Chương 1198
Nhưng cũng không có gì đáng ngại!
“Không!”
Lúc này, cách đó không xa chợt vang lên một tiếng hét thảm thiết.
Mọi người nhìn thấy ông lão tóc bạc kia nhìn chằm chằm thời không phía xa, hai mắt đỏ bừng, nét mặt dữ tợn, khí thế điên cuồng liên tục dâng trào từ trong cơ thể ông ta, khiến thiên địa cũng phải run rẩy.
Các thần linh của Chân vũ trụ đều im lặng.
Gia Cát Hạo Nguyệt chết rồi!
Thiên tài tuyệt thế vừa đạt tới cổ thần Thần sư cứ thế bị gi3t chết.
Nếu gã còn sống, chắc chắn gã sẽ có thể bước vào mười vị trí đầu của bảng Chân Võ, thậm chí là năm vị trí đầu.
Năm vị trí đầu trong bảng Chân Võ là khái niệm gì?
Người nào cũng yêu nghiệt như chơi ăn gian vậy!
Tiếc là…
Lúc này, ông lão tóc bạc đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, trong mắt chứa đựng sát khí, không hề có ý định che giấu.
“Cút!”
Lúc này, phía chân trời chợt vang lên một giọng nói lạnh như băng.
Giọng nói của An Vương!
Ông lão ngẩng đầu nhìn về phía An Vương, An Vương nhìn chằm chằm ông ta: “Chu Mặc thần sư, đừng ở đây làm đệ tử của ông mất mặt thêm nữa!”
Ông lão còn muốn nói gì đó, nhưng hai ông lão sau lưng An Vương đột nhiên ngẩng đầu nhìn ông
Chu Mặc thầm thấy hoảng hốt, nhất thời không dám nói gì thêm, lập tức lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Quân rồi xoay người rời đi.
An Vương trong hư không im lặng.
Bà ta cũng muốn cứu Gia Cát Hạo Nguyệt, nhưng bà ta không thể.
Thế hệ trẻ giao đấu, sao thế hệ trước có thể nhúng tay vào được?
Hơn nữa, bà ta cũng không cứu được!
An Võ Thần kia cũng đâu dễ giải quyết!
Bên dưới, trong chiến trường hư không, sau khi giết Gia Cát Hạo Nguyệt, Diệp Quân xoay người đi tới trước mặt Trần Quan Tử, nhẹ giọng nói: “Đại sư huynh…”
Trần Quan Tử gật đầu: “Về là tốt rồi!”
Diệp Quân cúi đầu, không nói gì.
Trần Quan Tử cất lời: “Đi theo ta!”
Dứt lời, y xoay người rời đi.
…
Thư viện Quan Huyên, đại lục Tiểu Quan.
Mộ kiếm, Kiếm Tông.
Trần Quan Tử dẫn Diệp Quân và một nhóm sư huynh đệ của Kiếm Tông đi tới mộ kiếm, y nhìn về phía Diệp Quân, mở lòng bàn tay.