huy hoàng
Trong điện, cô gái cười nói: “Sư phụ, con nghĩ người có thể thu nhận hắn!”
Đạo hòa thượng trầm giọng nói: “Sao lại nói vậy?”
Cô gái nghiêm túc đáp lời: “Nếu như hắn thật sự giành được vị trí số một trong cuộc chiến tranh giành số mệnh thì sao?”
Đạo hòa thượng trầm mặc.
Cô gái lại nói: “Cho dù hắn không giành được vị trí số một, nhưng liệu hắn sẽ kém sao?”
Đạo hòa thượng nói: “Ta thì không sợ tộc Chân Long, chủ yếu là nhà họ An này...Còn nữa, nghiệp chướng trên người tên này rất lớn, ta quả thực thấy hơi lo lắng!”
Cô gái cười nói: “Nếu như sư phụ từng nghĩ tới chuyện chấn hưng Đạo Môn, vậy thì hắn chính là cơ hội tốt nhất của Đạo Môn từ xưa tới nay! Nếu như sư phụ không có suy nghĩ này, chỉ muốn an yên hưởng tuổi già, vậy thì có thể để cho hắn rời đi!”
Đạo hòa thượng trầm mặc một lúc, sau đó ông ấy quay đầu liếc nhìn lệnh bài trên bàn thờ, cuối cùng ông ấy quay người đi ra khỏi điện.
Bên ngoài điện, Đạo hòa thượng nhìn Diệp Quân: “Kể từ bây giờ, con chính là người của Đạo Môn bọn ta!”
Diệp Quân cúi người hành lễ: “Bái kiến sư phụ!”
Đạo hòa thượng cười nói: “Cuộc chiến tranh giành số mệnh một năm nữa là diễn ra, nói cách khác con chỉ còn lại thời gian một năm!”
Diệp Quân gật đầu: “Ta chỉ cần tiền!”
Đạo hòa thượng lắc đầu: “Không có!”
Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Ít nhất cũng đưa chút chứ, được không?”
Đạo hòa thượng lắc đầu: “Không có!”
Diệp Quân cạn lời.
Đạo hòa thượng nói: “Ta chỉ có thể chỉ điểm cho con một chút khi tu luyện, còn về những cái khác thì không có! Không phải sư phụ hẹp hòi, lúc sư phụ tiếp quản Đạo Môn, đừng nói là tiền, quay cả gạo cũng chẳng có lấy một hạt!”
Diệp Quân trầm mặc.
Đạo hòa thượng nói: “Còn nữa, không có phòng đâu, con phải tự mình dựng lấy một gian!”
Diệp Quân: “...”
Đạo hòa thượng xua tay: “Ta ở trong đại điện cũ nát này, có việc gì thì tới tìm ta”.
Nói xong, ông ấy quay người rời đi.
Diệp Quân chẳng còn lời gì để nói.
Lúc này, cô gái bước tới trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Diệp sư đệ, xin chào, ta tên là Nam Lăng Nhất Nhất!”
Diệp Quân do dự một hồi, sau đó nói: “Nhất Nhất sư tỷ!”
Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Nhiệm vụ bây giờ của đệ là xây lấy một căn nhà! Có điều bây giờ trời cũng sắp tối rồi! Đành để ngày mai rồi xây!”
Diệp Quân gật đầu: “Được!”
Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Ta đi nấu cơm!”
Nói xong, cô ấy đeo giỏ trúc lên rồi quay người rời đi!
Diệp Quân đứng nguyên tại chỗ nhìn ngó xung quanh, Đạo Môn này không phải tồi tàn ở mức bình thường thôi đâu!
Diệp Quân nhỏ giọng nói: “Tháp gia, trước đây Đạo Môn thực sự từng rất huy hoàng sao?”
Tiểu Tháp nói: “Từng huy hoàng!”
Diệp Quân lắc đầu: “Vậy thì tại sao lại suy tàn tới độ này rồi? Thế này nếu như có kẻ trộm đến thì cũng chạnh lòng nhỉ!”
Tiểu Tháp: “...”
Diệp Quân nhỏ tiếng thở dài, nhưng không hề chán ghét, hắn cảm thấy hắn nên thay đổi môi trường ở đây một chút!
Nếu như đã gia nhập Đạo Môn thì chính là người của Đạo Môn!
Diệp Quân ngồi xếp bằng trên mặt đất, sau đó bắt đầu tu luyện.
Mỗi một lần tu luyện, hắn đều thấy rất đau lòng!
Đốt cháy kim tinh đấy!
Bây giờ hắn chỉ còn lại bốn mươi bảy vạn viên kim tinh, nhìn thì có vẻ rất nhiều, thế nhưng thực tế lại rất ít. Bởi vì mỗi lần tu luyện đều phải tiêu tốn ít nhất cả vạn viên kim tinh, nếu như thời gian lâu một chút thì còn nhiều hơn!”
Hơn nữa, chỉ ra mà không vào, dùng chẳng được bao lâu sẽ hết sạch ngay!
Dù sao nếu như ngày nào cũng tu luyện thì hơn một tháng là dùng hết rồi!
Vẫn phải nghĩ cách để kiếm tiền thôi!
Diệp Quân thu lại mạch suy tư, tập trung cao độ, bắt đầu hấp thu kim tinh.
Qua một hồi lâu, Diệp Quân nghe thấy một loạt tiếng bước chân, hắn mở hai mắt ra, lúc này, Nam Lăng Nhất Nhất đã đi tới trước mặt hắn, cô ấy nhìn Diệp Quân, cười nói: “Diệp sư đệ, ăn cơm thôi!”
Diệp Quân gật đầu: “Vâng!”
Hai người bước vào trong đại điện, trong đại điện rất cũ kỹ, bàn ăn là một cái bàn gỗ, chỉ có ba chân.
Có điều, đồ ăn lại cực kỳ phong phú.
Năm món mặn một món canh!
Đạo hòa thượng cười nói: “Đều là người mình cả, tự nhiên, tự nhiên!”
Nói xong, ông ấy cũng bắt đầu ăn luôn!
Diệp Quân cũng bắt đầu ăn.
Lúc này, Đạo hòa thượng đột nhiên nói: “Tiểu Quân, con là kiếm tu, vậy thì sẽ có sư phụ kiếm đạo, sư phụ kiếm đạo của con là ai?”
Diệp Quân nói: “Ta không biết tên của tỷ ấy, chỉ biết tỷ ấy thích mặc váy trắng, vậy nên ta gọi tỷ ấy là tỷ tỷ váy trắng!”
Váy trắng!
Đạo hòa thượng cau mày, ông ấy nghĩ ngợi, trong ấn tượng không có hình ảnh của người này!
Đạo hòa thượng lại hỏi: “Cô ta có cảnh giới gì?”
Chương 103: Đáng thương
Diệp Quân lắc đầu: “Không biết, ta chỉ biết tỷ ấy là một Đại Kiếm Tiên!”
Tiểu Tháp: “...”
Đại Kiếm Tiên!
Đạo hòa thượng liếc nhìn Diệp Quân, khẽ gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Đại Kiếm Tiên, ở Trung Thổ Thần Châu cũng coi như là nhân vật hàng đầu rồi!
Đạo hòa thượng không hỏi thêm gì nữa!
Ông ấy biết mỗi người có việc riêng của mình!
Lúc này, Nam Lăng Nhất Nhất đột nhiên nói: “Diệp sư đệ, đệ là kiếm tu, vậy thì đệ biết ngự kiếm phải không?”
Diệp Quân gật đầu: “Biết! Nhưng mà không thể ngự kiếm quá lâu, huyền khí không chống đỡ được quá lâu!”
Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Vậy rất tốt, sau này chúng ta đi Ung Thành có thể ngự kiếm để đi rồi!”
Diệp Quân nhìn về phía Nam Lăng Nhất Nhất: “Ung Thành?”
Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu: “Đạo Giới của chúng ta rất hoang vu, tòa thành cách chúng ta gần nhất chính là Ung Thành, mà Ung Thành cũng ở xa cả vạn dặm. Nơi này không có trận pháp dịch chuyển, mỗi lần ta đi đều phải ngự không bay rất lâu, thực sự rất mệt!”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Nếu như lần sau sư tỷ phải đi thì ta có thể dẫn tỷ đi!”
Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Được!”
Sau bữa cơm.
Diệp Quân đi ra bên ngoài điện, hắn ngồi trước bậc đá, sau đó lấy kiếm Hành Đạo ra rồi khẽ xoa kiếm Hành Đạo, hắn có thể cảm nhận được linh hồn của Tiểu Ca.
Tiểu Ca!
Đế tộc Bất Tử!
Diệp Quân từ từ nhắm hai mắt lại!
Bây giờ tới đế tộc Bất Tử đòi kiếm căn bản không có khả năng.
Phải tìm một cơ hội thích hợp mới được!
Nhìn kiếm Hành Đạo trong tay, trái tim hắn lúc này đau như dao cắt.
Vốn dĩ người nên chết phải là Diệp Quân hắn!
Diệp Quân từ từ nhắm hai mắt lại, hai tay hắn siết chặt, nhỏ giọng nói: “Tháp gia, ta muốn tiêu diệt cả tộc Chân Long!”
Tiểu Tháp trầm mặc.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nhỏ giọng nói: “Ta biết, chuyện không làm được thì đừng nói...”
Vừa nói, ánh mắt hắn cũng dần trở nên lạnh lùng.
Lúc này, Nam Lăng Nhất Nhất đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, cô ấy cười nói: “Không làm phiền đệ chứ?”
Diệp Quân thu lại kiếm Hành Đạo, lắc đầu.
Nam Lăng Nhất Nhất ngồi xuống vị trí bên cạnh cách Diệp Quân không xa, cười nói: “Bây giờ cuối cùng thì Đạo Môn cũng có thêm một người, cảm giác này thật tốt!”
Diệp Quân thấy hơi hiếu kỳ: “Bao nhiêu năm qua Đạo Môn vẫn chỉ có sư tỷ và sư phụ thôi sao?”
Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu: “Đúng thế!”
Diệp Quân nhìn về phía Nam Lăng Nhất Nhất: “Người thân của sư tỷ đâu?”
Nam Lăng Nhất Nhất trầm mặc.
Diệp Quân nhẹ giọng, nói: “Xin lỗi!”
Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Đệ nghĩ đi đâu thế? Bọn họ vẫn chưa chết! Thật ra ta là người của gia tộc Nam Lăng!”
Gia tộc Nam Lăng!
Diệp Quân kinh ngạc!
Gia tộc Nam Lăng, đó là một trong số sáu gia tộc lớn!
Nam Lăng Nhất Nhất khẽ cười: “Kinh ngạc lắm sao?”
Diệp Quân gật đầu.
Bên trong Tiểu Tháp, Tiểu Tháp khẽ nói: “Gia tộc Nam Lăng... cô ấy là hậu nhân của vị đó...”
Nam Lăng Nhất Nhất khẽ cười nói: “Thật ra ta chỉ là một đứa con riêng!”
Diệp Quân ngẩn ra.
Nam Lăng Nhất Nhất nhẹ nhàng vén những sợi tóc bị gió thổi vương bên tai lên, khẽ nói: “Mẹ ta vốn dĩ là một cô gái bình thường của một gia tộc nhỏ, thế nhưng bởi vì kết giao với thiếu tộc trưởng tộc Nam Lăng nên mới sinh ra ta! Có điều giữa các gia tộc đều rất coi trọng sự môn đăng hộ đối, lúc đó tộc trưởng tộc Nam Lăng căn bản không thể nào đồng ý cho hôn sự này, vậy nên...”
Nói xong, cô ấy lắc đầu cười: “Vậy nên ta và mẹ không có được sự thừa nhận của gia tộc Nam Lăng. Mà bây giờ, bố ta đã trở thành tộc trưởng của tộc Nam Lăng, ta tưởng rằng ông ta sẽ nhận mẹ con ta, nhưng mãi tới khi mẹ ta mất đi, ông ta cũng chẳng tới nhìn lấy một lần. Khoảnh khắc đó ta biết rằng ông ta đã quên bọn ta từ lâu”.
Diệp Quân trầm mặc.
Nam Lăng Nhất Nhất đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: “Diệp sư đệ, đệ sẽ không khinh thường ta chứ?”
Diệp Quân lập tức lắc đầu: “Thật ra...ta cũng là con riêng!”
Nam Lăng Nhất Nhất ngơ ngác: “Con riêng?”
Diệp Quân gật đầu: “Tháp gia của ta nói với ta, thật ra ta là con riêng của gia tộc họ Diệp, gia tộc họ Diệp bọn