Chương 1104
Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”
Tiểu Tháp nghiêm túc nói: “Ngươi phải học cách tự lập”.
Diệp Quân sầm mặt, hắn nghi ngờ Tháp gia này đang trả thù hắn.
Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đã đi vào dãy núi Táng Thần, vừa đi qua một khu rừng rậm rạp, hắn nhìn thấy một xác chết trên một hồ nước, thi thể đó bị đóng vào một cây đại thụ cao cả trăm trượng, bị đâm xuyên qua ngực, bên dưới xác chết có một đoạn cây bị nhuộm màu đỏ, rõ là bị đóng lên cây lúc chưa chết hẳn.
Có một thanh niên đang quỳ bên dưới trước mặt người đàn ông trung niên không xa, thanh niên dập đầu nói: “Tiên tổ, cháu dập đầu với người, nếu người linh thiên thì hiển linh được không?”
Diệp Quân nhìn thanh niên đó, sau đó đi sang một bên.
Đúng lúc này, người đàn ông trung niên trên cây bỗng mở mắt ra, ông ta quay đầu nhìn về phía Diệp Quân ở một bên.
Diệp Quân sửng sốt.
Thanh niên đó cũng sững sờ.
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân, mỉm cười: “Cậu bạn, nói chuyện chút nhé?”
Diệp Quân do dự một chốc rồi nói: “Nói chuyện gì?”
Lúc này hắn đã nâng cao cảnh giác.
Hắn biết rõ cường giả vẫn chưa chết hẳn như vậy cực kỳ thích làm mấy chuyện tranh giành.
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân, một lúc sau ánh mắt ông ta lóe lên vẻ nghiêm trọng: “Tài năng của cậu bạn cũng đáng sợ đấy”.
Không có Tiểu Tháp giấu khí tức giúp nên người đàn ông trung niên vừa nhìn đã biết được căn nguyên của Diệp Quân.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Tiền bối, ông muốn nói chuyện gì?”
Người đàn ông trung niên ngẫm
Diệp Quân sửng sốt.
Người đàn ông trung niên cười nói: “Vốn dĩ còn muốn để ngươi thừa kế truyền thừa của ta nhưng sau khi nhìn thấy thiên phú của ngươi, ta biết e là ngươi không thích truyền thừa của ta, làm phiền rồi”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Chào tiền bối”.
Nói rồi hắn xoay người rời đi.
Lúc này thanh niên đó bỗng tức giận nói: “Tiên tổ, tại sao người lại không truyền thừa cho ta?”
Người đàn ông trung niên nhìn thanh niên trước mặt, vẻ mặt phức tạp, không nói gì.
Thanh niên bỗng tức giận chỉ vào Diệp Quân: “Lẽ nào ta thua kém hắn sao? Hắn chẳng qua chỉ là cảnh giới Thiên Pháp, ta không phục! Không phục”.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn thanh niên, sau đó nhanh chân bước đi.
Ngay lúc này, thanh niên bỗng nổi giận nhìn Diệp Quân: “Đứng lại”.
Diệp Quân không dừng bước, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Thấy Diệp Quân lờ mình đi, cơn giận của thanh niên bỗng chốc dâng lên, cả người y run rẩy rồi xuất hiện trước mặt Diệp Quân, tức giận chỉ vào Diệp Quân: “Ta bảo ngươi dừng lại, ngươi không nghe thấy…”
Diệp Quân bỗng bước lên trước đánh vào mặt y.